Thân phận đã lộ, Công Tôn Linh Lung cũng không dám như trước mở miệng khinh thường nữa.
“ Không nghĩ một Long tử lại đến Tiểu Thánh Hiền trang, nhìn sự việc không giống công chúa đi chung.” Phục Niệm thầm nghĩ : “ là công chúa chính kiến hay là vị kia đây?”
Nhan Lộ đồng dạng suy nghĩ.
Chỉ có Trương Lương đưa mắt nhìn, cảm thấy cô gái này rất quen thuộc, tựa như con gái của Tuyết Nữ thống lĩnh Như Sương.
“Hừ! ta mà sợ bọn chúng ư?” Như Sương cường điệu mình, sau đó nhìn về Tinh Hồn lớn tiếng : “ lúc nãy ngươi là người ám toán ta”
Tinh Hồn nói : “ Tinh Hồn cho rằng là phản nghịch phần tử phái người tập kích, nên ra tay dò la, nên có mạo phạm công chúa.”
Như Sương nói : “ ngươi ám toán ta trong lúc ta thất thần không tính là bản lĩnh gì, còn hại ta té đau không thể bỏ qua được. Ngươi chịu ta một quyền”
Tinh Hồn suy nghĩ liền gật đầu, nói : “ vậy mời công chúa ra tay”
Lý Tư thấy tình huống này đã không phải mình kiểm soát, nhưng tình thế cũng chỉ có thể đợi vị công chúa này nguôi giận, đành phất tay cho người lui ra.
“ Xi xi xi” Lôi điện chạy quanh cơ thể, rất nhanh tụ hội vào tay Như Sương.
Công Tôn Linh Lung quan khán, rồi nói : “ lôi điện, thật giống với Kim Công Tráo của U vương”
“Nhìn thì rất giống nhưng không phải, Việt Đế sở mang thần lực, các Long tử đều tại Long động mãi đến 12 năm mới đi ra, có lẽ công chúa cũng sở tu lấy lực lượng thần bí đó” Sở Nam Công vuốt râu trả lời.
Công Tôn Linh Lung nghe xong gật đầu, về các Long tử lẫn Việt Đế nàng nghe qua không ít.
“ Xuy!”
Chỉ thấy Như Sương thả quả cầu lôi điện ra nó bay nhanh đến chổ của Tinh Hồn.
Tinh Hồn một tay đưa ra, màu tím âm dương bắn ra ngoài chống đở lại lôi cầu.
“ Bành!!”
Vang dội một tiếng nổ, kình khí lan ra.
Tinh Hồn lùi về sau hai bước, thật ra lấy hắn công lực dư sức cản lại quả lôi cầu này hoặc né tránh, nhưng hắn cũng không muốn dây dưa hiềm khích với vị Long tử này, lại thấy vị kia không có xuất hết lực hẳn là tìm lại mặt mủi cho nên mượn cơ hội này khéo đưa đẩy, tỏ ra mình yếu thế.
“ Cảm tạ công chúa thủ hạ lưu tình” Tinh Hồn nói.
Như Sương cũng không muốn toàn lực đánh người này, chỉ là tìm lại mặt mủi của mình mà thôi, hừ : “ bản công chúa lần này muốn đến xem thử Tiểu Thánh Hiền trang có gì đặc biệc, không muốn đập nát cái đại môn này”
Phục Niệm nói : “ công chúa có thể đến Tiểu Thánh Hiền Trang khiến nhà tranh thêm bừng sáng, là may mắn của chúng tôi.”
Như Sương gật đầu, đảo mắt một cái rồi nhìn về lão già đi theo Lý Tư : “ lúc nãy ở bên ta nghe cũng gần hết rồi, vị tiền bối này là?”
Lý Tư liền giới thiệu : “ hồi công chúa, vị đức cao vọng trọng này đây, là hiền giả của nước Sở, Nam Công tiên sinh.”
“Sở Nam Công” Như Sương mờ mịt nhìn, sau đó kinh hô lên : “ ông chính là Sở Nam Công, cái nhân vật thần tiên gì đó ư?”
Nàng tại Mặc gia nghe không ít về Chư Tử Bách Gia các phái, các vị tiền bối đức cao vọng trọng trong thiên hạ. Trong đó Sở Nam Công chính là một vị đó, y là Sở quốc nổi danh đại hiền chi sĩ.
Đáng nói là y đã trăm mấy chục tuổi rồi, đây là chuyện khó người có thể đạt được. Không những kiến thức uyên bạc mà nghe nói võ công cao thâm, rất nhiều nhân kiệt tiền bối thấy ông ta cũng phải nhường lễ. Là cái như thần tiên nhân vật.
Sở Nam Công cười nói : “ lão hủ chỉ được chút danh mỏng không đáng nhắc đến, công chúa có thể ghi nhớ lão phu, lão phu thật vinh hạnh.”
“Sở Nam Công nghe nói người này năm xưa từng xưng là đệ nhất hiền giả đất Sở, không nghĩ tới Lý Tư lại có thể thỉnh nhân vật truyền thuyết thế ngoại cao nhân này.” Nhan Lộ một bên đánh giá lão già gần đất xa trời phía trước.
“Không nghờ nhân vật thần tiên trong lời đồn là cái dạng này.” Trương Lương, đối với Sở Nam Công cũng đưa mắt quan sát lấy.
Lý Tư lại nói : “ hồi công chúa đây là chưởng môn Nho gia Phục Niệm, còn đây là nhị đương gia Nhan Lộ, tam đương gia Trương Lương. Cả ba người còn được xưng tụng là Tề Lỗ Tam Kiệt”
Ba người thi lễ khiêm tốn : “ chỉ là danh mỏng”
“ Tề Lỗ Tam Kiệt” Như Sương gật đầu, sau đó ánh mắt bị chú ý, bởi nàng thấy được phía sau đại môn đi ra một nhóm người.
Dẫn đầu là một lão già tuổi tầm năm sáu mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh đặc trưng nho sinh con mắt toát ra trí tuệ, râu trắng dài trên đầu tóc được buộc kỹ dựng đứng lên giống như một ngọn giáo vậy.
Theo sau là mấy chục Nho gia đệ tử quàn áo chính tề.
“ Lão già đó là ai vậy?” Nhìn thấy lão già kia đi ra, Đạo Chích cẩn trọng dò hỏi.
Bào Đinh nói : “ nếu ta không lầm, ông ta chính là Tuân Tử”
“ Hả! chính là vị nhân tri sơ tính bản ác đó ư?” Đạo Chích bất ngờ, vị đại Nho này hắn nghe danh qua, so với Phục Niệm còn vang danh hơn,
Tuân Tử, tên là Huống, tự là Khanh, nên còn gọi là Tuân Huống hay Tuân Khanh, khác với tư tưởng của Khổng Tử là dùng “nhân” để trị nước, ông ủng hộ tư tưởng dùng “lễ” và “hình” để trị nước.
Đối lập với thuyết “nhân chi sơ tính bản thiện” của Mạnh Tử, bàn về “tính ác”, Tuân Tử lại cho rằng “nhân chi sơ tính bản ác”. Cho rằng, con người sinh ra vốn dĩ là ác, có được thiện là do quá trình bồi dưỡng, giáo dục mà có. Ông cho rằng, con người khi sinh ra có đầy đủ dục vọng như ham lợi, ham sắc,… Nếu như con người cứ phát triển theo dục vọng thì mối quan hệ giữa người và người sẽ phát sinh ra tranh đấu và tạo nên một xã hội hỗn loạn, do đó mới cần phải có “lễ” để điều chỉnh, sửa đổi bản tính ác của con người. Tuy nhiên, ông lại tin rằng chỉ có giới tinh hoa mới làm được điều này.
“ Cừ Tử của chúng ta thật là có trọng lượng đấy, đến ngay cả Tuân Tử cũng phải chạy ra”Đạo Chích lại đưa tay sờ cằm nói.
Bào Đinh nói : “ Nho gia chú trọng Lễ, lấy Thiên Địa Thân Quân Sư hàng đầu, mà Cừ Tử lại là Long tử một trong. Thân phận đã ngang với chư hầu rồi, hơn nữa bấy lâu nay Nho gia dựa hơi Đại Việt lớn mạnh. Lần này một vị Long tử đến, Tuân Tử cũng bị kinh động đến, không thể không ra.”
Lời này không sai, Nho gia từ xưa đến nay chú trọng lễ tiết. Hơn nữa Đại Việt mở trường dạy học ai có lợi nhất chính là Nho gia, bởi Nho gia chủ trương trước nay chính là dạy học, thế lực của Nho gia lúc này đã át Mặc trở thành học thuyết có ảnh hưởng lớn nhất trung nguyên chi địa.
“Tuân Huấn cung nghênh công chúa điện hạ” Tuân Tử đi xuống sửa sang lại nghiêm chỉnh y phục, sau đó hướng Như Sương hành đại lễ.
Theo sau toàn bộ Nho gia đi theo xếp thành bốn hàng, cùng quỳ xuống.
“Tuân Huấn tiên sinh tuổi cao đức trọng, không cần câu nệ nghi thức. Các vị miễn lễ” Tuân Huấn vị này Như Sương cũng nghe qua, cho nên thấy y hành lễ liền đở dậy.
“Tạ ơn công chúa” Đám người Tuân Huấn nói, thân ảnh nhanh chóng đứng dậy tạ lể
Phục Niệm vừa nói lại một tay đưa ra mời : “ Công chúa điện hạ, Lý đại nhân, mời dời gót ngọc vào bên trong trang”
Như Sương gật đầu cất bước đi lên.
“Thưa thầy! Lý Tư gặp qua thầy.” Lý Tư hướng Tuân Tử chắp tay đối Tuân Tử hành lễ.
“ Không dám! Lý đại nhân!” Tuân Tử xem như không nghe thấy lời Lý Tư nhàn nhạt nói, ngữ khí cùng thần sắc trong mười phần lạnh nhạt.
Rất ít người biết được Lý Tư chính là Tuân Tử đệ tử, lấy Lý Tư địa vị cùng danh vọng hiện giờ về lại Nho môn, Tuân Tử hiển nhiên mặt đầy niềm nở đón chào khi học trò thành tài.
Nhưng trái lại Tuân Tử lại lạnh nhạt với đệ tử này. Bởi hắn rõ ràng tên đệ tử này tính cách, càng là một điều, đứa học trò mà Tuân Tử ưu ái nhất Hàn Phi chịu Lý Tư ngáng đường mà bỏ mệnh.
“ Lý Tư nhiều năm gặp lại ân sư, nhìn thấy thầy mạnh khỏe, trong vòng vui sướng” Lý Tư cất lời.
Tuân Tử nói : “ ta thì có gì bản lĩnh lớn mà dạy ra được Lý đại nhân chứ?”
Nói xong, lão chậm rãi bước theo lên Như Sương.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK