Mục lục
Vạn Cổ Cuồng Đế - Tịch Thiên Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch Thiên Dạ giương Quân Vương kiếm về phía trước, bỗng nhiên thanh kiếm phẳng phất sống lại, lóe lên rồi biến mất tại chỗ.

Sau một khắc, một đạo kiếm quang chói mắt nổ tung trên bầu trời, như diều gặp gió lên đến chín tăng mây, nộ kích vạn dặm thương khung, vượt ngang chân trời hư không.

"Đó là gì?"

Tất cả mọi người rung động nhìn đao kiếm quang như thần long xuất thế, phóng thắng lên trời kia.

Cỗ khí thế kia vô pháp vô thiên, ngạo nghễ sắc bén, thắng tiến không lùi, trảm phá vạn vật, chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe qua.

Thế gian sao lại có kiếm pháp như thế?

“Mau tránh!"

Mấy âm thanh kinh sợ đồng thời vang lên trong thành, giọng điệu nóng nảy vô cùng.

Nhưng mà đã chậm, Long Kiếm đã ra khỏi vỏ, há lại có cơ hội tránh né.

Long Kiếm vạn mét xuyên thắng mây mù, lăn lộn trong tầng mây, mang theo vạn đạo lôi điện, khí thế khủng bố vô biên, từ tăng mây hung hãng lao tới Đại Tôn hoàng tộc.

Kiếm trong tay tên Đại Tôn hoàng tộc có chút run rẩy, con ngươi co rụt lại, nhìn chằm chằm Long Kiếm vạn mét kia, mấy vạn lông tơ trên người dựng lên, khẩn trương tới cực điểm.

Giờ khắc này, nếu để hắn lựa chọn, hắn sẽ tuyệt đối không đến quận Lô Hề tìm kiếm cơ duyên, thà rằng ngủ ở nhà cho khỏe còn hơn.

Khí thế của Long Kiếm vạn mét kia thật là đáng sợ, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang hình rồng kia mang theo khí thế lôi đình vạn quân, hung hãng đánh tới hẳn.

“Ta chính là Đại Tôn, sao có thể thua một tên tiểu bối như ngươi."

Đại Tôn hoàng tộc lóe lên một vòng điên cuồng, ở hoàn cảnh không thể lui, ngược lại kích thích hung tính của hắn.

Hắn hung hãn xông lên, bổ một kiếm về phía Long Kiếm vạn mét.

Nhưng mà hẳn ở trước Long Kiếm kia, lại nhỏ bé. như con kiến dưới chân voi. Kiếm mang vô tận giống như vòi tồng gào thét xuống, vẻn vẹn một cái chớp mắt liền xoắn nát hoang khí hộ thể của tên Đại Tôn kia, nội giáp phòng hộ chia năm xẻ bảy, cả người bị ít nha lít nhít kiếm mang cắt da xẻ thịt.

Chớp mắt một cái,Đại Tôn hoàng tộc liền biến thành một bộ khô lâu.

Nhưng hắn vẫn không chết, sinh mệnh lực của Đại Tôn đồi dào vô cùng, khí hải không bị phá, Đại Tôn. bất diệt, có thể cải tử hoàn sinh, khôi phục lại trong chốc lát.

Nhưng hắn hiển nhiên không có cơ hội kia, một thanh cổ kiếm từ trong Long Kiếm bay vèo ra, trực tiếp. xuyên qua cơ thể Đại Tôn hoàng tộc, triệt để tiêu diệt linh hồn cùng bản nguyên của hẳn.

Toàn bộ dân thành rung động nhìn lên bầu trời, nhất là những bản thổ thế lực, trong mắt bọn hẳn, Đại Tôn chính là tồn tại chí cao vô thượng, là tuyệt thế cường giả đỉnh phong, sừng sững trong thiên địa, quận Lô Hề mấy ngàn năm nay chưa từng có một vị Đại Tôn, bất kỳ một vị xuất thế đều có thể quân lâm thiên hạ.

Thế nhưng là lúc này, một vị Đại Tôn lại bị Tịch Thiên Dạ chém chết, bản nguyên cùng thần hồn đều bị diệt sát trong nháy mắt.

Đại Tôn trong truyền thuyết vẫn lạc!

"Ngươi muốn chết!"

Mấy thân ảnh xông ra từ một tòa lâu các, khí tức. mênh mông như có như không, cồn cuộn mạnh mẽ, phảng phất quân chủ thiên địa, mang theo vô thượng thánh uy.

Bọn hẳn đều vô cùng lo lắng, ý thức được những Đại Tôn trên bầu trời không phải là đối thủ của Tịch Thiên Dạ.

Bất kỳ một Đại Tôn nào đều là nội tình của tông tộc, bất kỳ tổn thất nào đều là đại giới khó có thể chịu đựng, cho dù là đối với hoàng tộc, lúc này sắc mặt Chuẩn Thánh hoàng tộc đã khó coi tới cực điểm.

"Ai bảo vừa rồi kiêu ngạo không ra, hiện tại mới chạy tới, đã trễ."

Tịch Thiên Dạ lãnh đạm nhìn qua mấy thân ảnh hùng mạnh đang điên cuồng chạy tới, trong mắt tràn đây lạnh lùng cùng vô tình.

Tuyệt thế Long Kiếm bơi lội trong chín tăng mây, khẽ cựa một cái, như Thần Long Bãi Vĩ, vọt tới một Đại Tôn khác.

Những Đại Tôn kia đã bị kinh sợ hoàn toàn, tràn đầy kinh hoảng, chiêu kiếm qua quá mức đáng sợ, khiến bọn hắn cảm thấy như mình chỉ là hạt bụi mà thôi. Trước sức mạnh kinh khủng này, cho dù bọn hắn là Đại Tôn thì sao, căn bản không ngăn được kiếm quang tuyệt thế kia a.

Ầm ầm!

Lại có một Đại Tôn bị Long Kiếm vạn mét kia lọc thịt xong, từng khúc bạch cốt từ trên không rơi xuống, một vị Đại Tôn thành không khí.

"Tất cả mọi người lui lại, nhanh!"

"Lập tức lui lại."

"Toàn bộ trốn về thành, nhanh lên."

Mấy Chuẩn Thánh đang điên cuồng chạy tới gầm thét, chiêu kiếm kia quá nhanh quá kinh khủng, như là thần long chân chính vậy.

Nếu là kiếm quang kia cường thịnh không tiêu tan, đừng nói mười ba Đại Tôn, dù có thêm mười ba Đại Tôn nữa đều không đủ nhét kín kẽ răng.

Mà ai cũng có thể nhìn ra được, Long Kiếm kia còn sung mãn vô cùng, không giống dáng vẻ hết sạch sức lực.

Mười một tên Đại Tôn còn lại kinh hồn táng đảm, trong mắt tràn đầy e ngại, bây giờ thì quan tâm quái gì cái gọi là uy nghiêm Đại Tôn, mỗi tên xoay người bỏ chạy, hoảng hốt như chó nhà có tang.

Dân húng hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc cùng. khiếp sợ vô cùng.

Không thể nào tưởng tượng nổi, trước nay chưa từng có, không cách nào tưởng tượng...

Bọn hẳn còn chưa từng gặp qua Đại Tôn, càng chưa thấy tràng cảnh cả đám Đại Tôn chạy trốn tập thể.

Nhưng mặc dù tốc độ chạy trốn của nhóm Đại Tôn kia nhanh, làm sao nhanh hơn phi kiếm.

Phù Diêu Phi Tiên kiếm quyết, năm đó được xưng là một trong lục đại kiếm quyết tại Cửu Thiên Thập Địa.

Kiếm bay ra, vượt ngang toàn bộ tỉnh hải vũ trụ, chém giết địch nhân bên bờ vũ trụ.

Phàm là người mà hẳn muốn giết, Phù Diêu Phi Tiên bay ra, Cửu Thiên Thập Địa, Chư Thiên Vạn Giới, không chỗ có thế trốn.

Tịch Thiên Dạ cũng đã đột phá đến Kim Đan kỳ, mới có thể miễn cưỡng thi triển ra một tia kiếm ý của Phù Diêu Phi Tiên.

Phù Diêu đã ra, há có đạo lý tránh né ở đây.

Kiếm quang kinh khủng quét sạch thiên địa, như. là bơi lội giữa hư không, phẳng phất không bị thời không hạn chế, dưới tốc độ kinh hoàng kia, không cách nào phán đoán đến cùng phi kiếm ở đâu, lúc ẩn lúc hiện.

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trên không, từng Đại Tôn bị oanh sát, thí cốt đầy trời, huyết nhục vẩy ra khiến người người kinh hãi, như đang ở trong Địa Ngục.

Không có ai biết đã qua bao lâu, phảng phất một thế kỷ, lại tựa như mới chỉ một giây.

Đã không còn thân ảnh bất kỳ vị Đại Tôn nào trên bầu trời

Mười ba người, không một ai sống!

Toàn bộ quận Lô Hề vô cùng yên tĩnh, phẳng phất có một bàn tay vô hình bóp chặt tất cả mọi người yết hầu, không có người nói đạt được một câu. Dù cho. những vực ngoại tu sĩ, nhìn lên bầu trời cũng là từng kẻ trợn mắt hốc mồm, phẳng phất nhìn thấy quỷ.

Huyết nhục và xương cốt của Đại Tôn vương vãi, nện trên mặt đất làm xuất hiện từng cái hố, bụi mù nổi lên bốn phía.

Mỗi giọt máu, khói xương của Đại Tôn đều ẩn chứa năng lượng cùng sinh mệnh tỉnh hoa vô cùng to lớn.

Nếu là đổi thành lúc khác, nhiều tinh huyết của Đại Tôn từ trời rơi xuống như vậy, rất nhiều người sẽ cướp đoạt đến phát điên.

Bởi vì tinh huyết của Đại Tôn đối với tu sĩ tới phổ thông chính là đỉnh cấp bảo dược, một giọt khó cầu, giá trị liên thành.

Thế nhưng lúc này, lại không ai dám động, tựa như trúng Thạch Hóa thuật, thậm chí không thế nghe thấy tiếng thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK