Một cung điện cổ xưa thuộc khu Man Hoang, trên không trung của cung điện có một cỗ thánh khí lượn lờ, nồng đậm, nặng rẽ, tản ra một cỗ uy áp như thần, tu sĩ hoạt động xung quanh toàn phải đi đường vòng, không người nào dám tùy tiện đến gần nơi đây.
Bởi vì ngươi hơi có chút kiến thức cũng có thể, nhìn ra có Thánh Nhân đang ở đây, tuyệt đối không thể mạo phạm.
Lúc này, trong chỗ sâu của tòa điện thính bị tàn phá, một lão nhân áo trắng ngồi xếp bằng, trước mặt hẳn bày biện một pho tượng thanh đồng, pho tượng này vô cùng cổ lão, tản mát ra Man Hoang khí, phẳng. phất đã trải qua trăm vạn năm năm, từ thời đại không ai biết.
Sau lưng lão giả tóc trắng này có năm người đứng cung kính ở đó, nhìn sang lão nhân đang bế quan bằng ánh mắt kính sợ.
Năm người không phải ai khác mà chính là bọn Xích Hà Thánh Nhân.
Dù là đã tu luyện thành thánh, là người đã đứng trên cửu thiên trong mắt của phàm nhân nhưng khi nhìn lão nhân mày trắng kia vẫn sùng kinh thật sâu. Bời vì lão nhân này đã ở độ cao mà cả đời bọn hắn cũng không đạt được mà chỉ có thể ngước lên mà than thở.
"Cổ Chỉ Đế giả quả thực kinh thiên, bản tọa đã lĩnh hội ở đây ba ngày ba đêm mà cũng không thể biết được một xíu da lông."
Không biết đã trải qua bao lâu, lão giả mày trắng mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt có một tia sợ hãi cùng kính phục.
Pho tượng kia chính là pho tượng của đế giả, phía rên có lưu lại từng đạo ngân, cất giấu đế chỉ đại đạo thần bí khó lường, nếu có thể ngộ được thì đó là một tạo hóa vô cùng kinh người với Thánh Nhân.
Nhưng không được, đế đạo quá mức thâm ảo cùng huyền diệu, tối nghĩa khó hiểu, hẳn đã bế quan ba ngày cũng không thể tìm được một chút da lông.
"Thôi! Bằng năng lực của ta mà dám ngông cuồng đi lĩnh hội đế đạo chí cao, thật là không lượng sức mình.
Lão nhân mày trắng khẽ lắc đầu, hẳn cũng biết trình độ của bản thân quá mức nhỏ bé so với đế đạo, ngọn cỏ ven đường thôi mà làm sao với được mây?
Đừng nói hắn mà kể cả nhóm Đại Thánh trong truyền thuyết kia cũng chưa hắn có thể tìm hiểu được loại cấp độ này đi.
Nếu không, tại sao Nam Man đại lục từ sau thời thượng cổ tới giờ còn chưa sinh ra được đế quân chí cao?
Năm vị Thánh nhân cung kính nhìn lão nhân mày trắng, tồn tại như lão mới có thế lĩnh hội được đế đạo một hai còn bọn hắn căn bản xem không hiểu mảy may, giống như đang xem thiên thư chứ đừng nói là tham ngộ áo nghĩa.
Lữ đại nhân, sự tình của Tịch Thiên Dạ kia?" Xích Hà Thánh Nhân thấy lão nhân kết thúc lĩnh hội mới dám thận trọng hỏi.
Lão nhân kêu là Lữ đại nhân kia nghe vậy ánh mắt nheo lại.
Hắn không ngờ tầng bởi vì lĩnh hội một pho tượng đế giả mà không lập tức rời khỏi thành để tìm cơ duyên lại giúp hẳn biết đến một tên tuyệt thế kỳ tài tên Tịch Thiên Dạ.
Một người trẻ tuổi, thiên phú như vậy, thực lực như thế dù đặt trong toàn bộ Nam Man đại lục cũng là yêu nghiệt đứng hàng đầu.
Đáng tiếc, tính cách của tên Tịch Thiên Dạ kia quá mức quái đản, kiêu ngạo bất tuần, căn bản không có cách thu phục để làm việc cho hắn.
"Yên tâm đi, Tịch Thiên Dạ kia hắn phải chết không nghỉ ngờ.”
Lão nhân mày trắng thản nhiên nói
Mấy người Xích Hà Thánh Nhân nghe vậy mới nhẹ thở ra một cái, bọn hẳn không quan tâm đến cái gì gọi là Thiên Lan Thần Thổ Mê Đồ vì nó quá xa xôi với bọn hẳn, căn bản không thể đụng tới nên sinh tử của của Tịch Thiên Dạ mới là vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất.
Mấy người Xích Hà Thánh Nhân thuộc nước láng giềng của Lan Lăng Quốc, nếu Tịch Thiên Dạ không để trưởng thành thì bọn họ không có kết cục gì tốt, cho nên việc tốt nhất là để hẳn chết đi.
Có lời này của Lữ đại nhân, mấy người cũng an tâm hơn.
"Thế nhưng... Vì sao lại cho hẳn thời gian mười ngày, vạn nhất hẳn nhân cơ hội mà chạy mất thì sao?" Thương Thánh chần chờ một chút nói.
Mấy vị Thánh Nhân cũng có lo lẳng giống nhau, thế giới lớn như vậy, nếu Tịch Thiên Dạ tùy tiện tìm một nơi mà trốn đi thì ai làm gì được hắn?
Lão nhân mày trắng nghe vậy cười lạnh nói: "Chỉ cần hắn bên trong Thiên Lan di tích thì không thế chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta, dù là lên trời hay xuống đất cũng không trốn được."
"Huống chị, bây giờ người của Thiên Bảo Cung che chở cho hẳn mà vị chủ nhân của Thiên Bảo cung kia quá nửa là thánh nhân trung kỳ, bằng sức của một mình ta chưa chắc đã làm gì được hắn nên bản tọa phải phát ra thánh âm phù vào chỗ sâu của di tích, thỉnh cầu hai vị Thánh nhân trung kỳ của Thánh Quốc lập tức trở về. Đến lúc đó Tịch Thiên Dạ chỉ có một con đường chết, nếu không các ngươi cho rằng ta lại cho hắn mười ngày thời gian?"
Lão nhân mày trắng cười lạnh nói. Địa đồ của Thiên Lan di tích đã xuất thế, nếu ta có thể gặp được thì đó chính là cơ duyên của ta, được chú định cho ta.
“Lữ đại nhân anh minh!"
“Thì ra là thế, Tịch Thiên Dạ kia đã sớm nằm trong tính toán của Lữ đại nhân, tất nhiên lăn này hẳn sẽ không có đường sống”
Năm tên Thánh Nhân nghe vậy thì kích động, ba vị Thánh Nhân trung kỳ a.
Đội hình như thế chỉ sợ có mỗi Thiên Dương Thánh Quốc cổ xưa như vậy mới có thể tạo ra được đi.
Trước mặt ba Thánh Nhân trung kỳ thì Thiên Bảo cung kia không thể chịu nổi một kích.
Từ khi Tịch Thiên Dạ phát ra nghiêm lệnh, mâu thuẫn trong Uyển Thù Lâu lập tức giảm đi rất nhiều, những người bản địa Lô Hề Quận Thành cũng dám đến Uyển Thù Lâu để tiêu phí.
Những tu sĩ ngoại vực kia mặc dù không phục trong lòng nhưng cũng không dám khiêu khích quyền uy của Uyển Thủ Lâu.
Dù sao trong Uyển Thù Lâu có tồn tại cấp Thánh Nhân.
Nếu như không có thế lực cường đại đứng đầu ra giải quyết thì ai dám đứng ra trêu chọc.
Bất quá tình huống trong Uyển Thù Lâu được giải quyết bởi vì chỉ là một quán rượu nên dễ quản lý, nhưng loạn trong toàn bộ Lô Hề Quận Thành lại không thể làm như vậy được. Những tu sĩ ngoại vực kia không dám làm loạn dưới mí mắt của Tịch Thiên Dạ nhưng trong thành thị khổng lồ thì không có nhiều cố kỵ như vậy.
Nhiều nhất chỉ căn làm kín đáo một chút, Tịch Thiên Dạ có thể làm gì được bọn hẳn đây.
Nhưng bọn hắn xem thường được có hai ngày thì trong Uyển Thù Lâu bỗng nhiên sáng rực lên, từng đạo tiên quang tản mát ra từ bên trong, từng tia sáng như tiên quang kia bao phủ toàn bộ Lô Hề Quận Thành.
Cùng trong thời gian đó, khắp nơi bên trong Lô Hề Quận Thành được chiếu lên bầu trời, địa phương nào phát sinh cái gì, địa phương nào có đánh nhau, địa phương nào có máu nhìn một cái là thấy ngay.
Toàn bộ Lô Hề Quận Thành giống như bị người ta đặt một cái thiên nhãn khổng lồ, bất kỳ hành động của bất cứ người nào cũng không thoát khỏi thiên nhãn kia.
"Trận pháp, đó là trận pháp chỉ thuật”
"Sao có thể xuất hiện tình huống này được, bên trong Thiên Lan di tích không phải là địa phương giam căm pháp tắc sao, vì sao còn có thể bố trí được trận pháp”
“Qủy dị! Chưa từng nghe nói có người có thể bày. ra trận pháp trong Thiên Lan di tích”
Toàn bộ Lô Hề Quận Thành, tất cả tu sĩ, dù là người bản địa hay là người ngoại vực cũng chấn động vô cùng.
Bên trong Thiên Lan di tích có pháp tắc giam cầm, không còn quy tắc khác nên không thể nào bày ra trận pháp được.
Bởi vì cái gọi là trận pháp chính là một loại thủ đoạn để vận dụng pháp tắc của thiên địa.
Pháp tắc thế giới giam cầm pháp tắc của thiên địa nên cho dù tu sĩ bày ra trận pháp cũng không có bất cứ hiệu quả nào.
Bởi vì ngươi hơi có chút kiến thức cũng có thể, nhìn ra có Thánh Nhân đang ở đây, tuyệt đối không thể mạo phạm.
Lúc này, trong chỗ sâu của tòa điện thính bị tàn phá, một lão nhân áo trắng ngồi xếp bằng, trước mặt hẳn bày biện một pho tượng thanh đồng, pho tượng này vô cùng cổ lão, tản mát ra Man Hoang khí, phẳng. phất đã trải qua trăm vạn năm năm, từ thời đại không ai biết.
Sau lưng lão giả tóc trắng này có năm người đứng cung kính ở đó, nhìn sang lão nhân đang bế quan bằng ánh mắt kính sợ.
Năm người không phải ai khác mà chính là bọn Xích Hà Thánh Nhân.
Dù là đã tu luyện thành thánh, là người đã đứng trên cửu thiên trong mắt của phàm nhân nhưng khi nhìn lão nhân mày trắng kia vẫn sùng kinh thật sâu. Bời vì lão nhân này đã ở độ cao mà cả đời bọn hắn cũng không đạt được mà chỉ có thể ngước lên mà than thở.
"Cổ Chỉ Đế giả quả thực kinh thiên, bản tọa đã lĩnh hội ở đây ba ngày ba đêm mà cũng không thể biết được một xíu da lông."
Không biết đã trải qua bao lâu, lão giả mày trắng mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt có một tia sợ hãi cùng kính phục.
Pho tượng kia chính là pho tượng của đế giả, phía rên có lưu lại từng đạo ngân, cất giấu đế chỉ đại đạo thần bí khó lường, nếu có thể ngộ được thì đó là một tạo hóa vô cùng kinh người với Thánh Nhân.
Nhưng không được, đế đạo quá mức thâm ảo cùng huyền diệu, tối nghĩa khó hiểu, hẳn đã bế quan ba ngày cũng không thể tìm được một chút da lông.
"Thôi! Bằng năng lực của ta mà dám ngông cuồng đi lĩnh hội đế đạo chí cao, thật là không lượng sức mình.
Lão nhân mày trắng khẽ lắc đầu, hẳn cũng biết trình độ của bản thân quá mức nhỏ bé so với đế đạo, ngọn cỏ ven đường thôi mà làm sao với được mây?
Đừng nói hắn mà kể cả nhóm Đại Thánh trong truyền thuyết kia cũng chưa hắn có thể tìm hiểu được loại cấp độ này đi.
Nếu không, tại sao Nam Man đại lục từ sau thời thượng cổ tới giờ còn chưa sinh ra được đế quân chí cao?
Năm vị Thánh nhân cung kính nhìn lão nhân mày trắng, tồn tại như lão mới có thế lĩnh hội được đế đạo một hai còn bọn hắn căn bản xem không hiểu mảy may, giống như đang xem thiên thư chứ đừng nói là tham ngộ áo nghĩa.
Lữ đại nhân, sự tình của Tịch Thiên Dạ kia?" Xích Hà Thánh Nhân thấy lão nhân kết thúc lĩnh hội mới dám thận trọng hỏi.
Lão nhân kêu là Lữ đại nhân kia nghe vậy ánh mắt nheo lại.
Hắn không ngờ tầng bởi vì lĩnh hội một pho tượng đế giả mà không lập tức rời khỏi thành để tìm cơ duyên lại giúp hẳn biết đến một tên tuyệt thế kỳ tài tên Tịch Thiên Dạ.
Một người trẻ tuổi, thiên phú như vậy, thực lực như thế dù đặt trong toàn bộ Nam Man đại lục cũng là yêu nghiệt đứng hàng đầu.
Đáng tiếc, tính cách của tên Tịch Thiên Dạ kia quá mức quái đản, kiêu ngạo bất tuần, căn bản không có cách thu phục để làm việc cho hắn.
"Yên tâm đi, Tịch Thiên Dạ kia hắn phải chết không nghỉ ngờ.”
Lão nhân mày trắng thản nhiên nói
Mấy người Xích Hà Thánh Nhân nghe vậy mới nhẹ thở ra một cái, bọn hẳn không quan tâm đến cái gì gọi là Thiên Lan Thần Thổ Mê Đồ vì nó quá xa xôi với bọn hẳn, căn bản không thể đụng tới nên sinh tử của của Tịch Thiên Dạ mới là vấn đề mà bọn họ quan tâm nhất.
Mấy người Xích Hà Thánh Nhân thuộc nước láng giềng của Lan Lăng Quốc, nếu Tịch Thiên Dạ không để trưởng thành thì bọn họ không có kết cục gì tốt, cho nên việc tốt nhất là để hẳn chết đi.
Có lời này của Lữ đại nhân, mấy người cũng an tâm hơn.
"Thế nhưng... Vì sao lại cho hẳn thời gian mười ngày, vạn nhất hẳn nhân cơ hội mà chạy mất thì sao?" Thương Thánh chần chờ một chút nói.
Mấy vị Thánh Nhân cũng có lo lẳng giống nhau, thế giới lớn như vậy, nếu Tịch Thiên Dạ tùy tiện tìm một nơi mà trốn đi thì ai làm gì được hắn?
Lão nhân mày trắng nghe vậy cười lạnh nói: "Chỉ cần hắn bên trong Thiên Lan di tích thì không thế chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta, dù là lên trời hay xuống đất cũng không trốn được."
"Huống chị, bây giờ người của Thiên Bảo Cung che chở cho hẳn mà vị chủ nhân của Thiên Bảo cung kia quá nửa là thánh nhân trung kỳ, bằng sức của một mình ta chưa chắc đã làm gì được hắn nên bản tọa phải phát ra thánh âm phù vào chỗ sâu của di tích, thỉnh cầu hai vị Thánh nhân trung kỳ của Thánh Quốc lập tức trở về. Đến lúc đó Tịch Thiên Dạ chỉ có một con đường chết, nếu không các ngươi cho rằng ta lại cho hắn mười ngày thời gian?"
Lão nhân mày trắng cười lạnh nói. Địa đồ của Thiên Lan di tích đã xuất thế, nếu ta có thể gặp được thì đó chính là cơ duyên của ta, được chú định cho ta.
“Lữ đại nhân anh minh!"
“Thì ra là thế, Tịch Thiên Dạ kia đã sớm nằm trong tính toán của Lữ đại nhân, tất nhiên lăn này hẳn sẽ không có đường sống”
Năm tên Thánh Nhân nghe vậy thì kích động, ba vị Thánh Nhân trung kỳ a.
Đội hình như thế chỉ sợ có mỗi Thiên Dương Thánh Quốc cổ xưa như vậy mới có thể tạo ra được đi.
Trước mặt ba Thánh Nhân trung kỳ thì Thiên Bảo cung kia không thể chịu nổi một kích.
Từ khi Tịch Thiên Dạ phát ra nghiêm lệnh, mâu thuẫn trong Uyển Thù Lâu lập tức giảm đi rất nhiều, những người bản địa Lô Hề Quận Thành cũng dám đến Uyển Thù Lâu để tiêu phí.
Những tu sĩ ngoại vực kia mặc dù không phục trong lòng nhưng cũng không dám khiêu khích quyền uy của Uyển Thủ Lâu.
Dù sao trong Uyển Thù Lâu có tồn tại cấp Thánh Nhân.
Nếu như không có thế lực cường đại đứng đầu ra giải quyết thì ai dám đứng ra trêu chọc.
Bất quá tình huống trong Uyển Thù Lâu được giải quyết bởi vì chỉ là một quán rượu nên dễ quản lý, nhưng loạn trong toàn bộ Lô Hề Quận Thành lại không thể làm như vậy được. Những tu sĩ ngoại vực kia không dám làm loạn dưới mí mắt của Tịch Thiên Dạ nhưng trong thành thị khổng lồ thì không có nhiều cố kỵ như vậy.
Nhiều nhất chỉ căn làm kín đáo một chút, Tịch Thiên Dạ có thể làm gì được bọn hẳn đây.
Nhưng bọn hắn xem thường được có hai ngày thì trong Uyển Thù Lâu bỗng nhiên sáng rực lên, từng đạo tiên quang tản mát ra từ bên trong, từng tia sáng như tiên quang kia bao phủ toàn bộ Lô Hề Quận Thành.
Cùng trong thời gian đó, khắp nơi bên trong Lô Hề Quận Thành được chiếu lên bầu trời, địa phương nào phát sinh cái gì, địa phương nào có đánh nhau, địa phương nào có máu nhìn một cái là thấy ngay.
Toàn bộ Lô Hề Quận Thành giống như bị người ta đặt một cái thiên nhãn khổng lồ, bất kỳ hành động của bất cứ người nào cũng không thoát khỏi thiên nhãn kia.
"Trận pháp, đó là trận pháp chỉ thuật”
"Sao có thể xuất hiện tình huống này được, bên trong Thiên Lan di tích không phải là địa phương giam căm pháp tắc sao, vì sao còn có thể bố trí được trận pháp”
“Qủy dị! Chưa từng nghe nói có người có thể bày. ra trận pháp trong Thiên Lan di tích”
Toàn bộ Lô Hề Quận Thành, tất cả tu sĩ, dù là người bản địa hay là người ngoại vực cũng chấn động vô cùng.
Bên trong Thiên Lan di tích có pháp tắc giam cầm, không còn quy tắc khác nên không thể nào bày ra trận pháp được.
Bởi vì cái gọi là trận pháp chính là một loại thủ đoạn để vận dụng pháp tắc của thiên địa.
Pháp tắc thế giới giam cầm pháp tắc của thiên địa nên cho dù tu sĩ bày ra trận pháp cũng không có bất cứ hiệu quả nào.