Đế Long Hoàng năm 14, tháng 4 ngày hai mươi sáu.
Tang Hải ngoại thành, Mặc gia chổ ẩn cư, đêm tối.
Lúc này những người trong ba gian nhà gỗ đã dùng cơm nước xong xuôi và chuẩn bị nghỉ ngơi sau khi bàn việc thích sát Phù Tô, cũng như giải cứu Bào Đinh.
Bỗng nhiên...
Đủ năm mươi con chim trắng trong đêm vổ cánh đến rồi bay vào.
“ Chim?” sự tình đặc biệc khiến cho những người ở trong chú ý.
Vệ Trang nhíu mày, hắn quan sát thi rõ không phải là những con chim chóc do Bạch Phượng huấn luyện, còn đang phân vân những con chim này lại hóa thành sương khói tan biến đi.
“ Thú vị!” Vệ Trang thốt lên, lấy hắn nhãn quang có thể đoán ra được có kẻ thi thuật phía sau.
“ Có kẻ đứng sau thi thuật, thông qua những con chim này tìm được vị trí chúng ta” Cái Nhiếp ngưng trọng rồi nói.
“Trong thiên hạ thông qua động vật truy tung có không ít, nói về chim thì có Bạch Phượng của Lưu Sa” Tuyết Nữ cau mày nói : “ chỉ là theo ta biết mặc kệ là thủ pháp gì thì cũng cần ánh mắt quay về mới đúng”
Cái Nhiếp nói : “ chúng không phải bởi kẻ kia đã biết được”
“Rất giống với Luyện Khí năng lượng xong lại không phải” lúc này một cái thanh âm vang lên, là Thiên Minh.
Hắn nói khiến cho đám người nhấc lên chú ý.
“ Là thần lực, vừa rồi nó tan biến đi ta lại cảm thấy nó có tương đồng” Như Sương lúc này nói chen vào.
“Thần lực bắt nguồn từ Việt Đế, trừ ngài ấy ra chỉ có Long tử sở hữu. Nếu là Việt Đế thì sẽ không càn, như vậy chỉ còn...” Tiêu Dao Tử vuốt râu nói lấp lửng.
“ Long tử!” Đàm người còn lại cùng hô.
Thiên Minh nói : “ bọn họ truy tung đến đây lẽ nào là muốn tìm ta?”
“ Ngươi tưởng bở, ai biết có tìm ta không?” Như Sương nói vào.
Tuyết Nữ nói : “ nếu như các Long tử khác tìm đến, chổ chúng ta có phải đã bị lộ rồi hay không?”
Thiên Minh nói : “ hiển nhiên là lộ rồi”
Nói xong hắn từ trong túi gấm mình lấy ra không ít vật, sau đó nhảy ra ngoài sân, đem các lọ sứ đem hương khí thả ra, bố trí không ít chuyện.
“ Ngươi lại giở trò gì thế? nếu như đã lộ rồi chuyện địa điểm là được ngươi định ở lại nơi này à?” Như Sương dò hỏi.
Thiên Minh nói : “ Phù Tô bị hành thích khi nhận nhiệm vụ của cha, Thận Lâu cũng gần hoàn thành. Một cái Long tử khác chạy đến Tang Hải, nếu là ngươi, bị nhốt nhiều năm trong Đế Cung mới đi ra, nghe được vài tin thú vị như vậy, ngươi có chạy đến chổ này tham dự náo nhiệt không?”
Như Sương ngẫm nghĩ thấy có lý : “ cho nên bọn họ mới thả ra đồ truy tung ta”
Thiên Minh nói : “ ta không biết kẻ nào thi triển, chỉ là bọn họ cho dù thấy được sẽ tạm thời không náo động đâu. Thức tỉnh thần lực rồi, lại có ta hoặc công chúa điện hạ ở đây, bọn họ nhất định sẽ tìm đến ngay thôi”
Như Sương nói : “ cho nên ngươi bố trí bẫy, chờ hắn xuất hiện mà bẫy gạt hắn”
“ Ai nha! Năm xưa không cẩn thận chọc quá nhiều kẻ, đi ra giang hồ phải chừa đường lui à! ai biết có phải là bọn kia đến bắt nạt ta hay không?” Thiên Minh rắm thúi một bộ nói ra.
“ Chỉ là ta không rõ, bọn hắn làm thế nào tìm được” Như Sương không để ý đến, nàng hiếu kỳ chuyện đám người kia tìm đến.
“ Đồ đần! bọn chúng tặng quà sinh nhật cho, hẳn có người đã thả đồ vào đó. Đi trước khi dễ cô à” Thiên Minh nói.
Như Sương nghe xong sắc mặt không vui, nói : “ ngươi gọi ai đồ đần”
“ Ta gọi Đại Thiết Chùy” Thiên Minh dời ngay.
Vài cái người yên lặng nghe cũng che miệng cười lấy.
“ Nếu là Long Tử, tiểu Thiên Minh làm sao khẳng định bọn họ sẽ...” Tuyết Nữ còn chưa nói hết liền thấy được bầu trời đêm từng đạo lưu quang.
“ Đến rồi” Cái Nhiếp nhìn mà nói.
Đám người đưa mắt nhìn theo.
“ Còn là không ít!” Vệ Trang nói vào.
Sắc mặt đám người họ Mặc cùng Hạng thị, Tiêu Dao Tử hơi trầm xuống lo lắng, bởi bọn họ dù được Việt Đế thả một nước nhưng vẫn là tội phạm cần giết.
Hiện giờ các Long tử khác trong đêm đến, mỗi một kẻ đều có sức mạnh không nhỏ, tuy không nắm quyền lợi gì trong đế quốc nhưng ảnh hưởng vẫn có. Nếu như chuyện bọn họ lộ ra ngoài thì thế nào?
Chỉ là rất nhanh tâm tư cả bọn liền bị ném đi, bởi đám người kia trên không trung đã cướp đến, bọn họ nhìn nhất thời mà thất thần.
Hắc long uy mãnh dài trăm mét hơn tại trong đêm quấy lên gió lốc trên trời, long thứ sinh vật trong truyền thuyết lại hiện ra trước mặt bọn họ.
Hắc long trên có đứng lấy không ít các thân ảnh, trường bào hoa lệ tung bay, từ xa đôi mắt xanh lam nhìn xuống bên dưới, mỗi cái đều thả ra lực lượng của mình, các luồng khí tức tụ một chổ khiến cho những kẻ bên dưới cảm nhận được áp lực.
“ Đến một đám! Cứ tưởng là một hai tên chứ” Thiên Minh nhìn trên kia thầm nói, hắn còn tưởng rằng chỉ đến hai đến ba kẻ là cùng, ai nghĩ đến nguyên một đám mấy chục người thế kia?
“ Hắc long!” Đại Thiết Chùy thốt lên, dụi dụi mắt.
Đạo Chích nói : “ không phải là mơ đâu”
“ Đời ta có thể nhìn lấy hắc long tồn tại, chết cũng không tiếc” Từ Phu Tử than thở.
Tuyết Nữ ngưng trọng nhìn : “ Long Tử”
“ Nó ở trên đó sao?” Hồng Liên nỉ non nói.
Hạng Lương : “ Long tử”
Thiếu Vũ : “ khí tràng thật đáng sợ, Long tử đều so với ta nhỏ tuổi, nhưng mỗi kẻ đều có sức mạnh thiên nhân, hắc long thứ trong truyền thuyết kia”
Tại nhà gỗ ôm lấy thương thế của mình mới chuyển biến tốt, Long Thư con mắt tràn đầy rung động nhìn.
“ RỐNG!!!”
Một tiếng long ngâm chấn động núi rừng.
Trong đêm muôn thú lân cận run lẩy bẩy trước long uy của hắc long.
Sau khi gầm rống một tiếng, chỉ thấy Hắc long phóng lên trời cao uốn lượn vài vòng sau đó lại phóng xuống bên dưới nhà gỗ, kình phong thổi quét xuống bên dưới.
Chỉ là còn ba mươi mét cao độ với mái nhà thì Hắc long dừng lại, Hắc long vươn thân tạo thế uy mãnh trên không, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng bốn chi long trảo hủy diệt xuống bên dưới kiến trúc lẫn người.
“ Bọn hắn muốn gì?” Đại Thiết Chùy cảm nhận khí thế cùng áp lực, lại thấy cái đám người kia yên lặng không nói, sốt ruột hỏi.
Chỉ là không ai trả lời hắn, bọn họ đều đem ánh mắt nhìn lên trên, chờ đợi.
“ Sưu!!”
Nhẹ nhàng từng cái thân ảnh trên lưng rồng nhảy ra ngoài, sau đó túi gấm tản ra kim quang lại trôi ra các bảo tọa, từng cái đứng hoặc ngồi trên đó.
“ Thật không nghĩ đến, các ngươi lại cùng với bọn phản nghịch ở một chổ”
“ Hay lắm! chúng ta lần này đi một chuyến không phải lập được công to rồi”
“ Thiên Minh để ta! không ai được tranh đâu”
“ Quỷ Cốc Tung Hoành là của ta rồi”
“ Ngươi nghĩ hay quá! trong cái đám bên dưới chỉ có hai tên đó là xem được”
“ Phượng Như làm sao lại cùng Thiên Minh một chổ, lại cùng bọn phản nghịch ở chung nữa”
“ Phụ hoàng nhất định ở sau tham dự vào”
“ Chả trách ta lại không biết cô ta là ai, hóa ra là lớn lên cùng bọn phản nghịch”
“ Vậy thì càng tốt! đây không phải là cơ hội cho chúng ta làm thịt cô ta à, sau đó làm thịt phụ hoàng một ít nữa”
“ Quá đúng! Xi Mộng ngươi chủ ý này quá hay”
“ Chỉ là bọn phản nghịch ít thế này chúng ta làm sao chia được!”
“ Bọn chúng thì có bao nhiêu công lao chứ. Quan trọng là đồ của Thiên Minh kìa”
“ Theo thỏa thuận cũ, những món đồ bị hắn lấy trước quy chũ củ, sau đó chúng ta mỗi người chia đều. Chừa cho hắn bốn phần là được rồi”
“ Bốn phần có nhiều quá không! hai phần thế nào?”
“ Tốt! cứ thế đi”
Hoàn toàn không để ý cùng xem nhẹ những người bên dưới, đám Long Tử lời ra tiếng vào trò chuyện với nhau.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK