Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng thời gian, Tiểu Thánh Hiền Trang, chánh điện.

Phục Niệm ngày thường nho nhã, nhưng hôm nay cả gương mặt âm trầm đôi mắt trong hiện trên lửa giận.

Hắn không thể không giận được, bởi ngày hôm nay hắn nhận được một cái tin, một cái tin để hắn tức giận ngút trời.

Mà để hắn giận giữ chính là hai cái tình như thủ túc sư đệ, một kẻ thì từ nhỏ chạy đến Tiểu Thánh Hiền trang học nghệ, còn một kẻ thì nước mất nhà tan không nơi nương tựa mà đến nơi này.

Dạng này thân thế, đối với Khổng Tử nhất mạch chi truyền như Nhan Lộ mà nói, hắn cũng không khó khinh thị, ngược lại cùng cả hai chung đụng rất tốt quý mến tài hoa mà xem như huynh đệ, nhưng hắn không nghĩ đến hai người này lại cả gan đem Nho gia kéo lên ngọn lửa, đi cùng phản nghịch chung đụng.

Tại Phục Niệm mắt, cái gọi là Mặc Gia hiệp nghĩa chi sĩ, thậm chí Chư Tử Bách Gia hào kiệt người, đều chẳng qua là cùng đế quốc Đại Tần đối nghịch phản nghịch, Thiên Địa Quân Thân Sư là Phục Niệm cho tới nay tín điều.

Làm thần dân hiệu trung quân vương chính là thiên kinh địa nghĩa sự tình, làm Nho Gia chưởng môn nhân, bảo đảm Nho Gia hương hỏa truyền thừa kéo dài không dứt, cũng là hắn nghĩa bất dung từ trách nhiệm.

Nhưng mà dưới mắt hai vị này sư đệ chỗ làm sự tình, lại là muốn đem Nho Gia đẩy hướng chỗ vạn kiếp bất phục. Bây giờ Công Tôn Linh Lung đã có phát giác, như vậy kế tiếp có phát giác sẽ là ai? Lý Tư, Phù Tô, thậm chí cả hoàng đế bệ hạ, tiếp tục như vậy hậu quả Phục Niệm muốn cũng không dám nghĩ.

Não hải không ngừng kinh lịch lấy sóng to gió lớn, sắc mặt cũng là càng phát ra âm trầm, nhìn trước mắt vẫn trấn định như cũ tự nhiên Nhan Lộ, còn có vị kia thậm chí có chút mây trôi nước chảy Trương Lương, Phục Niệm nộ hỏa rốt cuộc không thể ức chế bạo phát.

“Có lý do gì?, ngươi nói đi chứ” Phục Niệm một tay đập bàn thanh âm cực kỳ lớn, nhìn hai cái quỳ lễ phía trước chất vấn.

“ Sư huynh!”Trương Lương muốn giải thích.

Phục Niệm cắt ngang : “Ta không hỏi ngươi, còn không tới phiên ngươi nói chuyện.”

Nhan Lộ nhận lỗi : “Sư huynh, đều là sư đệ quyết định, sư huynh muốn trách phạt liền phạt đệ đi!”

Phục Niệm nộ hỏa : “Ngươiquyết định. Đem trọn cái Tiểu Thánh Hiền Trang an nguy đặt tại lò hỏa phía trên, đem trọn cái Nho Gia cùng đế quốc phản nghịch nói nhập làm một, đây chính là ngươi quyết định?”

Trong mắt Phục Niệm thì Mặc gia hoặc các Chư Tử Bách Gia khác chống đối với đế quốc, cũng chỉ là loạn thần tặc tử mà thôi. Nho gia vẫn luôn thấy Thiên Địa Quân Thân Sư làm đầu, mà Việt Đế vừa là Thiên vừa là Quân, hiện nay đế quốc thống nhất Nho gia tuân theo chí thánh tiên hiền chi lễ, làm sao lại đi cùng đám phản nghịch móc nối.

Tử Minh, Tử Vũ thân phận hắn cũng đã biết được, là Đại Việt đế quốc truy bắt, cùng với Mặc gia các đầu lĩnh và các thế lực khác treo thưởng. Hai đứa bé kia lại có thể vào trong Tiểu Thánh Hiền Trang học tập, há là chuyện dễư?

Nếu không có Nhan Lộ và Trương Lương đồng ý thì bọn chúng có thể vào được. Đây là chuyện đẩy Nho gia vào lò lửa, bởi một khi sự tình phát giác, Việt Đế bệ hạ sẽ đối với Nho gia thế nào đây?

“Nhan Lộ cam nguyện tiếp nhận Nho Gia Gia Pháp.” Nhan Lộ chủ động nhận tội.

Phục Niệm hỏi ngược lại : “ Không tuân theo di huấn của thánh hiện tổ tiên, chiếu theo gia pháp nên xử trí như thế nào?”

Nhan Lộ nghe xong chậm rãi nói ra bốn chữ : “Trục xuất sư môn.”

“Không!” Trương Lương thốt lên.

Phục Niệm không có cho Trương Lương nói chuyện cơ hội : “Ngươi tu luyện Tọa Vong Tâm Pháp thế mà tu luyện quên nguồn quên gốc”

Trương Lương chen vào : “Thánh Hiền Tổ Sư nói, việc nhân đức không nhường ai thấy việc nghĩa hăng hái làm, làm như vậy sao có thể nói là quên nguồn quên gốc?”

“Tử Phòng không cần nhiều lời.” Nhan Lộ ngăn lại.

Phục Niệm giận dữ chất vấn: “Hiệp trợ đế quốc phản nghịch, nhiễu loạn thiên hạ, việc nhân nghĩa ở chổ nào?”

Trương Lương nói : “Nhân là thương người, nghĩa là lợi người, có người trong cơn nguy nan, chúng ta Nho Gia hẳn là đứng ra gánh vác, hay là vì tự thân an nguy cùng lợi ích khoanh tay đứng nhìn?”

Phục Niệm xem thường nói :” Tử viết : “ làm được năm đức trong thiên hạ thì gọi là Nhân. Cung kính, khoan hậu, tín nghĩa, cần mẫn, từ ái. Ở nhà khiêm cung, làm việc kính cẩn, đối người thành thực”. Nếu dân chúng không biết khiêm cung, kẻ làm quan không biết thanh liêm, thần tử không biết trung thành.Nếu trăm họ trong một nước nghĩ cách mưu hại quân vương, dĩ hạ phạm thượng, quốc gia ấy ắt sẻ rơi vào hồn loạn, trăm họ sẻ chìm vào nguy khốn”

Trương Lương : “Nếu như không hỏi phải trái đúng sai, một mực chỉ yêu cầu bách tính trung thành, chẵng lẽ liền thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp. Mạnh Tử, Công Tôn Sửu hạ thiên giảng, giữ được đạo nhiều nhiều người giúp, đánh mất đạo thì ít người hổ trợ, ít người giúp đến nổi thân thích lìa bỏ, nhiều người giúp thì thiên hạ thuận theo.”

“Hừ, khó được ngươi còn nhớ rõ Nho Gia kinh điển” Phục Niệm liền tiếp lời : “Luận Ngữ, trong Nhan Uyên thiên, Tử viết : quân tử làm điều hay cho người, không làm ác cho người, tiểu nhân ngược lại. Tiểu Thánh Hiền Trang là tấm gương sáng trong lòng kẻ đọc sách trong thiên hạ”

Nói đến đây Phục Niệm đứng dậy, nói : “ Nếu chúng ta không truyền bá giáo hóa bình thản chi đạo, ngược lại cổ động dân chúng dao động nền tảngg lập quốc, chửi bới vương đạo, chẳng phải là tại thừa người chi ác, liền là tiểu nhân hành động.”

Trương Lương nói :”Tử viết : có những việc nay không làm là để sau này thực hiện. Đạo quân tử ở chỗ lựa chọn việc nên làm, việc không nên làm”

Phục Niệm chất vấn : “ Điều không nên làm mà ngươi nói chính là bất trung, bất hiếu”

Tử Phòng nói : “Trong Tận Tâm hiếu, Mạnh Tử có dạy bảo, Dân quý hơn cả, xả tắc đằng sau, vua vòn nhẹ hơn. Sinh cơ dân chúng mới là trọng yếu nhất, quý giá nhất, dạng này mới có Quốc Gia Xã Tắc, mới có Quân Vương.”

“Ngươi cắt câu lấy nghĩa” Phục Niệm lên tiếng : “chẵng lẽ ngươi quên, Mạnh Tử, Ly Lâu thượng viết :”không dung lục luật, không xác định được ngủ âm, không có khuôn phép không thành được vuông tròn, nếu như không có luân lýcương thường, không có xã hội trậtyự, lại nói chuyện gì xã tắc Quốc Gia, không có xã tắc Quốc Gia, dân chúng lợi ích lại như thế nào bảo hộ không có bảo hộ lại thế nào có thể nói Dân Vi Quý.”

Trương Lương nói: “Sư huynh nói cố nhiên có lý, nhưng là Thánh Hiền Tổ Sư còn có câu này “ Chỉ bậc nhan nên ở ngôi cao, kẻ bất nhân ở ngôi cao sẻ gieo rắc tật xấu cho dân chúng”. Chỉ có bậc nhân nghĩa có đạo đực cao thượng mới xứng ở thống trị địa vị, nếu như đạo đức thấp kém bất nhân chi đồ ở vào vương vị, liền sẽ để hắn tai họa rộng rãi dân chúng vô tội!”

“ Hừ”Phục Niệm hừ một tiếng lại ngồi xuống : “ Cân lường rồi sau mới biết nặng nhẹ, đo đạc rồi sau mới biết dài ngắn. Tử viết : “ không tại vị trí ấy, không bàn về việc ấy”.Tiểu Thánh Hiền Trang chúng ta chỉ chuyên tâm nghiên cứu học vấn, không liên quan đến Quân Quốc chính trị, thân là người đọc sách, không nên đối với mình Quân Vương vọng thêm bình luận.Cần mẫn ở việc làm, thận trọng ở lời nói, phải biết rằng “Phúc Họa không có cửa, duy người tự rước lấy”bậc quân tử không oán trời, chẳng trách người, người tự khinh mình rồi kẻ khác mới khinh mình. Con người ắt là tự làm hại chính mình trước, kẻ khác mới có làm hại”

Trương Lương, liền nói : “ thế trăm họ hiện nay đã làm việc gì gây hại đến mình, mà phải lâm vào cơn nguy khốn”

Phục Niệm nói : “Kẻ trong cơn nguy khốn mà ngươi nói lại đối kháng với Đế vương, muốn đem chúng sinh rơi vào chiến loạn, trong cơn nước lửa chiến tranh”

Trương Lương nói : “Trị quốc gốc rễ, thận trọng có tín nghĩa, biết đãi người hiền, công bằng công chính. Nếu một cái Quân Vương không thể yêu quý chính mình bách tính, không thể yêu quý nhân dân sinh mệnh, liền không thể xem như hợp cách Quân Vương!”

Trương Lương loại hành vi này đã là công nhiên chửi bới Quân Vương, cái này khiến Phục Niệm rất phẫn nộ, lớn tiếng nói : “ Đương kim hoàng đế ngồi ở ngôi cao, từ khi thống nhất trung nguyên khép lại loạn lạc. Mở trường dạy chữ, mở bệnh xá trợ giúp dân chúng các nơi. Mở đường thông thương, thực thi vô số biến pháp. Tha mạng cho hàng binh, trọng giáo hóa thương sinh. Cổ kim đến nay kế thừa Tam Hoàng Ngũ Đế thống lĩnh nhân loại, có hắc long tương trợ, thiên mệnh sở quy, người người đều biết. Vậy mà ngươi nói lại không hợp cách quân vương ư?

Trương Lương ngữ khí diệu xuống, nói : “ Việt Đế bệ hạ tài kinh quỷ thần, Tử Phòng nào dám chỉ trích ngài ấy. Chỉ là Đại Việt các ban ngành phân tách lại chiếm lấy quyền lợi khác biệc, những kẻ nắm giữ vị trí cao kia nếu là trước kia đều ngang với chư hầu, bọn họ chưa chắc có được tấm lòng rộng rãi như Việt Đế”

Phục Niệm nghe đến đây suy ngẫm, lời của Trương Lương cũng có đạo lý, bất quá hắn không đồng ý Trương Lương tham dự vào phản loạn : “ ngươi nói không sai, bất quá thân làm kẻ đọc sách, ngươi lại tham dự vào phản nghịch phần tử chống đối đế quốc, muốn đấy họa chiến tranh đây chính là ngươi mở miệng nhân nghĩa.”

Nói đến đây hắn đem trên bàn một tấm thiệp màu vàng mở ra, trên đó ghi lấy văn tự thành các dòng ngang, ở dưới có một con dấu đỏ có đồ hình phượng hoàng.

“ Ngươi có biết đây là gì không?” Phục Niệm giận dữ hỏi.

Nhan Lộ, Trương Lương đưa mắt nhìn ngưng trọng hơn bao giờ hết, bởi dưới con dấu đó là ba chữ : Kỹ Yên Nhiên.

Kỷ Yên Nhiên là Đế Phi của Đại Việt, chấp chưởng Bộ Giáo Dục, lại tự nhiên gởi thiếp đến cho Phục Niệm chưởng môn của Nho gia, không phải chuyện thăm hỏi đơn giản được, mà từ ngôn từ cùng Phục Niệm gọi đến hôm nay, cả hai cũng đã đoán ra được đế quốc đã biết được sơ bộ tình hình nơi này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK