Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Việt đô thành.

Tại Thổ Long miệng trong có một tòa cung điện xa hoa bày trí.

Lộng Ngọc run run mí mắt từ mệt mỏi tỉnh lại, nàng khẻ động thân liền “ Ngô” một tiếng, hạ thân bên dưới truyền lại đau xót.

Có lẽ ý thức chưa trở lại, Lộng Ngọc đem tầm mắt dời xuống chổ đau trên cơ thể.

Sau đó bằng mắt thường có thể thấy được, gương mặt đỏ lên lợi hại, bởi nàng thấy được cơ thể nàng lúc này không một mảnh vải che thân.

Liền ngay sau đó, đại não trong từng ký ức bắt đầu đổ về, từng cái hình ảnh trong để cho nàng thẹn muốn kiếm chổ trốn ngay đi nhưng không thể, đôi mắt vừa mở ra lại nhắm tịt lại lần nữa.

“Thịnh thịch!”

Tiếng tim đập vang lên, nhịp tim của Lộng Ngọc so với trước còn nhanh, nhưng phát ra thanh âm lại không phải từ nàng, mà lân cận gần đó.

Lộng Ngọc len lén mở mắt ra, dem dũng khí trong người xông lên.

Quan sát liền thấy được, một cái xích lõa nam nhân ở bên cạnh nàng, khí tức nam tử tràn đầy áp lực quen thuộc để nàng cảm nhận rõ ràng, y chính là kẻ đã đem tấm thân thanh bạch nàng lấy đi, hơn nữa còn để nàng một đêm hoang đường.

Ngực trên một cái lỏa lồ nữ nhân được y ôm ấp, nàng có thể thấy được nữ tử kia cũng đỏ mặt xấu hổ, mắt vừa mở ra lại nhắm lại giống nàng.

Lộng Ngọc như hài tử làm sai không dám nhìn người, tiếp tục nhắm mắt.

Thời gian yên tĩnh qua đi, nàng phát hiện thanh âm xao động từ cách xa mình, nàng không dám mở mắt nhìn, bên tai nghe lấy xao động cùng hơi thở phập phồng nam nhân.

“ Ngô!” một tiếng ngân vang cao vút phát ra, thanh âm khiến cho đám nữ xích lõa gối đầu trên song long đỏ mặt.

Lâm Thủy Dao từ trong tiêu hồn xúc cảm đi ra, ý thức được mình vừa rồi thanh âm cùng trạng thái hiện giờ, mắc cở chết người nhưng toàn thân mệt mỏi, xương cốt trong người như muốn tháo ra, đành để yên cơ thể nằm trên ngực hắn.

Bên dưới hạ thể của nàng, thô dày côn thịt đã đem hang động thần bí của nàng khai phá cùng chiếm giữ, nàng là muốn đem cái thứ kia rút ra thử động thân rời khỏi nơi xấu hổ này, nhưng không nghĩ lại dẫn đến một hồi để nàng vừa yêu vừa hận.

Có lẽ vì thanh âm của Lâm Thủy Dao mà say ngủ trong Thiên Trạch cũng tỉnh lại.

Thiên Trạch tỉnh lại tiêu thụ ký ức đêm qua, cười nói : “mấy bảo bối của ta đúng là nhiệt tỉnh như lửa, không biết là các nàng có hài lòng không?”

Im lặng không một ai nói, nhưng ai nấy mặt đều đỏ.

Thiên Trạch không nói, vận dụng thần lực : Trường Sinh Giới Thần Lực ba động tản ra dung nhập vào từng nữ, đem thương tổn đêm qua chậm chữa trị.

“ Ah~” Lại một tiếng cao vút ngân nga, Lâm Thủy Dao không thể chống cự được cảm xúc từ cơ thể truyền lại, theo Thiên Trạch động thân chậm ngồi dậy trái ôm phải ấp hai nữ tử, đem hạ thể phía dưới tiến sâu vào tử cung nàng, khiến một tràng tiêu hồn thực cốt lại đến mà không thể kìm lại.

Lâm Thủy Dao theo quán tính miệng há ra cắn lên Thiên Trạch vai, hai tay ôm thật chặt hắn thân thể, theo bản năng rên rỉ.

“ Bảo bối thật là hư hỏng” Thiên Trạch cắn nhẹ lên tai nàng.

Lâm Thủy Dao run rẩy, vừa thẹn vừa xấu hổ cuối cùng há miệng cắn vai hắn không buông ra.

“ Mấy ngày qua các nàng cũng đã cùng ta giường lớn mà ngủ, cái gì làm cũng đã làm, cái gì thấy cũng đã thấy. Nam nhân các nàng đã tỉnh, các nàng không định trợ giúp nam nhân mình thay y phục ư?” Thiên Trạch chậm đứng dậy, đem thô dày côn thịt rút ra khỏi cơ thể Lâm Thủy Dao, từ tốn nói.

Lập tức Lâm Thủy Dao run rẩy hơn, đôi mắt như mất đi tiêu cự, từ động huyệt trong trắng ngần dịch thể như đê vở thoát ly, theo hai chân ngọc dài chảy xuống bên dưới.

“ Ah!!. Chàng.... ta cắn chết chàng!” chìm đắm trong khoái cảm đi ra, phát hiện ra mình biểu hiện cực kỳ không muốn mặt, lại ở trước nhiều tỷ muội làm ra việc đó, chỉ có thể đem tâm tình trút lên Thiên Trạch.

Đám nữ cũng thôi giả vờ ngủ, thần lực đã chữa trị cơ thể, vội vả đem y phục trên người che lấy nơi tư mật.

“Thật lớn!” không ít đôi mắt bị Thiên Trạch cùng Lâm Thủy Dao cho dời qua, nhìn một cái thấy được cự vật khiến mình vừa yêu vừa hận kia, xuân tâm dập dờn.

“ Bệ hạ! Người thật là lợi hại nha! Loan Loan cùng các tỷ muội hợp sức lại không tài nào là ngài đối thủ” so với đám nữ thì Loan Loan cực kỳ bạo dạn, nàng sinh ở Ma môn cho nên mấy chuyện này tiếp xúc nhiều hơn rất nhiều.

Thản nhiên bại lộ cơ thể của mình không để ý đám người đi đến bên cạnh Thiên Trạch, một tay sờ lấy thân hình rắn chắc của hắn, gò má cũng đỏ hồng lên khi thấy được thứ quái ác bên dưới.

“ Ha ha ha”Thiên Trạch nghe được mấy lời này tâm trạng tốt vô cùng cười lớn lên, khống chế song long cùng thần lực đem từng cái nhấc xuống hồ nước.

“ Vậy đã biết lợi hại rồi, cũng rõ ràng một người là không thị tẩm được, sắp tới để hoài thai Long chủng, các nàng còn phải đồng chi liên tâm đấy” Thiên Trạch ngả ngớn nói, đem tay vuốt ve thân hình của Lâm Thủy Dao, giúp nàng đem dịch thể kia tẩy trừ.

“Ah!” Mấy cái nghe được còn tiếp tục hoang dâm như trước không ít người kinh sợ, bọn họ mấy ngày qua cùng Thiên Trạch ân ái cũng có chút sợ hãi.

“ Vì bệ hạ tận hứng, mà bọn thiếp sắp không có mặt mủi nhìn người rồi” Diễm Linh Cơ bị khống đến, một bộ u oán nói.

Thiên Trạch nhẹ đem tay giúp nàng tẩy trừ ô uế, nói : “ cái này trách ta ư? mỗi người các nàng đều là mỹ nhân họa quốc, ta dục hỏa trong người so với bình thường còn cao, các nàng là nữ nhân ta không giúp ta tận hứng một lần được ư?”

“ Giúp ngài tận hứng một lần, cơ thể chúng thiếp cũng sắp bị tháo hết xương cốt, cái gì mà thương hoa tiếc ngọc chứ, chàng là vùi hoa dập liễu” Hồ Mỹ Nhân cũng đem xấu hổ đè xuống, dù sau ở đây cũng không có người ngoài, tên kia cũng không còn chinh chiến nữa nàng cũng nói ra bất mãn.

“ Đúng! tên xấu xa chàng đừng động vào ta nữa” Lâm Thủy Dao cũng dỗi lên.

Lộng Ngọc, Thạch Thanh Tuyền, Trầm Lạc Nhạn, Lý Hàn Y, Hàn Thiên Lạc, Công Tôn Lan, Mộ Dung Thu Địch, Vương Ngữ Yên, Mộc Uyển Thanh, Diệp Linh, Diệp Tuyết, Thương Tú Phương, Mai Ngâm Tuyết, Cơ Phi Yên, Đơn Uyển Tinh, Thượng Quan Tuyết Nhi, Âu Dương Tình, Khúc Vô Dung, Cao Á Nam, Khinh Sương, Phó Quân Du, Phó Quân Sước, Thượng Quan Tiểu Tiên, Tôn Tiểu Hồng, Cơ Phi Yên, Âm Tần, Bộ Bạch Tố Trinh, Tuyết Duyên, Bạch Tố Trinh, Lãnh Yên, Lâm Tâm Lan, Bạch Lan Trì, Hồ Mỹ Nhân, Hồ Oánh, Lạc Văn Quân, Điền Trinh, Điền Phượng, Vương Tố Tố, Lạc Tiên, Vu Hành Vân, Hoàng Tuyết Mai, Vân Cầu Hoàng, Nhan Doanh,Giang Ngọc Yến, người xấu hổ kẻ lúng túng tận lực cố giảm thấp nhất tồn tại của mình.

“ Là lỗi của ta ư? các nàng mỗi người ai không nhiệt tình như lửa” Thiên Trạch trêu.

Lời này càng khiến đám nữ đỏ mặt xấu hổ hơn, thầm mắng tên này không biết xấu hổ.

“ Còn không phải do chàng ra” Mộc Tuyết Nhu thẹn giận nói.

Loan Loan thì nói giúp : “ cái này cũng không trách chàng ấy nha, các tỷ tỷ muội muội còn so với Loan Loan điên cuồng, Loan Loan xuất thân Thánh môn nhưng mà cũng thán phục không bằng”

“ Đồ hồ ly tinh!” vài cái xấu hổ mắng lấy

“ Dâm nữ” Lâm Thủy Dao thẹn mắng.

Loan Loan ngả vào lòng Thiên Trạch u oán nói : “ bệ hạ xem, bọn họ khi dể Loan Loan”

“ Tỷ muội nàng mặt mỏng, không có bạo dạn như nàng càng không có thoái mải như nàng, người mà luôn tồn tại mặt trái âm u, chẳng hạn như Thiên Lạc nhà ta, ta cũng không nghĩ đến bảo bối của ta lại nhiệt tình như vậy”

Hàn Thiên Lạc bị nhắc đến xấu hổ không muốn nhìn người, đem cả mặt trầm xuống nước giấu đi.

“ Ha ha ha” Thiên Trạch đem Hàn Thiên Lạc cách không nhắc lên.

“ Ah!” Hàn Thiên Lạc kinh hoảng, hai tay vội che đi tư mật chổ, ai nấy cũng thấy được nàng da thịt củng ửng đỏ lên.

Thiên Trạch khiến đầu rồng từ từ thu lại rồi đặt vào lòng mình ôm ấp : “ở đây có tỷ muội nào khác nàng chứ, đều không phải chịu dục vọng mà trầm mê ư? Ta cũng vậy thôi, ta vì không cưỡng được sắc đẹp các nàng cùng nhục dục mà trầm luân”

“ Chàng hư hỏng, chàng là tên xấu xa” Hàn Thiên Lạc trước nay không quen mắng người, bị hắn trêu chọc chỉ có thể nói ra mấy lời này, xuân tâm lại dập dờn theo côn thịt nóng bỏng phía sau áp mông.

“ Là!” Thiên Trạch gật đầu, dời đi không khí xấu hổ lan tràn : “ các nàng có muốn biết nơi này là đâu không?”

Lời này vừa ra quả nhiên nhất lên chúng nữ hứng thú, trong mấy ngày qua hoan ái với Thiên Trạch bọn họ cũng đã rõ, nơi này không còn là Đế Cung ban đầu.

“ Loan Loan từ lâu đã muốn hỏi rồi, chờ mãi câu này đấy” Loan Loan giúp Thiên Trạch tẩy trần chen vào.

“ Nơi này chính là miệng thổ long trên, Thiên Trạch Đồ chổ sao?”

Người nói là Diễm Phi, nàng cũng bị Thiên Trạch tai họa vào, bị hắn kéo vào trong bể dục, mấy ngày nay cùng các tỷ muội khác mây mưa hoang đường.

Chư nữ nghe được bị dời đi chú ý.

Thiên Trạch nói : “ nơi này là bí mật sâu nhất của ta, cũng là nơi mà giải thích cho các nàng rõ vì sao ta lại sở hữu vượt qua phàm nhân sức mạnh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK