Sự xuất hiện đột ngột của cái thân ảnh này cũng khiến cho cuộc chiến tạm dừng, ở trên lầu cùng với Tích Nguyệt giao đấu phân ra, Lâm Thủy Dao thần sắc vui mừng tung người mà xuống đi đến gần cái thân ảnh này.
“ Ái chà! Mạnh thật! Xem bộ không được thật rồi! Đã lâu không đánh nhau tay cũng không nghe lời nữa” Lâm Cánh Duyên nhìn một hồi rồi cất lời.
Sau khi cầm chân con cháu mình, Lâm Cánh Duyên ở lại phân đà cũng không yên khi nghĩ đến cháu gái cùng cháu rể và cả tôn tử sắp sinh kia. Cuối cùng khi hay tin Vân Hiên Lâu có Phá Mộ Lệnh, lão không an tâm mà đi một chuyến.
Một là đến vì cháu gái bảo bối, hai đó là vì cái Lệnh Phá Mộ này một khi thật được Công Mộ lấy về, khi đó Hàn Thiết đại mộ mở ra Công Mộ nhất định sẽ tham dự. Cháu gái mười phần bị cháu rể lôi kéo vào, cái tòa mộ kia chính là hố chôn người, lão tuyệt không muốn nhìn cảnh này, lần này đến còn một chuyện khác đó là mang cháu gái mình về.
“ Gia gia! Người đến đúng lúc quá” Lâm Thủy Dao vui mừng nói.
Lâm Cánh Duyên ôm lấy cháu gái bảo bối : “cháu gái bảo bối của ta để ta xem có bị thương không?”
“ Cháu gái của người trong lâu bị người xấu ức hiếp sắp chết rồi” Lâm Thủy Dao tố khổ.
Lâm Cánh Duyên nhìn về Đế Thiên An phía trên, mắng : “tiểu tử chẳng được tích sự gì cả, Dao nhi nhà ta giao vào tay ngươi là để người khác ức hiếp sao?”
Đế Thiên An cười đáp : “ Ức hiếp, ai ức hiếp? Ta còn mang nàng ấy đến khi dễ người khác đây? Có ta ở ông nghĩ chút võ công của Tích Nguyệt Liên Hoa có thể tổn thương được nàng ấy ư?”
Cừu Ngự Huyền lúc này đã thấy ai cản trở mình, nâng kiếm nói : “ Hóa ra là Lâm lão minh chủ của Mặc Công Thành. Bản tọa khuyên ông đừng lo chuyện bao đồng của Âm Ma đảo chúng ta”
Lâm Cánh Duyên nghe được đáp : “Còn xưng bản tọa cái gì? Tỳ bà tinh như ngươi chỉ cần đánh một cái lão phu cũng không để vào mắt. Cho dù ngươi có gọi Âm Ma đến lão phu cũng đánh không tha”
“ Lão béo chết tiệc! ngươi dám khi nhục sư phụ ta” Cừu Ngự Huyền giận mắng khi nghe được lao già kia không xem sư tôn mình vào mắt.
Lâm Cánh Duyên nghe xong đáp : “ gọi lão béo thì được thêm chữ chết không cát lợi, Âm Ma Công Tỳ Bà Công của ngươi vừa rồi đàn tiêu tốn nửa phần công lực. Lão phu động thủ với ngươi khiến anh hùng thiên hạ chê cười”
Cừu Ngự Huyền lạnh giọng: “ Rồi thì sao, lão béo chết tiệc”
Lâm Cánh Duyên giận, nhưng ngại mặt mủi lập tức đem tay bắt lấy Lạc Thời Thu ở gần dùng lực quăng mạnh đến.
Lạc Thời Thu nâng lên Hàn Huyết Cổ Kiếm chết một cái lên trường kiếm, song lại lần nữa bị Cừu Ngự Huyền chấn lùi về sau.
“ Đã nói chữ chết không cát lợi, tiểu tử ngươi thay lão phu dạy dỗ tỳ bà tinh này” Lâm Cánh Duyên lớn tiếng.
Lâm Thủy Dao nhìn thấy Lạc Thời Thu lại bị đánh lùi, nói : “ gia gia, đầu gỗ này đánh không lại ả. Gia gia có thể gọi tên đại lừa gạt”
“ Ai bảo đánh không lại, tỳ bà tinh chỉ còn một nửa công lực chả có gì đáng sợ, gia gia có thể dạy hắn đánh” Lâm Cánh Duyên tự tin nói, lại thấy Lạc Thời Thu bị đánh lùi mắng một cái : “ tiểu tử vô dụng, nghe kỹ đây, Phong Hồi Kiếm Chuyển…ném”
Một bên nghe được, Lạc Thời Thu linh cơ khẽ động đem Hàn Huyết Cổ Kiếm thả ra, nội lực thoát ly cách không khống kiếm, đem trường kiếm xoay nhiều vòng, sau đến chữ ném trực tiếp phóng đến Cừu Ngự Huyên.
“ Keng!!”
Hàn Huyết Cổ Kiếm va chạm với trường kiếm của Cừu Ngự Huyên, nhưng lần này nó không có bị chấn lùi như những lần trước, mà nương theo quán tính thân kiềm vòng cắt qua, khiến cho Cừu Ngự Huyên kinh sợ phải nghiêng người trong sát na né tránh.
Lâm Cánh Duyên lại nói : “ Phi Ảnh Tốc Hình... chấn”
Trường kiếm xoay vòng về lại mình, Lạc Thời Thu nắm lấy trường kiếm nội lực mạnh mẽ kình lực lan ra chấn lùi đi Cừu Ngự Huyên vừa lấy lại thân bằng.
“ Câu sau là gì?” Lạc Thời Thu hưng phấn hỏi.
Lâm Cánh Duyên đáp : “ Bối Tống Kiếm Ly… Đâm”
Nghe xong Lạc Thời Thu đem kiếm vòng qua lưng, phi kiếm lên trước cả người theo sau mà lên. Từ trên không hai tay giữ kiếm, khí tràng mạnh mẽ mà ép xuống.
“ Phanh!!”
Hàn Huyết Cổ Kiếm sắc nhọn mạnh mẽ đâm xuống, nhưng không có lấy mạng đi Cừu Ngự Huyền, bởi có một cái thân ảnh đã hiện thân ra cản lại một kích này. Kình lực từ hai người quét mạnh mà ra, chấn lui đi Cừu Ngự Huyền phía sau.
“ Tiểu tử chết tiệc, ngươi đây là ý gì?” Lâm Cánh Duyên nhìn thấy Đế Thiên An đứng ra chặn đòn cho tỳ bà tinh, hiển nhiên không vui mắng lấy.
Đế Thiên An vung tay đem Lạc Thời Thu đẩy lùi đi, cười nói : “ Gia gia, ta mới là cháu rể của ông à, đi truyền cho cái tên kia thật đúng là phù sa chảy qua ruộng khác”
“ Lão béo chết tiệc, đây là kiếm pháp gì?” Cựu Ngự Huyền tuy không rõ Đế Thiên An vì sau ra tay trợ giúp, song nàng cũng không vì đó mà cảm kích, cái nàng quan tâm nhất đó là bộ kiếm pháp mà Lạc Thời Thu sử ra.
“ Hừ” Lâm Cánh Duyên hừ một tiếng, sau đó vút râu nói: “ mấy chục năm trước lão phu nhìn thấy những văn tự này ở Vô Tình Cốc, mơ hồ cảm thấy đây là một loại kiếm pháp. Nay mở mang tầm mắt quả là mở mang tầm mắt, quả đúng là lợi hại”
Lúc này Lâu Mãn Phong mang theo Linh Ma chậm rãi đi ra, hắn ở trong cũng chứng kiến Lạc Thời Thu thi triển kiếm pháp, kết hợp với Lâm Cánh Duyên nói hắn đưa ra suy đoán của mình: “ Ta đoán đây là Ly Kiếm Đoạn Chương đã thất truyền ngàn năm của Lạc gia”
Cừu Ngự Huyên nhìn thấy Linh Ma bị chế trụ, tay vươn ra cách không hấp lấy Tỳ Bà vào người, ngọc thạch câu phần tâm đã có : “ bản tọa hôm nay liều với các ngươi”
“Tỳ bà tinh ngươi lại muốn đánh tỳ bà, lão phu ghét nhất là những ca múa này” Lâm Cánh Duyên chán ghét lớn tiếng.
“ Chậm đã, Mãn Phong thả Linh Ma ra” Đế Thiên An cất lời ngăn lại Cừu Ngự Huyền vung tay lên, nói : “ Ngự Huyền nàng đem Phá Mộ Lệnh cho ta, ta đảm bảo nàng cùng Linh Ma an toàn rời khỏi nơi này. Dù sau ta cũng nợ nàng một món nhân tình, bây giờ hoàn trả lại vừa hợp”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK