Chương 30: Nghi ngờ Đường Tiểu Diễm
Tô Mạn Mạn hoàn toàn không biết Cố Đình Phong đang điều tra mình.
Cô nhắc nhở bản thân rằng mình phải tận tâm tận lực chăm sóc Cố Đình Phong, cố gắng hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của một người vợ.
Chỉ khi anh khoẻ lên thì mình mới có thể đi làm được.
Mỗi ngày trái tim cô đều rỉ máu.
Ngày hôm nay, Tô Mạn Mạn thiếp đi bên cạnh anh sau một ngày bận rộn.
Cổ Minh Chính vừa bước vào thì nhìn thấy cảnh này, cậu ấy định nói gì đó thì bị ánh mắt của Cố Đình Phong ngăn lại.
Cố Minh Chính đã điều tra rồi, hôm ấy camera giám sát của khách sạn bị trục trặc, không điều tra ra cái gì hết.
Cũng không biết Tô Mạn Mạn có đến khách sạn đó hay không...
Cố Đình Phong hoàn hồn, nhỏ giọng dặn dò: "Cố Minh Chính, cậu lấy hết báo cáo và hợp đồng tồn đọng của công ty trong hai hôm nay ra cho tôi."
"Ừm... Tổng giám đốc Cố, thật ra."
"Ha?"
Cố Minh Chính có chút khó xử, cậu ấy nhìn Tô Mạn Mạn đang nằm sấp mà ngủ. Mấy hôm nay Tô Mạn Mạn đều bận tới bạn lui, làm cơm nấu canh cho cậu hai, thậm chí là chăm chú nhìn bình truyền nước.
Nhưng cô Đường kia đâu rồi?
"Cậu hai... tuy, tuy anh chỉ chịu trách nhiệm với cô Đường thôi, nhưng mà." Cố Minh Chính nói: "Nhưng anh vẫn nên nghe lời mẹ hai chứ! Cô ấy sẽ không hãm hại anh, mấy hôm nay đều là mợ hai luôn nhẫn nhịn chịu khổ chăm sóc anh, cô ấy thực sự đối xử với anh rất tốt. Anh lại nuôi một người phụ nữ khác bên ngoài như thế.."
"Cố Minh Chính."
Giọng Cổ Đình Phong trầm xuống: "Cô ấy không phải người phụ nữ khác. Cô ấy là vợ tương lai của tôi. Người vợ thực sự."
>
Nếu không phải đêm ấy mình đã lấy đi sự trong sạch của Đường Tiểu Diễm, cô ta cũng sẽ không xuống dốc đến mức bị người trong đoàn làm phim bắt nat.
Nếu bản thân đã lấy đi sự trong sạch của cô ta, thì phải chịu trách nhiệm.
Nhưng mà Tổng giám đốc Cố, anh mở to mắt ra nhìn đi, trong lòng người phụ nữ kia chỉ có tiền của anh, lần nào cô ta tới tìm anh không phải muốn có tài nguyên thì cũng là tiền bạc, túi xách. Anh vì một người phụ nữ mà làm
thế..."
"Im miệng!"
Cổ Đình Phong thực sự tức giận.
Gương mặt góc cạnh của anh xám xịt, đôi mắt sắc bén như chim ưng, khiến người ta chỉ nhìn một chút thôi cũng run rẩy.
Mặt Cố Minh Chính đỏ lên.
Cậu ấy cứng còng cắn môi, không nói thêm nữa, trái lại là xoay người đi mất.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Đình Phong nhìn gò má dịu dàng của cô gái, cô dựa vào cạnh giường ngủ, trên mặt là vẻ mệt mỏi khôn kể.
Tư thế này làm lộ ra cánh tay trắng nõn nhưng vẫn có dấu vết như cũ...
Cô thực sự đối xử với anh rất tốt, hơn nữa còn có cảm giác quen thuộc khó hiểu, nhưng nhất định anh phải chịu trách nhiệm với Đường Tiểu Diễm.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, là Đường Tiểu Diễm gọi tới.
"Alo, Tổng giám đốc Cố, tôi mới nhìn thấy một chiếc túi xách, chỉ có hai tỷ mốt thôi."
Điện thoại vang lên tiếng Đường Tiểu Diễm nhõng nhẽo, cô ta vẫn năn nỉ anh mua cho cô ta món đồ gì đó như trước đây, nhưng kì lạ là Đường Tiểu Diễm gọi tới, trong lòng anh lại chẳng xúc động chút nào hết.
Anh chỉ thâm thúy nhìn thoáng qua Tô Mạn Mạn đang nằm sấp, xác định được cô không chú ý tới, sau đó mới đứng dậy ra phòng khách nghe điện thoại.