Mục lục
Vạn Cổ Cuồng Đế - Tịch Thiên Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên quảng trường, một đại hán khôi ngô đứng lặng ở trung ương, đại hán kia cao hai mét tám, cánh tay còn thô hơn chân người khác, so với người bình thường còn cao hơn một khoảng lớn.

Người này là một tiều phu, dường như chỉ là một tiều phu đốn củi trên núi, nhưng thứ vác trên lưng không phải đao bổ củ mà là một cây côn sắt.

Cây côn sắt kia toàn thân tối tăm, tản mát ra một cỗ khí tức nặng nề, tựa như một cây định hải thần châm, trấn áp thiên địa.

Một số người tu ví thấp nhìn thấy côn sắt kia đều đầu váng mắt hoa, hai mắt biến thành màu đen, suýt nữa ngã xuống đất.

Rất hiển nhiên, đây không phải côn sắt phổ thông, hoặc nói, người cống sắt không phải người bình thường

"Ngươi là người phương nào?"

Hoàng đế Lan Lăng Quốc cau mày nói, Thiên Bảo Cung bây giờ chính là Quốc Giáo, cả nước ví tôn, người dám đến đây mạo phạm tự nhiên là khiêu khích với Lan Lăng Quốc.

Đại hán cống côn sắt kia lườm Lan Lăng Hoàng đế một chút, căn bản không thèm để ý đến hẳn, ánh mắt hướng về chỗ sâu cung điện, cung kính khom người nói:”Hoa tiền bối, năm đó từ biệt tới giờ đã hơn ba trăm năm, thời gian thật vô tình, Thanh Vinh có thể thấy ngài lần nữa, tận mắt thấy ngài thành thánh, thật sự là một niềm vui lớn trong nhân sinh, cho dù có chết đi cũng không còn bao nhiêu tiếc nuối."

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, đại hán khôi ngô nhìn có chút bất thiện này lại cúi đầu cung. kính như thế.

“Trường tiểu tử, ngươi không nên tới đây”

"Trong lòng Hoa Nhất Nhiên thở dài, cố nhân có thể gặp lại lần nữa làm hắn cảm khái rất nhiều

Nhưng mà tính tình của Thanh Tinh hắn cũng rất rõ, hẳn tuyệt đối không sợ trời, không sợ đất, nếu như làm chủ nhân tức giận vậy thì sẽ vạn kiếp bất phục.

Hoa Nhất Nhiên chậm rãi đi ra khỏi cung điện, nhìn thân ảnh khôi ngô ở sân rộng, ánh mắt rất phức tạp.

Năm đó, khi mới quen, Trương Thanh Vinh là một tên tuổi trẻ khí thịnh, là tiểu gia hỏa vô pháp vô thiên, bây giờ gặp lại đã già rồi, tóc mai đã điểm bạc, trên thân bao phủ một dáng vẻ già nua.

Xét thời gian thì bây giờ Trương Thanh Vinh cũng hơn bốn trăm tuổi.

Năm đó hẳn cũng vừa mới thành Tôn giả, tuổi chưa qua trăm, Trương Thanh Vinh cũng chỉ là một tiểu tử chừng hai mươi tuổi.

"Hoa lão, ta tin rằng ngươi hiểu mục đích lần này ta đến Thiên Bảo Cung, ta đã đến là không nghĩ tới chuyện còn sống mà về”

Trương Thanh Vinh thản nhiên nói.

Mặc dù hắn với Hoa Nhất Nhiên chênh lệch tuổi tác không nhiều, trong hàng Tôn giả, nếu chênh lệch không đến trăm năm có thể xưng là người cùng thế hệ. Nhưng Hoa lão lại là một trong những người hẳn tôn trọng nhất trong cuộc đời, năm đó nếu không phải có Hoa lão tiền bối trợ giúp cũng không có hẳn ngày hôm nay, sợ là đã sớm hóa thành bạch cốt rồi.

"Ngươi không có khả năng chiến thẳng được Ngọc Thánh Nữ, căn gì phải chấp nhất, lực lượng của Thiên Tôn, Đại Tôn căn bản không thể khiêu khích."

Hoa Nhất Nhiên khẽ thở dài, chỉ có hắn mới biết Hàn Ngọc đáng sợ, đừng nói đến Trương Thanh Vinh,dù là sau khi thành thánh hắn cũng không có khả năng đánh bại được Hàn Ngọc.

"Không thử một chút sao biết, ta đã không có đường lui. Mà ta cũng muốn kiến thức một chút, Thiên tôn rốt cục mạnh cỡ nào."

“Trương Thanh Vinh thản nhiên nói, ngữ khí mặc dù bình thản nhưng lại có một cỗ chấp nhất không nói ra được.

“Trong Trường Thương Thành có ba vị Thiên tôn, tất cả đều phong ba tuyệt đại, ngươi có thể đi khiêu chiến hai vị kia thử một chút. Trương tiểu tử, nếu ngươi tin ta thì hãy rời khỏi Thiên Bảo Cung." Hoa Nhất Nhiên khuyên. Hẳn biết mục đích Trương Thanh Vinh đến đây. Nhưng nếu đi khiêu chiến Hàn Ngọc thì hẳn không có bất kỳ hi vọng gì, chỉ có một con đường chết

Đi khiêu chiến với hai vị Thiên tôn khác, hẳn có lẽ có một tia thành công

"Hoa lão, không còn kịp rồi. Thanh Vinh không phải không tin ngươi, ta đã từng nói, Thanh Vinh thiếu ngươi một mạng, dù ngươi cho ta đi chịu chết ta cũng không một chút nhíu mày."

Trương Thanh Vinh cười khổ, trước khi hắn đến Thiên Bảo Cung cũng không ngờ tới Hoa lão lại ở trong Thiên Bảo Cung. Hắn đã hạ quyết tâm, nếu cứ thế mà đi thì hẳn sẽ đánh mất ý chí, sẽ không còn cơ hội nữa, dù cho phía trước có là núi đao biển lửa, hẳn cũng nhất định phải đi đến cuối cùng.

Hoa Nhất Nhiên im lặng, ánh mắt có chút đau thương, nhiều năm mới gặp lại cố nhân mà lại bị cục diện như thế.

Nhưng hẳn cũng hiểu cho Trương Thanh Vinh, nếu đổi lại là hẳn thì hẳn cũng làm như thế.

Loại người giống bọn hắn, cả đời đều muốn đi đến cùng, dù chết cũng không từ bỏ.

Lần này, Trương Thanh Vinh là muốn chiến một trận sinh tử, thành thì đột phá gông cùm xiềng xích, lập địa thành thánh, bại thì sẽ bị diệt vong,

Tính mạng hắn đã đến giới hạn, trừ cách đó ra thì không còn cách nào khác.

Mà mấy người đã đụng đến pháp tắc, tu thành Thiên Tôn tuyệt thế không thể nghỉ ngờ là thích hợp nhất để hẳn mài đao.

"Trương Thanh Vĩnh, hẳn là Trương Thanh Vinh, đệ nhất trên Đại Lục Tôn Bảng Trương Thanh Vinh... Không không không, đã từng đệ nhất Đại Lục Thiên Tôn bảng."

Trong đám người đột nhiên có người nhận ra đại hán khôi ngô, kinh ngạc nói. truyện ngôn tình

Đám người nghe thấy vậy cũng nhao nhao nhìn qua, ai cũng không ngờ rằng đại hán khôi ngô kia chính là tồn tại đã từng đứng đầu Đại Lục Tôn Bảng.

Trương Thanh Vinh chính là nhân vật trong truyền thuyết, dù cho ở biên giới Nam Vực như Lan Lăng Quốc cũng có rất nhiều người biết hắn.

Khi ba vị nữ Thiên Tôn không xuất thế thì Trương Thanh Vinh là người Tôn giả mạnh nhất trên đại lục.

Mà cả đời của Trương Thanh Vinh cũng truyền kỳ vô cùng, nghe nói hẳn chỉ là một đứa cô nhi, không có bất luật bối cảnh cùng thiên phú, vẻn vẹn chỉ bằng vào cố gắng, kiên nghị của mình để đạt đến cảnh giới bây giờ.

Khi hắn vừa mới thành Đại Tôn đã giết các Đại Tôn khác như giết gà, lực lượng có thể so với Chuẩn Thánh.

Về sau, một vị Chuẩn Thánh trêu chọc hẳn, kết quả bị hẳn một gậy đánh chết. Từ đó về sau hẳn khiêu chiến tất cả Đại Tôn cùng Chuẩn Thánh, quét ngang Trung Vực, Nam Vực Tây Vực,... Chiến vô bất thắng, không một người là đối thủ của hắn.

Thậm chí có tin đồn hẳn từng đọ sức với thánh nhân mà lại toàn thân trở ra.

Truyền thuyết liên quan đến Trương Thanh Vinh rất nhiều, ba ngày ba đêm cũng không nói hết.

Đám người không ngờ rằng nhân vật truyền thuyết như thế lại tới Thiên Bảo Cung.

“Ngọc Thánh Nữ xuất thế cướp đi vị trí đứng đầu của hẳn, khó trách hẳn lại đi khiêu chiến nàng.”

“Trương Thanh Vinh cả đời chưa hề chịu thua, việc hãn đến khiêu chiến Ngọc Thánh Nữ cũng không kỳ quá!”

"Uy danh cả đời Trương Thanh Vinh đều được tạo dựng qua vô số trận chiến, hẳn không phục Ngọc Thánh Nữ cũng là điều bình thường”

“Trương Thanh Vinh cùng Ngọc Thánh Nữ đều có lịch sử đọ sức qua thánh nhân, ta cũng rất tò mò, hai người họ ai mạnh ai yếu”

Ánh mắt mọi người đều nhìn vào bên trong tràn đầy hiếu kì cùng chờ mong, Bát Quái chỉ hỏa thiêu đốt, đây là trận chiến đầu tiên của vị đã từng là Tôn giả mạnh nhất đại lục.

"Hoa lão, lân này Thanh Vinh đã làm người thất vọng, xin tha thứ cho chấp nhất của ta, cả đời ta không còn cầu mong gì khác, chỉ có một cái tâm nguyện này, cho nên dù có chết cũng không thẹn với tâm, sẽ mỉm cười dưới cửu tuyền."

"Mong ngài mời Ngọc Thánh Nữ ra đây, nếu không ta cũng chỉ còn cách xông vào, nếu ngài ngăn cản ta sẽ lập tức tự sát trước Thiên Bảo Cung báo ân cứu mạng năm đó của ngài.”

Thân hình Trương Thanh Vinh gần ba mét. nặng nề mà quỳ một chân xuống, Hoa lão có ân cứu mạng với hân, hẳn không thể đánh trả. Nhưng tâm nguyện cả đời chưa đạt được, bốn trăm năm gian nan hiểm trở chưa thành hắn không thể rời đi như vậy.

Ánh mắt Hoa Nhất Nhiên phức tạp, trong lòng có chút rung động.

Nếu mời Hàn Ngọc Thiên Tôn ra, Trương Thanh Vinh hẳn phải chết. Nếu không mời thì hẳn cũng vì hẳn mà chết.

Huống chỉ Hàn Ngọc Thiên Tôn không phải hẳn muốn mời là mời ra.

Hoa Nhất Nhiên chưa hề có lúc nào xoắn xuýt như lúc này.

"Ngu muội, nếu không tỉnh ngộ, Thánh Tâm không thông thì đừng nói đến chiến một trận sinh tử dù cho ngươi có chiến đấu cùng Thiên Tôn một trăm trận, một ngàn trận ngươi cũng vẫn không thể đột phá gông cùm xiếng xích."

Một thanh âm đạm mạc đột nhiên vang lên trong quảng trường, chỉ thấy một bóng hình mông lung được bao phủ trong quang mang đi ra, toàn thân tản ra một cỗ khí chất phiêu miểu không nói ra được.

Chủ nhân Thiên Bảo Cung!

Đám người nhìn lại, trên mặt tràn đầy kinh hãi, họ căn bản không ngờ tới nhân vật thần bí khó lường, Thiên Bảo Cung Chỉ Chủ trong truyền thuyết lại xuất hiện ở giờ phút này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK