Mục lục
Vạn Cổ Cuồng Đế - Tịch Thiên Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch tổ khẽ lắc đầu,tính cách của Tịch Thiên Dạ rất giống với Tịch Chấn Thiên năm xưa, giống ở chỗ là làm việc nào cũng bá đạo khoa trương, cũng giống ở phần làm việc không để ý tới hậu quả, không bao giờ kiêng kị bất cứ thứ gì cả.

Năm đó thời điểm mà Tịch Chấn Thiên vừa mới đột phá đến Tôn Giả cảnh, cũng đã từng khiêu khích hắn.

"Ngươi có biết năm đó ta trả lời như thế nào với cha ngươi không?” Tịch tổ thản nhiên nói.

"Vậy sao, thế ngươi trả lời như thế nào với hẳn?” Tịch Thiên Dạ nhấc mắt lên, lộ ra vẻ hào hứng.

"Ta nói là không địch lại, chủ động tránh chiến.” Tịch tổ thật sâu nhìn Tịch Thiên Dạ nói.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy, khẽ cười cười nói: "Ngươi đã tu tới Tôn cảnh tầng năm, cũng không hẳn là e ngại một người mới tấn thăng lên Tôn cảnh đâu”

Mặc dù Tịch giả lão tổ không có cái gì chỗ đặc biệt, nhưng một thân tu vi nhưng cũng không thấp, ở trong Trường Thương thành cũng là một Đại Tôn giả hiếm thấy. Dù sao thì chênh lệch mỗi một tăng ở Tôn cảnh rất lớn, Tôn cảnh tăng năm cũng không đến mức e ngại một tên Tôn giả tầng một.

"Vì sao không sợ? Ta chỉ là một lão già sắp chết mà thôi, chuẩn bị vùi sâu vào trong đất vàng. Tịch Chấn Thiên tuổi trẻ lực mạnh, sinh mệnh lực tràn đây, có tương lai vô hạn, lão phu làm sao so sánh với hắn được? đánh không lại, đánh không lại a... Tịch tổ nhàn nhạt lắc đầu.

Tịch Thiên Dạ có chút ngoài ý muốn nhìn Tịch tổ liếc mắt, khẽ gật đầu nói: "Ngương không giống những gia hỏa ở Tịch gia ngu muội và dốt nát kia”

lăm đó ta chủ động nhượng bộ Tịch Chấn Thiên, đó là bởi vì Tịch Chấn Thiên có thiên phú tuyệt thế, tiềm lực vô tận, nếu không chết yểu thì tương lai chắc chẩn có thể trở thành một cây đại thụ che trời cho Tịch gia."

Tịch tổ nhìn Tịch Thiên Dạ thật lâu, trong mắt dần dần biểu lộ một sự hồi hộp: "Hôm nay ta không dám ra ngoài, cố ý tránh mặt ngươi đó là bởi vì ta ở trên thân thể ngươi cảm nhận được một sự uy hiếp trí mạng, ngươi còn nguy hiểm hơn Tịch Chấn Thiên nhiều lắm."

Nếu không phải Tịch Thiên Dạ bức bách hẳn đi ra, kỳ thật hôm nay hẳn cũng không muốn hiện thân. Trời sinh hắn có một giác quan rất nhạy cảm, còn tu luyện một pháp môn cảm khí rất mạnh, sức phán đoán về mối nguy hiểm quá rõ ràng.

Hắn cảm nhận ở trên người của Tịch Thiên Dạ mang một khí tức tử vong, vậy thì không thể đối nghịch được, không thể làm trái, không thể ngăn cản.

Hắn chưa bao giờ cảm nhận được thứ đó trên những người khác, cả một cuộc đời hơn mấy trăm tuổi, Tịch Thiên Dạ là người đầu tiên khiến cho hắn cảm nhận được cảm giác đó.

Chu Khánh Diêm ôm cổ kiếm ở trong lòng ngực, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh Hà Tú Nương và Tịch Tiểu Hinh. Yên lặng bảo vệ hai người. Lúc này, ánh mắt hẳn biểu lộ ra vẻ ngoài ý muốn của hắn nhìn về phía Tịch tố, ban đầu hẳn cũng không thể nào coi trọng một tên Tôn giả của Tịch gia, nhưng lúc này hắn lại phát hiện rằng hắn đã coi thường lão nhân này rồi.

Những người khác nghe vậy thì từng người cũng khá ngạc nhiên, không ngờ được rằng lúc Tịch gia lão tổ xuất hiện lại nói ra những lời như thế.

Đường đường là một Tôn Giả mà ở trước mặt một thiếu niên lại chủ động lùi bước, tự nhận không bằng.

Đám người ở Tịch gia, từng người bất động tại chỗ, ánh mắt trở nên đờ đẫn, không tin được sự việc đang diễn ra trước mặt này.

Đây là lão tổ của Tịch gia bọn hẳn, là tấm át chủ bài mà Tịch gia ỷ vào lại chủ động cúi đầu trước mặt Tịch Thiên Dạ

"Ngươi cũng rất biết điều."

Tịch Thiên Dạ khế gật đầu, thản nhiên nói: "Ta đây sẽ thẩm phán Tịch gia, ngươi có gì dị nghị không?"

"Không dị nghị" Tịch tố lắc đầu.

"Lão tổ!"

Tịch Trạch Khôn cất tiếng buồn mang mát, nước mắt tuôn đầy mặt, hẳn năm mơ cũng không nghĩ răng Tịch tổ xuất hiện, lại không vãn hồi mặt mũi của Tịch gia, trấn áp Tịch Thiên Dạ, mà lại chủ động thỏa hiệp.

Chủ mạch của Tịch gia và chư vị nguyên lão cùng, tộc nhân, ánh mắt từng người trở nên tuyệt vọng không biết nên làm gì bây giờ.

Lực lượng lớn nhất mà bọn hẳn tin cậy được, lại sụp đổ...

"Các ngươi không hăng hái, lại trách được ai."

Tịch tổ than nhẹ, gặp phải biến cố này, đối với chủ mạch của Tịch gia mà nói, có lẽ không phải chuyện xấu. Nếu cứ tiếp tục như thế, gia sản ngàn năm của Tịch gia sẽ xảy ra vấn đề không nhỏ.

Tịch Thiên Dạ đi đến đài cao, tự mình ngồi tại vị trí chủ vị, ánh mắt quét qua đám người của Tịch gia, biểu cảm đạm mạc nói:

"Kể từ hôm nay, Tịch gia chủ mạch hạ xuống làm chỉ thứ, tất cả thành viên của chủ mạch đổi lại chỗ ở với thứ mạch, không thể ở cùng một chỗ.

Mặc dù hắn phế đi địa vị của chủ mạch Tịch gia, nhưng dù sao thì chủ mạch quá mạnh, nếu như lại tập hợp một chỗ, gia chủ mới căn bản không có cách khống chế bọn hẳn, ngược lại sẽ có khả năng khống chế Tịch gia trong bóng tối, làm ra cục diện gia chủ bù nhìn mà thôi.

"Mặt khác, tất cả tài sản riêng của chủ mạch, toàn bộ biến thành tài sản công ích cho Tịch gia, tất cả tộc nhân của Tịch gia đều có tư cách sử dụng, dựa vào sự cống hiến đối với gia tộc mà phân phối.

Sắc mặt của những thành viên chủ mạch của Tịch gia trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Từ nay về sau chủ mạch của Tịch gia đã tị, rực rỡ sẽ không còn sót lại một chút nào cả, cái địa vị và tài nguyên bọn hắn lấy làm kiêu ngạo cũng đã đánh mất rồi.

Thế nhưng, chuyện cho tới bây giờ thì có biện pháp gì?

Chính như Tịch Thiên Dạ nói, bọn hẳn không phục cũng phải phục.

Thành viên chủ mạch Tịch gia, từng người hối hận vô cùng, thậm chí hận cá gia chủ đời trước Tịch Trạch Khôn, hận Tịch Chấn Đông, Tịch Chấn Vinh...

Nếu như bọn hắn không đi trêu chọc Tịch Thiên Dạ, không đi cướp đoạt di sản của Tịch Chấn Thiên, chủ mạch của Tịch gia làm sao rơi vào tình cảnh như thế được.

"Trên khán đài, không một người nào dám nói chuyện, tất cả mọi người trở nên yên lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm người đang ngồi trên ghế chủ vị, người đang an bài vận mệnh của Tịch gia.

"Đã nói xong công sự, bây giờ nói nói chuyện việc. tư. Tịch gia Tịch Chấn Đông cướp đoạt phủ trạch của nhà ta, Tịch Chấn Vinh cướp đoạt giường Tử Kim Ngọc Linh của nhà ta, Tịch gia Cửu thúc công nhiên ngày ngày tiến đến quán rượu... Tất cả nợ đang thiếu, toàn bộ đều phải trả hết.”

"Như vậy đi, Tịch gia các ngươi bồi thường 100 vạn Thiên Tỉnh thì việc này có thể bỏ qua."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Cái gì!

100 vạn Thiên Tinh!

Tịch Trạch Khôn hít vào một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa hôn mê.

Gòn đám người Tịch gia thân thể từng người một run tẩy, ánh mắt nhìn vào Tịch Thiên Dạ tỏ vẻ không thể tin được.

Mức bồi thường khổng lồ như thế mà hắn cũng nói ra được... Mà chỉ vẻn vẹn bởi vì cướp đoạt phủ rạch nhà hẳn và bảo vật nho nhỏ như thế này.

100 vạn Thiên Tinh!

Đó là tương đương với một nửa tài sản của Tịch gia, Tịch gia có nghìn năm nội tình cũng không thể xuất ra lượng lớn tài nguyên như thế được, chỉ có thể bán gia sản lấy tiền mới có thể gom góp đủ số lượng.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi sao có thể đưa ra cái giá rên trời như thết Bất luận tài sản nào mà chúng ta cướp đoạt của ngươi, Tịch gia chúng ta cũng nguyện ý bồi thường gấp mười lần cho ngươi, chẳng lẽ còn chưa đủ à?"

Tịch gia Nhị thái gia run run nói, trong mắt tràn đầy lửa giận chỉ vào Tịch Thiên Dạ, nếu không phải nãy giờ bị Tịch Thiên dạ khống chế trên mặt đất, không cách nào đứng lên, nếu không thì hẳn hận không thể liều mạng bằng cái thân già này.

Bồi thường 100 vạn Thiên Tỉnh, chắc chắn Tịch gia cũng sẽ thương cân động cốt, thậm chí còn có khả năng suy sụp một đoạn thời gian dài.

Dù sao một cái gia tộc già dặn nếu không có tài nguyên không ngừng rót vào thì sẽ sụp đổ,

Tài nguyên không đủ, sẽ không bồi dưỡng ra nhiều cường giả được.

"Ngươi không phục cũng phải phục."

Tịch Thiên Dạ ánh mắt lạnh lẽo, một niệm lực vô. hình đánh vào trên thân thế của Tịch gia Nhị thái gia, Tịch gia Nhị thái gia như bị sét đánh, se mặt trắng

bách, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK