Chương 12: Chia cắt đôi uyên ương
Nói xong, Tô Mạn Mạn trực tiếp cúp điện thoại.
Cô tin chắc rằng Tô Quốc Bằng không bao giờ dám mạo hiểm.
Quay người lại nhìn cậu bé nằm trên giường, Tô Mạn Mạn khẽ nhếch môi. Em trai, chỉ cần chị còn sống một ngày, chị chắc chắn sẽ không bỏ rơi em.
Cô đưa hai tay ra nắm chặt lấy tay Tô Minh, ngón tay cậu bé lạnh ngắt vì phải truyền dịch thường xuyên…
Tô Mạn Mạn ở bên cạnh em trai một lúc, sau đó đi đến quầy thanh toán kiểm tra, quả nhiên 10 phút trước họ đã nhận được 100 nghìn tệ.
Nhìn hóa đơn, cô khẽ mỉm cười, một nụ cười xuất phát từ trái tim!
Chỉ cần có thể giúp em trai cô khỏe hơn, cô nhất định sẽ làm một người vợ ngoan ngoãn!
Thân hình mảnh mai của cô lướt qua đám đông, vẻ mặt thất vọng vừa rồi đã thay đổi, bây giờ ánh mắt cô ngập tràn hy vọng về tương lai.
“Cậu cả, cậu đang nhìn gì vậy ạ?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên giữa đám đông.
Lúc này, Cố Đình Nam mới lấy lại tinh thần.
Những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt điển trai của anh giống nhưng tác phẩm chạm khắc tinh xảo từ thiên đường, chứ không chỉ đơn giản là một tác phẩm nghệ thuật nữa. Anh ấy có một khí chất thanh nhã và cao quý, khác hẳn với sự lãnh đạm và lạnh lùng của Cố Đình Phong. Anh ấy là một người nho nhã và khiêm tốn.
Anh ấy luôn nở một nụ cười bình dị, vô cùng dễ gần.
“Không có gì đâu.” Cố Đình Nam thu hồi ánh mắt.
Anh ấy phải đến bệnh viện để kiểm tra chân và tái khám định kỳ hàng tuần, những bác sĩ chữa bệnh cho anh ấy đều là người giỏi nhất, thiết bị cũng là loại tốt nhất.
Trước đây, anh ấy luôn cảm thấy những việc này thật nhàm chán, thế nhưng hôm nay anh ấy lại cảm thấy quá trình hồi phục chức năng đặc biệt thú vị.
Mãi cho đến khi bác sĩ gọi mình, anh ấy mới định thần lại.
Hóa ra trong đầu anh cứ xuất hiện một bóng dáng… bóng dáng của cô gái mà anh ấy nhìn thấy ở quầy thanh toán.
Đó không phải con gái lớn nhà họ Tô sao?
Mặc một bộ đồ rẻ tiền, đến cả điện thoại đang dùng cũng là hãng rẻ tiền. Anh ấy nhớ lúc đó khi sửa điện thoại xong đưa cho cô, cô còn ngại ngùng nói: “Đây là chiếc điện thoại tôi tự mình tiết kiệm tiền mới mua được, nó có ý nghĩa rất đặc biệt.”
Vậy tại sao hôm nay cô lại đến bệnh viện?
“Cậu cả, cậu có chuyện gì sao, sao hôm nay từ lúc vào viện cậu bắt đầu bồn chồn không yên vậy ạ?” Người giúp việc hỏi.
Cố Đình Nam mỉm cười: “Cố Vinh, cậu kết hôn chưa?”
“Chưa… chưa ạ. Có phải bây giờ cậu hai đã có vợ rồi nên cậu cả cũng thấy cảm động không ạ? Cũng có thể nói ông chủ giới thiệu một cô gái cho cậu cả mà! Cậu cả là con trai cả của tập đoàn Cố Thị, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái muốn gả cho cậu. Cậu nhìn xem, cô Tô cũng rất tốt, thế nhưng cậu cả lại nhường cho cậu hai…”
“Cố Vinh, không được nói linh tinh.”
Đôi mắt Cố Đình Nam đượm buồn.
Anh ấy dặn dò Cố Vinh đẩy xe lăn, trong lúc đó, những suy nghĩ trong đầu anh ấy vẫn không ngừng xuất hiện.
Thế nhưng, Cố Vinh nói cũng không sai, anh là cậu cả của tập đoàn Cố Thị, có rất nhiều quyền lực mà những người bình thường không có được. Ví dụ như sau khi anh bảo Cố Vinh đẩy xe lăn đi, chỉ cần anh ghé qua hỏi thăm một lúc thì sẽ nghe thấy y tá trực nói quá thật có một cô gái tên Tô Mạn Mạn vừa mới đến thăm bệnh nhân ở phòng số 1018.
Phòng 1018 là bệnh nhân mắc bệnh máu trắng được chuyển đến cách đây một tuần, cậu nhóc rất đẹp trai, cô Tô đã ôm cậu bé rồi khóc như mưa.
Cố Đình Nam khẽ cau mày lại.
Trong lòng anh bỗng nhiên nảy sinh dự cảm không lành.
Không lẽ trước đó Tô Mạn Mạn không muốn kết hôn dẫn đến nhà họ Tô cũng trì hoãn việc kết hôn là do Tô Mạn Mạn đã có người trong lòng mình từ lâu rồi sao?
Nghĩ vậy khiến Cố Đình Nam cảm giác như có một tảng đá nặng nề đè vào trái tim mình.
Nếu như vô tình chia cắt đôi uyên ương thì anh ấy đã mắc tội lớn rồi, bây giờ còn bắt Tô Mạn Mạn gả cho em trai anh nữa…
Trên đường trở về nhà, Cố Đình Nam vẫn không ngừng nhíu chặt mày.