Bát Quái trận vây nhốt liên minh trừ ma người vào trong, song lại có không ít kẻ thoát khỏi đại trận rộng lớn kia, mà thực tế Thiên Trạch cũng mở một đường chừa lại sinh môn cho người bên trong có thể chạy ra.
Đồng thời cũng có không ít kẻ không bị đại trận bao phủ, chẳng hạn như cha con Tiêu Viễn Sơn, Mộ Dung Phục cha con, Đoàn Dự.
“ Tiêu đệ, ta đã dọn cho đệ chiến trường còn không báo thù đến khi nào? hay là đợi ta giết luôn một thể?” Thiên Trạch nhìn xuống tường thành phía trước một nhóm người rồi cao giọng hỏi.
“ Cảm tạ bệ hạ nhắc nhở” Tiêu Phong hồi thần, nãy giờ hắn bị Thiên Trạch sở ra lực lượng mà rung động quên đi mối thù, giờ này lớn tiếng nói : “Mộ Dung lão tặc, ngươi mới chính là tội khôi họa thủ, mau tiến ra chịu chết.”
Mộ Dung Bác cười một tiếng dài, nói : “ được lão phu cũng muốn lĩnh giáo đây”
Hiện giờ Thiên Trạch thế lớn, hắn đã đắc tội y cùng Tiêu thị cha con đã chạy không thoát, bởi hắn chạy nhưng Cô Tô Mộ Dung thì thế nào đây? Hắn hiện giờ hy vọng đó là mình mạng có thể để vị kia đối với Cô Tô Mộ Dung thành kiến kéo xuống.
Hai cha con Tiêu thị lập tức xông đến.
Mộ Dung Bác sở ra Đấu Chuyển Tinh Di đem lực đạo của hai cha con Tiêu thị dời qua trả lại.
Nhưng Mộ Dung Bác cùng với Tiêu Viễn Sơn không phân cao thấp, bây giờ có thêm Tiêu Phong càng đánh càng rơi xuống thế yếu.
“ Phụ thân! để con giúp phụ thân” Mộ Dung Phục thấy cha mình lâm nguy liền xông đến, hổ trợ cho cha mình hướng về Tiêu Phong cường công
Có Mộ Dung Phục cuốn vào Mộ Dung Bác nguy cơ bị giải trừ, đối chưởng với Tiêu Viễn Phong giằng co nội lực rồi cả hai không làm gì được nhau cùng phân ra, tại một góc chiến trường khá an ổn mà đứng.
“Tiêu huynh tạm dằn nộ khí, để nghe tại hạ nói hết lời. Mộ Dung Bác tuy là kẻ chẳng vào đâu nhưng trên giang hồ cũng tạo được chút danh con con, chưa từng quen biết Tiêu huynh, ắt là vô oán vô cừu. Đến như Huyền Từ phương trượng của phái Thiếu Lâm, tại hạ cũng có tình giao hảo lâu năm, vậy mà tại hạ hết công hết sức xúc xiểm gây rối để cho hai bên lưỡng bại câu thương, cứ theo lý thường mà nói, ắt phải có một nguyên do cực kỳ trọng đại.” Mộ Dung Bác chậm rãi nói
Tiêu Viễn Sơn đôi mắt dường như đổ lửa, quát lớn: “ Hừ còn không phải là vì Mộ Vương chi vị của nhà ngươi”
Mà thấy hai cha ngừng lại Mộ Dung Phục và Tiêu Phong cũng ngưng đấu.
Mộ Dung Bác nói: “Tiêu huynh là người Tần, còn lệnh lang rõ ràng là bang chủ Cái Bang, tài lược võ công đều vượt trội, hơn hẳn mọi người, quả là một anh hùng hào kiệt xưa nay hiếm có trong Cái Bang. Thế mà trong bang vừa mới biết y là dòng dõi Tần quốc dị tộc, lập tức lật mặt không còn tình nghĩa gì, chẳng nhận y là bang chủ nữa đã đành, mà còn nhất định phải giết cho bằng được mới cam tâm. Tiêu huynh thử nghĩ chuyện đó có công bằng không?”
Tiêu Viễn Sơn đáp: “Tần Sở đời đời oán thù, hai nước chiến tranh công phạt đã hơn mấy trăm năm. Ở nơi biên cương, người Tần người Sở gặp nhau là giết, trước nay vẫn thế. Người Cái Bang biết được con ta là người Tần, làm sao có thể tôn kẻ thù làm chủ được? Cái đó cũng là thường lý mà thôi, có gì bảo là không công bằng đâu?”
Tiêu Viễn Sơn ngừng một chút lại tiếp nói : “Huyền Từ phương trượng, Uông Kiếm Thông bọn họ giết vợ ta, thuộc hạ ta vốn không phải do bản ý. Mà dẫu có cái bụng dạ đó chăng nữa, thì cũng là Tần Sở tương tranh, không có gì lạ, còn như ngươi bày mưu tính kế hãm hại thì không thể bỏ qua cho được.”
Mộ Dung Bác nói: “Cứ như ý kiến Tiêu huynh, hai nước tương tranh, giao chiến sát phạt, chỉ cần làm sao thắng địch lập nên đại công, chứ không cần phải nói chuyện nhân nghĩa đạo đức chứ gì?”
Tiêu Viễn Sơn hiểu ra Mộ Dung Bác muốn nói gì: “Binh bất yếm trá, từ xưa đến nay vẫn vậy. Nhưng Thủ Mộ phái các ngươi lấy chuyện canh giữ mộ địa làm chính, họ Mộ Dung các ngươi mặc dù tách rời nhưng vẫn là Thủ Mộ phái, há là chuyện binh giao hai nước”
Mộ Dung Bác đáp: “ Đúng là như vậy, nhưng năm xưa Mộ Dung Hiển thí cha đoạt vị ép huynh đệ tuẫn táng, lại phá hỏng tổ chế quy cũ, Cô Tô Mộ Dung thị ta có lòng nhưng lại không có lực, muốn hưng phục Mộ Vương, ắt cần có cơ hội mà nương theo. Nghĩ đến họ Mộ Dung ta nhân đinh đơn bạc, thế lực sơ sài làm sao bì được với Tứ đại gia tộc của Mộ Vương Thành, muốn lấy lại Mộ Vương Thành có phải là chuyện dễ dàng đâu? Cái cơ duyên duy nhất là thiên hạ đại loạn, bốn bề giặc giã như ong.”
Đây là Mộ Dung Bác lấy cớ, Mộ Dung Hiển đoạt vị còn sau khi hắn lập kế, chỉ là Tiêu Viễn Sơn lúc này lại không có suy tính chuyện này, bị hắn lời lẽ mà cuốn vào trong đó, quát: “Ngươi mục đích là để Tần Sở đại chiến chứ gì?”
Mộ Dung Bác đáp : “Chính thế! Nếu như Tần Sở hai bên nổi cơn binh lửa, Cô Tô Mộ Dung thị có thể thừa dịp cát cứ một mảnh đất của Đại Sở trọng xây thế lực. Cuộc diện hôm nay, cũng gần như thế.”
Tiêu Viễn Sơn cười khẩy một tiếng.
Mộ Dung Bác lại nhìn về Thiên Trạch nói: “Lệnh lang hiện giờ cùng Việt Đế quen biết và báo danh vào Chiêu Hiền Điện làm quan là lúc kiến lập một công nghiệp hiển hách cho mình”
Nói đến đây, đột nhiên lật ngửa tay phải, trong tay đã thêm một con dao găm sáng loáng, vung lên phiêu phù đến trước : “ tại hạ biết mối hận thù khó giải, nguyện trả mạng tại hạ để báo thù cho phu nhân, mỗ nhất quyết không phản kháng. Chỉ xin chuyện phụ thân làm không liên lụy đến con cái”
“Phụ thân!” Mộ Dung Phục nghe vậy bi phẫn kêu lên, hắn làm sao không rõ phụ thân mình dụng tâm lương khổ chứ.
“ Được” Tiêu Viễn Sơn hào sảng nói, trực tiếp cướp đến cầm dao lao đến.
Mộ Dung Bác không phản khác, để mặc cho Tiêu Viễn Sơn đến gần.
Tiêu Viễn Sơn cũng không chút nhân từ, lưỡi đao quán xuyên tim, theo nội lực của hắn chấn bay đi Mộ Dung Bác.
“ Phụ thân....!” Mộ Dung Phục thảm thiết kêu, chạy đến chổ cha mình, mấy cái gia thần còn sống sót chạy đến theo.
“ Đại bá” Mộ Dung Thu Địch, Mộ Dung Cửu đám người cũng khinh thân mà xuống, dù sao bọn họ cũng là người thân, hôm nay ở trước mặt nhiều người đền mạng bọn họ há thể đứng yên nhìn sao được.
Tiêu Viễn Sơn thấy mình giết chết Mộ Dung Bác, trong ba mươi năm qua, ông lúc nào cũng chăm chăm nung nấu chuyện trả mối thù giết vợ sao cho hả dạ. Đến khi mọi việc đã sáng tỏ như ban ngày, bao nhiêu hào kiệt Đại Sở tham gia chiến dịch Nhạn Môn Quan năm xưa ông từng người giết sạch, đến cả Huyền Khổ đại sư và vợ chồng Kiều Tam Hòe cũng chết dưới tay ông.
Sau khi biết được kẻ “đàn anh đứng đầu” chính là phương trượng Huyền Từ của chùa Thiếu Lâm, ông đã nói toạc gian tình của ông ta với Diệp Nhị Nương trước mặt quần hùng để cho thân bại danh liệt dồn nhà sư vào chỗ phải tự sát, mối thù như thế là báo đến cùng rồi.
Thế nhưng Huyền Từ chết cũng không mất vẻ anh hùng khí khái, trong tâm khảm Tiêu Viễn Sơn không khỏi thấy mình đi hơi quá đà, rồi Diệp Nhị Nương cũng chết theo làm cho ông thấy áy náy không yên.
Thế nhưng kẻ gian đồ loan truyền tin giả để gây ra thảm biến năm xưa lại chính là nhà sư áo xám Mộ Dung Bác, người cùng ông ẩn phục trong chùa Thiếu Lâm, đã từng ba lần giao thủ không phân cao hạ.
Bao nhiêu hận thù tức tối nay trút lên đầu y, hận không thể ăn thịt lột da, rút gân nghiền xương cho hả dạ. Ai ngờ đâu y để mình lấy mạng, dễ dàng đánh chết kẻ đại cừu. Chỉ trong chốc lát, ông thấy mình như rơi vào đám mây mù, hoang mang vô định không còn chỗ đứng trên cõi đời này.
Tiêu Viễn Sơn khi còn trẻ hào khí can vân, học được võ công xuất thần nhập hóa, một lòng một dạ vì nước nỗ lực kiến lập công danh để mai hậu tên ghi trong sử sách. Ông và vợ vốn có tình thanh mai trúc mã từ thuở còn thơ, hai bên thương yêu lẫn nhau, thành hôn chẳng bao lâu đã sinh được một cậu con trai kháu khỉnh.
Tiêu Viễn Sơn tính tình sảng lãng thầm cho rằng việc gì trên đời cũng có thể thành tựu, ngờ đâu nơi Nhạn Môn Quan gặp phải kỳ biến nên khi rơi xuống sơn cốc mà không chết tính tình ông trở nên khác hẳn, công danh sự nghiệp, tiền tài danh vọng nay dưới mắt ông chẳng khác gì đất bùn, trong lòng ngày đêm chỉ nghĩ tới việc làm sao được đâm mũi dao vào tim kẻ thù mới thỏa được cái đại hận.
Ông vốn dĩ là một đại hán hào sảng thuần phác, chẳng để bụng chuyện gì lâu, bây giờ lòng đầy thù hận, tính tình càng lúc càng cay nghiệt. Sau khi tiềm cư trong chùa Thiếu Lâm mấy chục năm, ngày ẩn đêm ra, cần luyện võ công, cả năm không nói chuyện với ai một câu nào, tính tình dĩ nhiên biến đổi.
Đột nhiên bao nhiêu kẻ ông thù hận tận xương tận tủy mấy chục năm qua lần lượt chết trước mắt mình, đúng lý ra phải vui sướng lắm mới phải nhưng không hiểu sao trong đáy lòng ông thấy thật là tịch mịch thê lương, thấy trên đời này không còn gì để làm, có sống cũng thật là vô vị.
Ông đưa mắt nhìn cái xác Mộ Dung Bác, thấy khuôn mặt bình hòa, khóe môi như điểm một nụ cười, tưởng như chết rồi lại sung sướng hơn lúc còn sống. Tiêu Viễn Sơn trong lòng dường như có chiều ước mơ được có phúc như y, thấy rằng chết là xong, mọi sự đều kết thúc không còn gì vướng mắc nữa.
Trong khoảnh khắc ông thấy lòng mang mang trống vắng: “Kẻ thù chết cả rồi, mối thù của ta đã báo. Bây giờ ta biết đi đâu đây? Trở lại Đại Tần chăng? Để làm gì? Ra ngoài Nhạn Môn Quan ẩn cư chăng? Để làm gì? Cùng với Phong nhi đi tận chân trời, vân du bốn bể chăng? Để làm gì?”
“ Con trai ông lấy vợ, cháu trai ông sắp sinh, lẽ nào không muốn ư?”
Đột ngột thanh âm vừa ra, làm cho Tiêu Viễn Sơn sửng sờ : “ cháu trai, Phong nhi ta có cháu trai?”
Lão nghe động tĩnh biết con trai cùng quần hùng võ alam chạy đến Thăng Long nên tìm nhập vào đô thành, tuy biết con trai cùng một cái cô gái đi cùng nhưng không nghĩ đến mình có cháu trai, nhất thời niềm vui có cháu bao phủ.
Tiêu Phong vốn bị Mộ Dung Bác chết mà chưa ra, giờ nghe cha mình nói sượng trân.
“ Bệ hạ!” xấu hổ nhất không ai qua A Châu, nàng mặt đỏ bừng nhìn về Thiên Trạch oán trách vô cùng, nàng còn chưa hoài thai đây lại bị đại ca nói trước mặt cha chồng, còn chưa bái đường thành thân, không xấu hổ ư?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK