Nhìn cái xà hình ấn kí ngày càng mờ, lòng Long Vũ run lên vì vui mừng. Không vui sao được, khi điều này có nghĩa, bộ động tác Hỗn Độn Xà của hắn sắp hoàn thành.
Mặc dù hoàn thành bộ động tác này không thể lập tức biến đổi thể chất của hắn, nhưng ít ra cũng tốt hơn trước kia. Với hắn có tiến bộ là có hi vọng, chỉ như vậy thôi.
Thời gian gần đây La Lâm không còn giám sát việc tập luyện của Long Vũ nữa, nàng dành nhiều thời gian chuyển sang phân tích không gian pháp trận và tọa độ không gian trong lệnh bài Phượng Hoàng.
Tuy nhiên do nguồn sinh lực không đủ làm một số chức năng của nàng không thể sử dụng, cho nên đến nay kết quả thu được chỉ mới được phân nửa khối lượng công việc thực tế.
Còn nhắc đến tọa độ không gian, La Lâm gần như giậm chân tại chỗ, chưa có tiến triển gì. Nói cách khác, Long Vũ tạm thời không thể tiến vào Huyền cảnh tu luyện.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã đầy sao, mặt trăng đã nhô cao từ lâu. Ánh trăng tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng theo của sổ đang mở vào phong, chiếu rọi lên mình Long Vũ. Lúc này trong phòng cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy đều của Long Vũ. Đồng hồ trên cổ tay không gỡ xuống, màn hình điện tử chớp tắt liên tục, xem ra La Lâm vẫn đang cần mẫn làm việc.
Đột nhiên, từ đồng hồ phát ra một âm thanh bén nhọn đánh thức Long Vũ:” Chủ nhân, mau tỉnh lại, ta phát hiện động tĩnh của Huyền cảnh.”.
Long Vũ lập tức tỉnh ngủ, vừa xoa mặt vừa truy hỏi:” Ở đâu? Ở hồ Linh Trạch à?”
Long Vũ vừa hỏi xong, La Lâm đã đưa ra bản đồ điện tử chỉ rõ con đường phải đi:” Đi theo chỉ dẫn trong bản đồ, mục tiêu là hồ Linh Trạch. Ngài hãy nhanh chóng đến đó, nếu như ta có thể thu thập đầy đủ thông tin về thông đạo của Huyền cảnh, sau này ta có thể lợi dụng lệnh bài Phượng Hoàng mở ra một thông đạo đưa ngài vào Huyền cảnh.”. Căn cứ theo phân tích sơ bộ của La Lâm, thế giới thật và Huyền cảnh cùng tồn tại, nói không chính xác là không gian song song, mà lệnh bài Phượng Hoàng là chìa khóa mở ra cánh cửa nối hai thế giới, tuy nhiên phải mở như thế nào cần có một trình độ hiểu biết nhất định. Nếu như hiểu biết hơi gà mờ một chút, có thể đưa ta đến một thế giới khác. Cho nên việc thu thập tin tức về thông đạo của Huyền cảnh là việc hết sức quan trọng.
Nghe La Lâm nói thế, Long Vũ lập tức thay quần áo, vội vàng chạy đến hồ Linh Trạch. Đến Huyền cảnh tu luyện là nguyện vọng sâu trong tâm trí hắn.
Nửa đêm là thời điểm con người say ngủ, cả sân trương im ắng gần như không một tiếng động, chỉ thỉnh thoảng truyền đến tiếng chó sủa ma. Cả đoạn
Từ xa nhìn lại, cả hồ Linh Trạch đã bị một đám sương mù bao phủ, mọi vật bên trong mơ mơ hồ hồ, thậm chí đến những cành liễu vốn rất nhiều cũng không thể thấy rõ.
Theo tiềm thức, Long Vũ dừng lại, hắn do dự, mình có nên quay lại không? Một cảm giác có điềm xấu sắp xảy đến, một nỗi sợ hãi không tên chậm rãi dâng lên trong lòng Long Vũ.
“Chủ nhân, đến gần chút nữa.” La Lâm nói:” Vì nguồn sinh lực nên ta cần có một khoảng cách nhất định để thu thập thông tin.”.
“Vì Huyền cảnh, vì trở nên mạnh hơn, giá nào ta cũng phải liều.”. Long Vũ thầm hạ quyết tâm, lá gan đột nhiên phình to hơn, hắn mạnh dạn đi về phía trước. Lúc này hắn chỉ còn cách hồ Linh Trạch chừng hai thước.
“Mở ra rồi, cánh của không gian đã mở ra, bắt đầu thu thập thông tin.”. Giọng nói sắc nhọn như kim loại của La Lâm lại vang lên.
Nhưng lúc này tâm tình Long Vũ có chút khẩn trương, đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào một cái hố đen đang dần hình thành trên mặt hồ. Có điều lần này hố đen không phát ra lực hút như lần trước, chỉ là ẩn ẩn trong đó một ít hơi thở tà ác.
Một lát sau một đám khói đen mỏng manh như có như không từ hố đen tản ra xung quanh, trong khoảnh khắc đã bao trùm toàn bộ hồ Linh Trạch. Long Vũ thầm nhíu mày, cảnh tượng cổ quái như thế hắn chưa từng nghe qua.
Đồng thời xung quanh cũng ngập tràn một mùi tanh tưởi chưa từng thấy qua. Hơn nữa cái mùi kinh tởm này làm cho người ta có một cảm giác kinh sợ. Lúc này điềm xấu trong Long Vũ càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Chủ nhân, cẩn thận, có sinh vật của Huyền cảnh đang hoạt động.”. La Lâm lên tiếng nhắc nhở.
Theo bản năng, Long Vũ rút trường kiếm ra, bắt kiếm quyết, thần sắc ngưng trọng nhìn cái hố đen kia, hi vọng không có cái gì quá kinh khủng đến đây.
Đáng tiếc trời không chiều người.
Đang lúc này, một loạt âm thanh “bịch bịch” vang lên, ngay sau đó, từ trong hố đen, một sinh vật mày đen có cái đầu lớn chui ra. Nhìn sơ quá thì nó giống như con kiến bình thường, nhưng to lớn hơn, tướng mạo cũng bưu hãn hơn, nhất là cặp càng to lớ trước miệng làm người ta rùng mình ớn lạnh. Đã vậy trên lưng còn có một cặp cánh như cánh dơi, càng làm nó thêm phần quỷ dị.
“Là kiến kí sinh!”. La Lâm đã thu thập xong tin tức về loại sinh vật này, nàng nói tiếp:” Đây là kí sinh trùng của Huyền cảnh, chúng nhập vào cơ thể người, hút lấy óc người, rồi khống chế người đó, hơn nữa nó còn có thể hấp thu tri thức của con người để sử dụng. Chủ nhân, ngài phải ngăn không cho chúng rời khỏi hồ Linh Trạch, nếu không sẽ có nhiều người gặp nạn.”.
“Ngài yên tâm, đám kiến kí sinh này đối với người tu đạo không có gì đáng nói, bởi vì công kích của chúng không mạnh lắm.”. Hiểu được suy nghĩ của Long Vũ, La Lâm liền đế thêm một câu làm yên lòng hắn.
Nghe vậy, Long Vũ thở phào một hơi, công kích không mạnh hả? Lão tử đang lo không đối phó nổi bọn bay.
“Chủ nhân, giết chúng đi, nếu số lượng chúng không nhiều, một mình ngài có thể giết hết bọn chúng.”.
“Ừ, giết, phải giết chứ.” Long Vũ nói đến việc chém giết, nhưng trong lòng không có nửa điểm tự tin.
Hít sâu một hơi, Long Vũ bắt kiếm quyết, hướng về phía đám kiến đâm tới. “Tru Tà!”. Một tiếng quát nhẹ vang lên, trên không trung lập tức xuất hiện một cánh tay có năm ngón tay như năm cái móng rồng vàng, giương nanh múa vuốt xông đến đám kiến.
“Ầm ầm”.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Kim long trảo nhanh chóng đánh một con kiến tan thành khói đen bay đi, chỉ là Kim long trảo cũng sứt mẻ một ít.
Không còn cách nào khác, ai bảo đạo lực của Long Vũ vừa yếu vừa thiếu.
Nhưng nói thế nào cũng phải công nhận Long Vũ công kích rất hiệu quả, điều này làm hắn cũng yên lòng một chút. Thừa thắng xông lên, Long Vũ liên tục huy động kiếm quyết điều khiển Kim long trảo tấn công, đến khi tiêu diệt được con kiến thứ sáu thì Kim long trảo cũng tan thành mây khói.
Mà lúc này đám kiến cũng ý thức được sự uy hiếp của Long Vũ, chúng phát ra những âm thanh khó nghe giống như muốn xông lên làm thịt Long Vũ.
Chỉ thoáng một chút, bảy tám con kiến, mười mấy con mắt đồng thời nhìn Long Vũ, cánh dơi đập phành phạch, bay nhanh đến Long Vũ, trên đường bay tới miệng chúng không ngừng phun ra những luồng ánh sáng màu hồng chói lọi, khí thế kinh người về phía Long Vũ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK