Mục lục
Vạn Cổ Cuồng Đế - Tịch Thiên Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu đại chuẩn thánh thế lực, lúc này ai nấy cũng tái mặt, gặp Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn sang sợ đến đôi chân mềm nhũn ra.

Tất cả mọi người không ngờ, sáu thế lực chuẩn thánh liên thủ với nhau đến đây tìm Tịch Thiên Dạ để hưng sư vấn tội, cuối cùng kết quả lại như vậy.

Mười ba vị đại tôn bị Tịch Thiên Dạ một kiếm tru diệt, hài cốt không còn.

Sáu vị chuẩn thánh, cũng không còn một ai, trong mắt mọi người chuẩn thánh bất tử bất diệt, lại chết sạch toàn bộ.

Cuối cùng, thậm chí năm vị thánh nhân xuất thế, sau lưng có Thiên Dương thánh quốc làm chỗ dựa, đều không làm gì được Tịch Thiên Dạ.

Mọi người đều nhìn sáu thế lực chuẩn thánh với ánh mắt thương hại, bọn họ luôn đứng ở đỉnh cao Kim tự tháp ở Lan Lăng Quốc này, nhưng bây giờ chuẩn thánh không còn, đại tôn cũng chết, chẳng khác nào từ trên trời ngã xuống

Hoàng tộc cùng gia tộc đế sư còn đỡ một chút, nghe đồn trong tộc có đến hai vị chuẩn thánh,

Chết đi một vị, sẽ không gặp nguy hiểm diệt tộc.

Thế nhưng Tân gia Nam Hải, Truy Phong tông, Lâm gia Bắc nguyên, Vương gia Tây lĩnh. Bốn thế lực này chỉ có một vị chuẩn thánh, chuẩn thánh vừa chết thì tương đương với cao ốc sụp đổ. Những kẻ địch luôn bị họ áp chế lâu nay rất có khả năng sẽ thừa cơ mà lên, một lưới bắt hết bọn họ.

Dù sao, bất luận tông môn hay gia tộc nào đứng. sửng sững trên thế gian, cũng sẽ có đối thủ cạnh tranh cùng kẻ địch.

Suy sụp, liền mang ý nghĩa diệt vong.

Tịch Thiên Dạ đạp bước đi trong hư không, đi đến vị trí đám người sáu thế lực chuẩn thánh, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

"Tịch Thiên Dạ, sáu vị chuẩn thánh lão tổ đều bị ngươi giết chết, ngươi còn muốn làm gì?" đôi chân Hướng Quảng Hi run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Hãn hối hận rồi, thật sự hối hận rồi, hận không thể tát mình một bạt tai, tại sao không tiếp thu giáo huấn lần trước, mà còn muốn trêu chọc Tịch Thiên Dạ.

Hắn là một người không thể chiến thẳng, thánh nhân cũng không làm gì được hẳn, hân là ma quỷ a.

Sắc mặt Hướng Nghị Tuần như tro nguội, hắn cũng hối hận không thôi. Hoàng tộc lưu lạc đến mức độ như vậy, hẳn không thể trốn tránh trách nhiệm, nếu không phải hẳn xúi giục Vũ vương ra tay với Tịch Thiên Dạ, hoàng thất bọn họ sẽ không xía vào chuyện lần này, cũng sẽ không ăn quả đẳng như ngày hôm nay.

Mà hẳn, chỉ vì đố kỵ Tịch Thiên Dạ mà thôi, hết thảy đều chỉ vì đố kỵ.

Một vị hoàng tộc chuẩn thánh chết vì lòng đố kỵ. của hẳn, hẳn thật không biết nên vinh hạnh hay là nên thống khổ,

"Vốn là nể tình các ngươi còn trẻ người non dạ, nên tha các ngươi một lần, nhưng đáng tiếc các ngươi không biết hối cải, dám to gan tàn sát thị nữ cùng hộ vệ Uyển Thù lâu của ta, tội đáng chết.”

Khuôn mặt Tịch Thiên Dạ vô cảm, tiếng nói vừa ra, dường như trong hư không xuất hiện một bàn tay vô hình, nắm lấy Hướng Quảng Hi, nâng hắn khỏi mặt đất, cả người lơ lửng giữa không trung.

"Không... Không muốn... Cầu ngươi..."

Hướng Quảng Hi không ngừng giãy dụa, không ngừng khẩn cầu, thế nhưng không có tác dụng gì.

Bàn tay vô hình kia càng nắm chắc chặt, phát ra âm thanh cọt kẹt, chỉ thấy Hướng Quảng Hi kêu thảm.

thiết, thân thể không ngừng biến hình, cuối cùng bị bóp chết, tạo thành một cục thịt, sự sợ hãi đọng lại trong đôi mắt.

Hướng Nghị Tuần, Tần Tư Bội, Hồ Càn Dương, đại đệ tử Truy Phong tông... ai nấy đều bị dọa sợ, cảm giác. cả người đang ở trong địa ngục, chưa bao giờ sợ hãi đến như thế,

"Giết một người Uyển Thù lâu ta, liền dùng một trăm mạng người đến bi thường, tất cả các người đều phải chết." âm thanh Tịch Thiên Dạ hờ hững vô tình, đồ diệt một tông môn, đồ diệt một gia tộc đối với hân rất là bình thường.

Người Thành Lô Hề đều câm như hến, ánh mắt nhìn về thiếu niên kia tràn đầy e ngại cùng kiêng kỵ.

Tuổi Còn nhỏ, thiên phú yêu nghiệt, hơn nữa làm quyết đoán tàn nhãn, đồ tông diệt môn đều không chớp mắt, nhân vật như vậy nếu triệt để trưởng thành, tất nhiên sẽ quân lâm thiên hạ.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi ngông cuồng, tàn bạo vô. đức, tất nhiên sẽ gặp báo ứng, gặp phải trời phạt”

Một tên nguyên lão hoàng tộc chỉ vào Tịch Thiên Dạ, cả người run rẩy, điên loạn gầm rú, nhưng mà đó đó cũng là lời nói cuối cùng của hắn.

Hắn vừa nói xong, đột nhiên hư không vặn vẹo, tiếp đó cả người hẳn nổ tung như trái dưa hấu.

Một cái, hai cái, ba cái... Một trăm...

Sức mạnh kinh khủng giáng lâm xuống.

Hư không Vặn vẹo, những tu sĩ bình thường làm sao có thể ngăn cản sức mạnh kinh khủng như vậy, cho dù là đại tôn giả viên mãn cũng không đỡ được, đám người sáu thế lực chuẩn thánh toàn bộ bạo thể, mà chết.

Mùi máu tanh tràn ngập bầu trời Uyển Thù lâu, tất cả mọi người đều trầm mặc, rốt cuộc ý thức được cái gì gọi là không thể trêu chọc.

Trước mặt thiếu niên kia, cái gì mà sáu thế lực chuẩn thánh liên thủ cũng chỉ là trò cười, tự tìm chết mà thôi.

Sinh mệnh như rơm rác, nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.

Đối với Lan Lăng quốc mà nói, gần như một nửa giang sơn đã sụp xuống.

Hoa Nhất Nhiên, Trương Thanh Vinh, Tuân Vinh Toàn bộ nghiêm túc, cung kính đứng sau Tịch Thiên Dạ.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, đến cùng là Tịch Thiên Dạ có thân phận gì, vì sao Hoa thánh cùng Côn thánh phải cung kính như thế, quả thực khó mà tin nổi.

Ngày hôm sau, ba chữ Tịch Thiên Dạ đã triệt để lưu lại trong trí nhớ của tất cả mọi người thánh Lô Hề, phố lớn hẻm nhỏ, tửu lâu quán cơm, trà dư tửu hậu, mọi nghị luận đều liên quan đến hắn.

Cái gì mà thiếu niên vương giả, đệ nhất nhân dưới thánh nhân.

Cái gì mà có quan hệ với Thiên Bảo cung, rất có thể là đệ tử thân truyền của cung chủ Thiên Bảo cung.

Thậm chí có người nói, Tịch Thiên Dạ rất có khả năng chính là đế tôn chuyển thế, cho nên ở thời niên thiếu liền kinh diễm thiên hạ như thế.

Nói chung, kiểu đồn đại nào cũng có, hơn nữa càng ngày càng khuếch đại

"Tịch gia đúng là ngu xuẩn, tuyệt đại thiên kiêu. không đi bồi dưỡng, còn đuổi hắn ra ngoài” Tất cả thế lực thành Lô Hề đồn dập lắc đầu, trong mắt tràn đầy cảm khái.

Tịch Thiên Dạ một người ép sáu thánh, thu được thẳng lợi cuối cùng, dựa theo kịch bản Tịch gia sẽ vì vậy mà gà chó lên trời, nhưng bây giờ lại trở thành chuyện cười lớn nhất từ trước đến nay.

“Năm đó, nếu ta gả cho Tịch Chấn Thiên, nói không chừng Tịch Thiên Dạ sẽ là con trai của ta a” Chúc tam nương hừ nhẹ nói.

Gia chủ họ Chúc nghe vậy lườm nàng một cái, im lặng không biết nói gì.

“Đại nhân, nếu bây giờ không diệt trừ Tịch Thiên Dạ, tương lai tất thành họa lớn a” Ở một khu cổ thành man hoang, trong một tòa đại điện tòa cổ xưa tàn tạ, Xích Hà thánh nhân khom mình hành lễ về phía cửa điện, trong mắt tràn đầy không cam lòng nói.

"Làm sao giết hắn? Ngươi đi giết sao?" Một âm thanh nhàn nhạt từ sau cửa điện vang lên.

Xích Hà thánh nhân nghe vậy hơi sững người, cười khố không nói

Đừng nói hắn, có Thiên Bảo cung che chở, dù năm vị thánh nhân bọn họ liên thủ cũng không có bất kỳ biện pháp nào a.

Mấy vị thánh nhân khác cũng cười khổ không thôi, một mình côn thánh đã đánh bọn họ không chỗ dung thân. Nếu toàn bộ xông lên, không cần cung chủ Thiên Bảo Cung ra tay, chỉ cần bọn người Côn Thánh cũng có thể giải quyết bọn họ nhẹ nhàng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK