Mục lục
Vạn Cổ Cuồng Đế - Tịch Thiên Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn không biết U Ma Nữ là ai?

Tịch Thiên Dạ nghe vậy cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Nếu như hân đoán không lầm thì nữ nhân tên gọi U Ma Nữ kia chính là người dây dưa với hắn mấy ngàn năm ở kiếp trước.

Chuẩn xác mà nói, là dây dưa với Thiên Dạ Thánh Tổ mấy ngàn năm.

Chuyện đã qua, hẳn cũng lười nghĩ lại, nhưng cái tên U Ma Nữ lại khắc sâu trong đầu hần không gì sánh được.

Cả đời Thiên Dạ Thánh Tổ phong lưu lỗi lạc, có mấy vị hồng nhan trí kỷ như vậy, mà U Ma Nữ lại là một người rất đặc thù trong những hồng nhan trị kỷ của hắn.

Có thể nói quan hệ của U Ma Nữ và Thiên Dạ Thánh Tổ năm đó là vô cùng phức tạp, lúc bạn lúc địch, ân oán gút mắc đến bây giờ đều không thể nói rõ.

"Cái gì!”

Cố Vân đầy ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ.

Hắn có "U Điệp kinh”?

Cho nàng rồi sao?

Nàng thậm chí hoài nghỉ có phải mình đã từng đọc “U Điệp kinh" nên dẫn đến xuất hiện ảo giác hay không.

"U Điệp kinh mà ngươi vừa nói, ta hắn là có."

Tịch Thiên Dạ trầm ngâm một chút rồi nói, nữ nhân kia và hẳn dây dưa mấy ngàn năm, hẳn tự nhiên là biết công pháp nàng tu luyện.

Nói xong, Tịch Thiên Dạ xuất ra một khối ngọc thạch, khắc thành ngọc giản, sau đó truyền nội dung "U Điệp kinh” vào bên trong, rồi tiện tay ném cho Cố Vân.

Một bản "U Điệp kinh" hẳn còn không để vào mắt, mặc dù công pháp này có chút kỳ lạ, nhưng với hắn mà nói thì cũng chỉ như thế mà thôi. Hản coi Cố Vân là bãng hữu, cho nàng công pháp tốt hơn cũng được, chứ đừng nói chỉ là một bản “U Điệp kinh" mà thôi.

'Vê phần U Ma Nữ có để ý hay không thì hẳn lười quan tâm, năm đó U Ma Nữ cũng từng truyền tuyệt kỹ Thiên Dạ Thánh Tổ cho người khác.

Cố Vân ngơ ngác nhận lấy ngọc giản, dựa theo chỉ thị của Tịch Thiên Dạ, rót hồn niệm vào trong ngọc giản.

Rất nhanh, từng đạo tin tức lần lượt hiện lên trong đầu nàng.

"U Điệp kinh! Thật sự là U Điệp kinh”

Cố Vân mạnh mẽ đứng lên, bởi vì quá kích động nên suýt nữa đã đụng đổ bàn trà, trong mất tràn đãy run sợ và kinh hi.

Nàng đã từng tìm ra động phủ của U Ma Nữ, còn tìm được một bộ phận tàn thiên "U Điệp kinh” ở bên trong, cho nên chỉ căn liếc mắt một cái là nàng liền nhận ra “U Điệp kinh” này là thật hay giả.

Nàng không ngờ rằng, đi mòn gót sắt tìm không thấy, lúc gặp được lại chắng tốn chút công phu.

Chí bảo mà nàng phải nhọc nhãn khổ sở trèo đèo lội suối, tìm kiếm mấy chục năm, không ngờ Tịch Thiên Dạ cứ như vậy "ném" cho nàng,

"Tịch Thiên Dạ, ngươi từ đâu mà có được “U Điệp kinh"."

Cố Vân nghiêm túc nhìn Tịch Thiên Dạ.

Năm đó, sau khi U Ma Nữ mất tích thì không để lại truyền thừa, cho nên toàn nhân tộc không có ai tu luyện “U Điệp kinh”.

Trừ phi Tịch Thiên Dạ từng thấy U Ma Nữ, lại đạt được truyền thừa của nàng, nếu không thì không thể xuất ra "U Điệp kinh"

"Cần gì phải hỏi nhiều như vậy, ngươi đạt được mục đích là được rồi”

Tịch Thiên Dạ đung đưa chén rượu, hàm hồ nói. Hân tất nhiên là không thể nói rõ li do cho Cố Vân.

"Nếu như ta tu luyện "U Điệp kinh” có thể mang đến phiền toái cho ngươi hay không?"

Cố Vân có chút lo lẳng hỏi.

Có một số truyền thừa không thể tủy tiện truyền thụ, nếu U Ma Nữ truyền thừa cho Tịch Thiên Dạ, vậy thì khẳng định là nàng không cho phép hẳn loạn truyền lung tung,

"Không sao cả, có khi nữ nhân kia đã chết rồi.

Tịch Thiên Dạ thản nhiên trả lời.

Cố Vân nghe vậy thì biểu lộ cứng ngắc một lúc, không ngờ Tịch Thiên Dạ dám nói thế với U Ma Nữ, nàng chính là nữ nhân như Ma thần a.

Cố Vân rất nhanh trầm tĩnh lại, Tịch Thiên Dạ đã nói như thế, vậy khẳng định là hẳn chưa từng nhìn thấy U Ma Nữ, hẳn là hắn chỉ đạt được truyền thừa của U Ma Nữ mà thôi.

Nghe nói năm đó, trong trận chiến cuối cùng, U Ma Nữ bị trọng thương, cách cái chết không xa.

Xem ra truyền thuyết đều là thật, nếu không thì tại sao U Ma Nữ vẫn luôn không xuất hiện, hơn nữa truyền thừa của nàng còn bị Tịch Thiên Dạ đạt được.

"Tịch Thiên Dạ..."

Cố Vân chăm chú nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt trần đầy cảm động. Nàng vô cùng rõ ràng giá trị của "U Điệp kinh, thật không ngờ Tịch Thiên Dạ lại không giấu diếm chút nào đưa cho nàng, thế gian lại có mấy nam nhân có thể làm được một bước này, ai cũng có tư tâm a. Đạt được di thư của bán thần, đừng nói là truyền cho những người khác, ngay cả cha mẹ cũng sẽ không chia sẻ.

“Chúng ta là bằng hữu, việc nhỏ mà thôi."

Tịch Thiên Dạ khoát khoát tay, thản nhiên nói.

Cố Vân chăm chú nhìn Tịch Thiên Dạ, trong lòng quay đi quay lại trắm ngàn lần, ngươi chỉ coi ta là bằng hữu thật sao?

Chẳng biết tại sao, Cố Vân cảm thấy, nếu như chỉ là bằng hữu bình thường thì Tịch Thiên Dạ chắc chắn sẽ không hào sảng giao "U Điệp kinh” cho nàng như thế.

Hừ!

Cố Vân hừ nhẹ một tiếng, trợn to mắt nhìn Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ có chút không hiểu thấu, hẳn đây là có ý gì?

“Hiện tại ta sẽ trở về tu luyện, mười ngày sau lại đến."

Cõ Vân vừa đạt được "U Điệp kinh", mộng tưởng nhiều năm rốt cục đã được như nguyện, tự nhiên là vội vã trở về tu luyện.

"Tốt nhất là ngươi đột phá Thánh Cảnh trong di tích Thiên Lan, hoặc là mười ngày sau đến chỗ của ta đột phá.

Tịch Thiên Dạ nhìn theo bóng lưng Cố Vân thản nhiên nói.

Trong di tích Thiên Lan có pháp tắc giam cầm, đột phá Thánh Cảnh tại đây sẽ không có thánh kiếp buông xuống.

Không độ thánh kiếp liền thành thánh, không được thiên địa tẩy lễ thì chỉ là ngụy thánh mà thôi.

"Biết rồi”

Thanh âm Cố Vân từ xa truyền đến, rất nhanh liền biến mất tại đầu hành lang.

Ngày thứ hai, Tịch Thiên Dạ gọi mấy người Hoa Nhất Nhiên tới thương thảo công việc.

"Chủ nhân, ngươi chuẩn bị bán ba bộ thánh thi đi sao?"

Hoa Nhất Nhiên có chút không nỡ nói.

Thánh thi chính là đồ vật có giá trị liên thành, dù hắn đột phá đến Thánh Nhân cảnh, lại vượt qua lục nhất thánh kiếp, nhưng muốn giết một tên Thánh Nhân vẫn là vô cùng khó khăn, gần như là không có khả. năng.

Nghiền ép Thánh Nhân thì dễ, giết thánh nhân mới khó.

Ba bộ thánh thị, bộ nào cũng là bảo vật hiếm có.

"Mấy bộ thí thể mà thôi, bán được thì sao lại không bán”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Vậy còn thánh đạo quả kia thì sao?"

Tuân Vinh thận trọng nói.

Một quả thánh đạo quả có khả năng tạo ra một Chuẩn Thánh, chính là chí bảo không mua được bằng tiền, xét trên toàn bộ đại lục cũng là vô cùng hiếm thấy, dường như chưa từng thấy ai lấy ra bán.

“Cũng bán luôn, các ngươi lan truyền tin tức ra ngoài, người trả giá cao sẽ được."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, bố trí tiểu thiên địa tu di trận cần lượng tài nguyên khổng lồ, hẳn không thể đi cướp, chỉ có thể mang đồ ra bán,

"Mặt khác, truyền bá tin tức ra ngoài, nói trên tay ta có hàng loạt Thiên Lan lệnh, người nào muốn thì đến đây hiệp thương mua sắm”

Tịch Thiên Dạ dường như nhớ ra cái gì, vội bổ sung một câu.

Mấy người Hoa Nhất Nhiên nghe vậy thì đều sững sờ, chủ nhân có hàng loạt Thiên Lan lệnh từ khi nào vậy?

Nếu nói toàn bộ di tích Thiên Lan, đồ vật dễ bán nhất chắc chắn chính là Thiên Lan lệnh.

Thiên Lan lệnh chính là đồ vật bên trong di tích Thiên Lan, có đôi khi ra khỏi thành vào phế tích đi dạo cũng có thể nhặt được Thiên Lan lệnh, đương nhiên xác suất nhặt được Thiên Lan lệnh so với xác suất nhặt được trọng bảo cũng không khác nhau là bao, đều xem nhân phẩm và cơ duyên.

Có Thiên Lan lệnh, tu sĩ có thể một mực tự do di chuyển ngoài thành, không cần lo lắng bị Tiên Thiên âm dương nhị khí ăn mòn.

Nếu không có Thiên Lan lệnh, thì ngay cả thánh nhân cũng chỉ có thể ở trong phế tích mười ngày, mười ngày sau nhất định phải về thành, nếu không dưới sự ăn mòn không ngừng của Tiên Thiên âm dương nhị khí, Thánh Nhân cũng không chịu được.

Đương nhiên, đã là Thánh Nhân thì đều có thể lấy được Thiên Lan lệnh, cho nên Thánh Nhân đã ra khỏi thành thì rất ít người trở về.

"Mặc dù ta không có sẵn hàng loạt Thiên Lan lệnh, nhưng ta có khả năng chế tác Thiên Lan lệnh a”

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, trong mắt tràn đầy ý cười nói.

Cái gì!

Mấy người Hoa Nhất Nhiên nghe vậy chấn động, trong mắt tràn đầy run sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK