Cao Á Nam có phần bối rối, không dám nhìn hắn ánh mắt chiếm hữu kia, nhưng sau đó lại nghĩ mình vì sao lại không dám nhìn hắn chứ, một đôi mắt đẹp lại trừng.
Thiên Trạch nhìn sang Tống Điềm Nhi nói : “ ly không đối nguyệt phụ lòng mỹ nhân là nhân sinh hai điều tiếc nuối của ta. Cho nên thay vì hát ta tặng lại các nàng một bức họa, ý mỹ nhân thế nào?”
Tống Điềm Nhi cười nói : “ tất nhiên là tiểu nữ đồng ý rồi, Đạo Thánh kiếm thương song tuyệt thiên hạ vô song, cầm thi tiểu nữ đã rõ rồi, ắt hẳn họa càng không thể tầm thường được đâu.”
“ Đạo Thánh trước thì thi sau thì ca xướng, bây giờ thì muốn họa tranh, có phải một lát nữa là muốn chơi cờ hay không” Lý Hồng Tụ cười nói.
Tô Dung Dung nói vào : “ cầm kỳ thi họa, Đạo Thánh muốn lòe mắt chúng tôi à”
Nàng dù là nói thế nhưng là người đầu tiên đứng dậy đi xuống đáy thuyền, khi trở về mang theo một cái khay gỗ, trên khay gỗ đựng nghiên mực bút lông và cả lụa một sấp vải lụa trắng cùng da thú mỏng.
Thiên Trạch quan sát một lát, sau đó vận khí cách không hấp lấy chổ mình, tiếp đến mực bắn lên lụa trắng, lại cùng thần lực hắn vận dụng, từng nét vẻ bắt đầu hiện lên.
Tô Dung Dung trở về chổ cũ cùng với bọn người đưa mắt theo dõi từ xa.
Thời gian qua chừng năm phút, một bức họa sống động như thật hiện ra, bức họa là Tống Điềm Nhi đang cùng năm cái cô gái khác nâng chén uống rượu.
Họa tuy mới vẻ nhưng lại được Thiên Trạch hong khô nhanh chóng, bức lụa trắng hình chữ nhật dài một thướt rộng nữa thướt trôi bồng bềnh đến chổ của bốn nữ.
Bốn cái nam tử vẻ tranh thứ này cũng tinh thông, đặc biệc là Sở Lưu Hương hắn đối với môn này cũng giỏi, cho nên nhìn qua bức tranh y vẽ liền biết rõ y là bậc đại hành gia, thậm chí còn là một tay cao thủ lão luyện.
Đáng nói là bức họa lại sống động như thật vậy, người trong tranh lại chẳng khác gì ngoài thực, thủ pháp họa kỹ của y hoàn toàn khác biệc, tự thành một phái riêng.
“Mỹ nhân báu vật của đời
Đắm say quốc sắc ngát trời thiên hương
Ta đi uống rượu muôn phương
Giờ xin uống một miên trường mỹ nhân
Mỹ nhân nâng chén thanh vân
Cho ta uống chén phong trần tuyết sương
Mỹ nhân nâng chén đêm hường
Cho ta uống chén vô thường tháng năm
Mỹ nhân nâng chén trăng rằm
Cho ta uống chén say nằm khói mây
Mỹ nhân nâng chén ngất ngây
Cho ta uống chén lưu đầy chung thân
Mỹ nhân vương quốc thiên thần
Cho ta làm một thần dân nước nàng
Rừng sâu núi thẳm muôn ngàn
Cho ta cảm tạ muôn vàn mỹ nhân.”
Thiên Trạch họa xong lại ngâm nga, lời ngâm chữ hiện, hoàng kim văn tự như rồng bay phượng múa chữ viết ẩn ở cuối góc bức tranh.
Đám người an lặng quan sát cùng phân tích thơ từ, càng nghe càng nhìn đối với Thiên Trạch xuất khẩu thành thơ, họa kỹ thông thần kia lòng bội phục y tài hoa xuất chúng.
“ Bức Uống Rượu Cùng Mỹ Nhân này, nàng thấy thế nào?” Thiên Trạch cười hỏi
Tống Điềm Nhi con mắt không có nháy một chút nào, nhìn chằm chằm vào bức họa, nhìn sống động như thật bốn tỷ muội mình, nàng cứ ngở như người trong tranh mới là thật, thốt lên : “ công tử tài giỏi quá, tiểu nữ cảm tạ công tử họa tranh tặng đưa”
Lý Hồng Tụ nói : “con tiểu quỷ này thật là khôn lõi quá đi, công tử hỏi bình phẩm bức họa, chưa gì đã dành phần cho mình rồi. Đúng là tiểu quỷ, trên thế gian này có cái tiện nghi nào, nàng cũng đều chiếm hết! Nàng sinh ra để hưởng cổ thiên hạ dọn sẵn”
Tống Điềm Nhi cười lấy không chút để ý nào.
Tô Dung Dung quan sát bức họa, nói : “ công tử họa kỳ thông thần, tiểu nữ đã thấy qua Họa Thánh tranh chữ, họa kỹ của công tử hoàn toàn khác biệc nhưng kỳ diệu lại sinh động như thật, tranh cùng người chẳng khác gì nhau cả, tiểu nữ bội phục”
Cao Á Nam im lặng nhìn, nàng nhìn đã rõ, chỉ bằng một bức họa này cũng đủ để biết y họa kỹ đã đăng phong tạo cực.
“ Dung Dung, dường như đang bệnh thì phải” Thiên Trạch chuyển chủ đề : “ ta biết chút y thuật, xin mượn tay một chút”
Tô Dung Dung nghe hắn gọi như vậy, liếc mắt nói : “ huynh mở miệng là khinh bạc ta rồi, cái gì là thái tử chứ, ta nghĩ huynh là lưu manh thì có”
Miệng thì oán trách nhưng nàng lại đem tay đưa ra.
“ Bây giờ huynh cũng biết y thuật nữa à” Tống Điềm Nhi trầm trồ thán phục.
Vương Ngữ Yên đưa mắt nhìn, người đàn ông kia tài giỏi vượt quá mức nàng nghĩ, võ lực tài hoa quả là không ai có thể bì được, biểu ca so với kém xa.
Giang Ngọc Yến thì bị y tài hoa cho luân hãm lấy.
“ Huynh không phải là chiếm tiện nghi của người ta đó chứ?” Lý Hồng Tụ thêm vào.
Thiên Trạch không nói, vận dụng thần lực, Trường Sinh Giới Thần Lực chữa trị cho Tô Dung Dung yếu nhược, nói : “ y thuật ta không rành nhưng chữa bệnh cho Dung Dung thì dư sức”
Ai nấy thấy được vẻ mặt của Tô Dung Dung tốt lên, đối với Thiên Trạch thủ đoạn càng thêm nể phục.
Tô Dung Dung một đôi mắt đẹp nhìn lấy, bệnh tình của nàng không tính là nan y nhưng muốn chữa khỏi cũng phải thêm vài tháng nữa, nhưng người đàn ông này hiện giờ lại giúp nàng đem căn bệnh đó lùi đi, khiến nàng đối với y thủ đoạn mà rung động.
“Ba!”
Trong lúc Cao Á Nam đang yên lặng nhìn Tô Dung Dung, Thiên Trạch đã đứng dậy và cướp đến bên cạnh nàng, sau đó, hắn cuối đầu hôn xuống.
Nháy mắt cả đám người như an tĩnh, như bị định thân một dạng, nhìn.
Cao Á Nam cũng sững sờ trong giây lát, sau đó, một cổ tê dại chưa từng có xúc cảm truyền lại đại não trên.
Sau đó, như sấm nổ trời quang, nàng lấy lại ý thức, Cao Á Nam mạnh mẽ đem tay đẩy mạnh Thiên Trạch ra, mặt hồng thấu.
“Á Nam, ta phải đi Hoa Sơn đề thân cái đã” Thiên Trạch nhanh chóng dùng Độn Không Thuật hiển hiện lên cao mười mấy mét, cười nói : “ nàng là nữ nhân của ta đấy, cẩn thận Cơ Băng Nhạn, cái tên này tâm tư không thuần”
“ Đồ hỗn đản” Cao Á Nam thẹn quá thành giận, trường kiếm đã rút ra, nàng phách một kiếm, kiếm khí dài mười mấy trượng chém đến Thiên Trạch.
Thiên Trạch ngự kiếm mà tránh đi, để lại tiếng cười lớn vang vọng trong đêm.
Cao Á Nam cướp người truy theo.
“ Gả bại hoại” Tống Điềm Nhi mặt đỏ lên nhẹ mắng, nàng không nghĩ Đạo Thánh lại làm ra hành động khinh bạc kia.
“ Uhm, bại hoại” Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ cùng nói.
Cơ Băng Nhạn sắc mặt không mấy dễ chịu, làm sau mà dễ chịu được chứ?
Hồ Thiết Hoa thì cười lớn một tràng khi nhìn huynh đệ ăn đắng.
“ Đồ lưu manh” Trầm Lạc Nhạn cũng mắng nhẹ lấy, cái tên kia quả thật đúng là giỏi trêu chọc nữ nhân mà.
Thiên Trạch dẫn Cao Á Nam chạy mấy ngàn mét, sau đó lại dùng Độn Không Thuật trở lại thuyền cũ, trêu đùa : “ta nghĩ chỉ hôn mỗi Cao Á Nam thì không được công bằng, thua thiệt các nàng còn lại, có ai muốn công bằng không”
Trắng trợn khinh bạc, còn lại mấy cái nữ tử mặt đỏ lựng lên, rồi mắng lấy, thậm chí vài cái chén rượu cũng ném lên người hắn.
Cao Á Nam rất nhanh trở về, nàng vừa giận vừa thẹn nhìn cái gả kia, nàng đem kiếm chỉ lấy, nói : “ tên hổn đản, ngươi có giỏi cùng ta đánh một trận”
“ Không giỏi! không giỏi! Á Nam bớt giận, ta là vì sắc đẹp của nàng mà mê muội, như kẻ uống rượu mà say. Chớ giận, có giận thì chém Cơ Băng Nhạn đi” Thiên Trạch đem vò rượu rót ra một chén nói.
Mấy nữ nghe hắn nói mà tức cười, nhất là Tống Điềm Nhi cười giòn vang.
“ Đồ miệng lưỡi trơn tru, ta không chém ngươi thôi vì sao lại chém hắn” Cao Á Nam trong lòng cũng vui thích, nhưng tỏ ra tức giận, chất vấn.
Cơ Băng Nhạn hiển nhiên không vui vẻ khi bị Thiên Trạch cà khịa.
Thiên Trạch cười nói : “ Được rồi, bớt giận. Lúc nãy là ta sai sót, vì không kìm được mỹ nhân mà làm chuyện hồ đồ, tự biết mình làm sai. Chỉ đành nâng khăn sửa tủi, lấy tấm thân đền đáp, không biết mỹ nhân có bằng lòng”
Cao Á Nam vừa thẹn lại vừa vui, mắng : “ ai thèm ngươi, cái đồ miệng lưỡi trơn tru, không biết xấu hổ”
Thiên Trạch một bộ không để ý, nói : “ được rồi, không đùa nữa, Dự đệ, Ngữ Yên, Yến nhi lần này ta mang cả ba đến đây chơi, chỉ là sự tình có biến, cũng nên trở về rồi”
Đám người bị hắn làm cho khi lên khi xuống cảm xúc, bây giờ biết hắn nói sang chuyện khác, có mấy nữ cũng không nhịn được mà cười.
Vương Ngữ Yên cười xong mới nói : “ tôi mới không đi về đâu, tôi muốn đến chổ biểu ca”
Vốn cả hai muốn đi tìm Mộ Dung Phục, chỉ là khi biết Cốc Tử mộ quyết đấu đã đến thời khắc gần đến, cả hai có đến cũng chỉ làm vướng bận Mộ Dung Phục nên đợi chờ ở chổ Sở Lưu Hương, dù sao Thiên Trạch không mang cả hai đi, mà bọn họ cũng mù tịt không biết đường.
Thêm đó nghe từ chổ Lý Hồng Tụ các thế lực vì tranh đoạt Lệnh Phá Mộ mà giết không ít người, đợi cho Cốc Tử mộ chi chiến qua đi, thông qua Nhân Hiệp thu lấy tình báo thì đến Mộ Dung Phục thì tốt hơn.
Chỉ là biến cố lại xảy ra, Lệnh Phá Mộ về kinh, Mộ Dung Phục tham dự vào truy đuổi khiến cả hai cũng không thể làm gì, suốt bảy ngày cũng đợi trên thuyền Sở Lưu Hương mà chờ tin tức.
Bây giờ Thiên Trạch lại trở về muốn mang cả ba đi, cả ba đối với y tự tung tự tác cũng chỉ có thể bất mãn nói, không chỉ một người thôi, Đoàn Dự chỉ cần ở cạnh Vương Ngữ Yên thì đi nơi nào cũng được, còn Giang Ngọc Yến cũng không để ý chuyện đi hay ở.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK