Chương 23: Đồ giả mạo
Ăn tối xong, Tô Mạn Mạn nhanh chân chạy về phòng.
Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn quần áo ngủ sạch sẽ, cô tắm rửa qua loa một lượt, thì phát hiện ra vết thương trên người mình vậy mà lại rất nhiều...
Tô Mạn Mạn hít sâu một hơi, vì không muốn để người khác phát hiện ra, cô dùng kem nền bôi lên trên miệng vết thương.
Nhớ đến chuyện tối hôm qua, trên trán cô lập tức đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Nghĩ đến ánh mắt Cố Đình Phong ở dưới lầu, tay cô không chú ý dùng hơi nhiều sức, khiến đôi mày lá liễu lập tức nhăn lại.
Có lẽ vì Cố Đình Phong đang vội vàng hẹn hò với Đường Tiểu Diễm, căn bản không rảnh để ý đến mình.
Vài ngày liền, Tô Mạn Mạn đều đi sớm về trễ, cuối cùng cũng khiến Cổ Đình Phong bất mãn.
Tối hôm đó, cô ăn tối xong thì về phòng như thường lệ, kết quả khi vừa cầm khăn mặt lên định đi tắm, đã bị người đàn ông đi theo lên lầu hung hăng nắm chặt lấy cổ tay ném lên trên giường.
Cố Đình Phong nhẫn nại đã lâu rồi.
Sau khi ném người lên giường, anh chặn đường cô lại.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trên giường...
"Cậu hai, cậu làm sao vậy?" Trong lòng Tô Mạn Mạn căng thẳng, nhưng vẫn cố nở một nụ cười.
Một nụ cười chột dạ.
Ngón tay cô đã siết chặt thành nắm đấm, còn giữ chặt quần áo của mình. Ánh mắt của Cố Đình Phong lúc này rất đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy...
Nhưng mà, có lẽ anh không hứng thú với phụ nữ kiểu như mình đâu nhỉ?
Cho nên cũng không có gì phải lo lắng.
Cố Đình Phong thu hết biến hóa trên mặt cô gái vào trong mắt, trên khuôn mặt anh tuấn dần dần phủ một tầng sương lạnh. Cô bày ra dáng vẻ thỏ trắng vô tội kia cho ai xem thế?
Sau đó anh trực tiếp đè lên người Tô Mạn Mạn, mặc kệ cô bị dọa trợn tròn mắt nhìn mình, vén tay áo của cô lên.
"Mợ chủ, không ngờ cô lại thích chuyện này đấy, nhỉ?"
"A..."
"Những dấu vết trên cánh tay, làm sao mà có?" Mặt Cố Đình Phong trở nên u ám.
Trên tay cô đầy các vết hằn, dấu vết xanh tím ở khắp nơi...
Đầu óc Tô Mạn Mạn lập tức hóa đá, cô rụt tay mình lại, nói: "Tôi, tôi không cẩn thận và vào đồ đạc."
"Không cẩn thận?".
"Đúng... Tôi vừa tới nhà họ Cố, không quen với cách sắp xếp, trưng bày trong phòng, khó chánh khỏi va chạm. Không phải chuyện này cậu hai cũng muốn quản chứ?"
Nghe thấy lời chất vấn của anh, ba hồn bảy vía của cô đều bay đi mất.
May mà bản thân đã dự đoán trước được tình cảnh này, khi ở studio cả ngày Tô Mạn Mạn đều đi theo các vị tiền bối, nên cách diễn kịch cũng học được vài phần.
Cố Đình Phong đang định phản bác, thì trông thấy cô gái đã nhắm mắt lại, lông mi cô vừa dài vừa cong như cánh bướm đang giương lên, khi cô mở mắt ra lần nữa, ánh mắt cô sáng long lanh.
Cô vui mừng đứng dậy, cầm lấy tay Cố Đình Phong nói:
"Cậu hai, tôi còn tưởng rằng anh không quan tâm đến tôi nữa, hóa ra anh quan tâm đến tôi như vậy..."
"Buông ra!"
Cả người Cố Đình Phong lập tức nổi da gà.
Anh chán ghét lườm Tô Mạn Mạn một cái.
Cô gái bị anh gạt ra, không kịp chuẩn bị ngã đập vào chân giường, đau đớn há miệng hít sâu một hơi.
Đôi mắt đen láy lập tức đong đầy nước mắt, sắp chuẩn bị rơi ra ngoài.
Cô cười tự giễu: "Anh xem đi, lại bị thương rồi."
Nụ cười tự giễu trên khóe miệng cô gái đâm thẳng vào lòng anh. Cổ Đình Phong thấy thế, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt lại rồi buông ra, khiến anh rất khó chịu.
Anh chưa bao giờ có cảm giác ấy.
Đột nhiên Tô Mạn Mạn cúi đầu xuống, trước ngực cô như bị một tảng đá lớn đè nặng, không nâng lên được, cũng không ném bỏ được.
Cô nhìn vết đỏ trên cổ tay mình, và cả vết xanh tím trên cánh tay nữa.
Tô Mạn Mạn, là thiên kim được gả vào nhà họ Cố, tại sao lại làm diễn viên đóng thế ở đoàn phim?