Trong lòng Đường Tiểu Diễm giật mình.
Có phải Cố Đình Phong đã phát hiện ra điều gì đó nên mới hỏi như vậy không?
Cô ta lập tức xoay người, không để ý đến những người trong phòng khách, về tới phòng của mình, đóng cửa lại rồi mới lên tiếng: "Đình Phong, sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy, có phải anh không muốn chịu trách nhiệm không. Không sao đâu, thật ra tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, trưởng thành trong trại mồ côi, tôi chưa từng hy vọng xa vời gì hết."
"Nhất là với cậu chủ như anh, cơ bản là tôi không với tôi. Tôi tự biết rõ. Ta sẽ không lấy đêm đó ra ép buộc anh nữa."
"Tôi...tình cảm của tôi dành cho anh, chẳng lẽ anh vẫn không biết? Sao tôi có thể nhẫn tâm khiến anh khó xử được."
"Đúng rồi, về bộ trang phục hôm ấy tôi mặc vào khách sạn, sau khi về tôi lập tức tiêu hủy nó rồi, sẽ không có phiền phức về sau nữa."
Trong điện thoại vang lên giọng nói đáng thương của Đường Tiểu Diễm.
Trong lòng Cổ Đình Phong bỗng run rẩy, sao anh có thể suy nghĩ như thế được?
Xuất thân của Đường Tiểu Diễm đã vô cùng thê thảm rồi, bản thân lại luôn nghi ngờ cô ấy...
"Diễm Diễm, tại tôi lo lắng quá thôi."
Cúp điện thoại, đôi mắt đen nhánh của Cố Đình Phong càng thêm u ám.
Mà trong lòng Đường Tiểu Diễm thì dần ổn định lại, may mắn là bản thân đã tìm người xóa bỏ đoạn camera đó. Nhưng mà cô ta phải nhanh chóng sắp xếp xong chuyện khiến Cố Đình Phong cưới cô ta vào cửa!
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rầm rầm. Chị em ở ngoài kia gọi cô ta đi ra ngoài uống rượu. Đường Tiểu Diễm điều chỉnh cảm xúc một lát, rồi đi ra ngoài. Hôm nay cô ta mời riêng những người bạn này tới nhà chơi, chỉ vì muốn khoe căn biệt thự của mình ra.
Lại khiến đám chị em hâm mộ muốn chết.
"Diễm Diễm, thật hâm mộ cậu có thể bám vào cậu chủ Cố, cậu chủ Cổ là người tình trong mộng của biết bao thiên kim tiểu thư trong thành phố Thượng Hải đó!"
"Đúng vậy đúng vậy, cậu chủ Cố thật là hào phóng, ra tay một cái là có ngay căn biệt thự cao cấp!"
"Tớ còn nghe nói anh ấy đầu tư vào bộ phim mới của cậu, Diễm Diễm, đến lúc đó cậu đừng quên bọn tớ đấy nhá..."
Nghe những lời nịnh nọt ấy, Đường Tiểu Diễm vui vẻ vô cùng, như muốn nở hoa trên mặt luôn.
Giữa chừng có một cô gái nói: "Nhưng những người có tiền như thế sẽ không kết hôn với với những người trong giới giải trí như chúng ta đâu. Tớ nghe nói nhà họ Cố đang tìm một tiểu thư môn đăng hộ đối cho Cố Đình Phong đó."
"Câm miệng."
Có người gắt lên.
Gương mặt Đường Tiểu Diễm không lộ ra biểu cảm gì khác, vẫn giữ nụ cười hời hợt trên môi, nhưng đáy mắt cô ta đã loé sáng.
Ồ, người giàu ghét người trong giới giải trí à?
Cô ta lại muốn cho bọn họ thấy, làm sao mà bản thân được gả cho Cố Đình Phong, bay lên cành cao biến thành phượng hoàng!
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Đình Phong liền nhận được một món bưu phẩm.
Là Cố Minh Chính tự tay đặt vào tay anh, mở ra nhìn một cái, chính là chiếc váy hôm ấy bị anh xé nát, nó lẳng lặng nằm yên ở trong hộp.
Ngay cả xúc cảm cũng giống hệt đêm đó...
Đường Tiểu Diễm gọi tới vào ngày lúc này, cô ta nũng nịu nói: "Đình Phong, tôi suy nghĩ kĩ rồi, chứng cứ này vẫn nên giao cho anh, tôi sợ anh lo lắng. Nếu anh không thích tôi thì tôi sẽ biến mất khỏi thế giới của anh."
"Đường Tiểu Diễm, tôi không có ý đó."
Cố Đình Phong nhìn chiếc váy trên tay mình, nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện gương mặt của Tô Mạn Mạn.
Không, Tô Mạn Mạn không phải người hôm đó.
Nói không chừng, cảm giác mà cô ấy mang lại cho mình chỉ là trùng hợp mà thôi...
Cố Đình Phong bỗng mở mắt ra: "Không phải mấy ngày nữa cô phải tham gia lễ trao giải sao? Tôi bảo Cổ Minh Chính mua chiếc váy cô thích, tặng cho cô."
"Có thật không? Đình Phong, tôi biết ngay anh tốt với tôi nhất mà!"