• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




“Ha ha!”. Mã Đang Phong cười hào sảng một tiếng rồi lấy ngọc bội trên cổ đưa cho Long Vũ:”Cái này cũng không đáng giá bao nhiêu, nếu ngươi thích thì cho ngươi vậy…”. Miếng ngọc bội này do Mã Đang Phong nhặt được trên một cây ngô đồng hồi năm trước. Phẩm chất miếng ngọc hỗn tạp, hình dạng xấu xí, lần đó lão cao hứng đeo lên cổ, nếu không phải hôm nay Long Vũ để ý đến, có lẽ lão đã quên rồi.
Long Vũ vội nhận lấy, trong lòng hắn hiện vô cùng kích động, hắn hận không thể nhào tới vái lạy Mã Đang Phong vài cái để tỏ lòng biết ơn của hắn. (zh: chậc, thằng này định học theo Công Vinh nhà ta!)

“Cám ơn gia gia.”. Long Vũ cố nén hưng phấn, bình tĩnh nói tiếng cảm ơn. Hắn cảm thấy chuyện lệnh bài Phượng Hoàng không thể nói ra, nếu có cũng phải đợi sau khi La Lâm kích hoạt đưa mọi người trở về mới nói.
“Tên nhóc này, đến gia gia cũng đã gọi rồi, không ngờ chỉ vì một miếng ngọc bỏ đi mà khách khí với ta như vậy.”. Mã Đang Phong có vẻ không vui.

“Hừ, người gì đâu mà mặt dày như tường thành.”. Mã Hiểu Mai bất mãn nói:” Có ai mới gặp người ta đã xin đồ đâu chứ.”.
“Cái này là gia gia cho ta mà!”. Long Vũ lập tức phản pháo.

“Ha ha!”. Mã Đang Phong cười khẽ một tiếng rồi lấy trong túi một thanh đoản kiếm màu xanh đưa cho cháu gái, nói:” Đây là thanh kiếm Hồng Tụ, do gia gia vô tình lấy được, nghe nói từng được một kiếm tiên tiền bối dùng qua, bây giờ tặng cho ngươi, hi vọng khi trở về ngươi có thể dùng nó để trảm yêu trừ ma.”

Mã Hiểu Mai vội vàng cảm ơn rồi nhận thanh kiếm, nàng vận chút đạo lực truyền vào thanh kiếm, ngay lập tức hình thành kiếm phong trong phạm vi ba thước, đây thật sự là một thanh pháp kiếm hiếm có (zh: pháp kiếm=kiếm dùng để làm phép).

Nghỉ ngơi một chút, mới tờ mờ sáng, ba người tiếp tục hành trình ngàn dặm xa xôi tìm đến thành Đoan Mộc, nơi có con người tụ tập. Chỉ có đến đó, Mã Đang Phong mới có thể nghĩ cách đưa cháu gái và Long Vũ trở về, đương nhiên để làm được điều đó lão phải nỗ lực rất lớn. Vì thời gian không còn nhiêu, Mã Đang Phong triệu hồi một con Đa Sắc Kim Phượng để cưỡi, điều này Long Vũ trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Dọc đường đi, Long Vũ không ngừng hỏi này hỏi nọ, giống như đứa trẻ đối với cái gì cũng tò mò muốn biết, mà Mã Đang Phong cũng không lấy làm phiền, vẫn vui vẻ trả lời tất cả câu hỏi. Nhưng Mã Hiểu Mai thấy cảnh tượng đó thì trong lòng phừng phừng lửa giận, hừ, đồ lưu manh đáng chết, cứ làm phiền gia gia của ta.
Trong lúc này, La Lâm hoạt động hết công suất, không ngừng đo lường phân tích lệnh bài Phượng Hoàng, hi vọng nhanh chóng tìm ra biện pháp trở về.
Tính ra tốc độ của Kim Phượng rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã đến ngoại ô thành Đoan Mộc, nhưng không may thành bị giới nghiêm do trong thành xảy ra đại sự, trong vòng 3 ngày không cho bất kì ai ra vào thành.

Bất đắc dĩ, Mã Đang Phong đành an bài cháu gái cùng Long Vũ trong một khu rừng ở ngoài thành, bản thân vào thành thám thính một chút tin tức, thuận tiện khơi thông quan hệ để nhanh chóng vào thành. Bọn họ chỉ còn 4 ngày, thật sự không thể chậm trễ được.
Đang nghỉ ngơi thì La Lâm truyền đến tin tốt lành:” Chủ nhân, ta đã hoàn thành phân tích, nếu ta có đủ đạo lực, ta có thể kích hoạt không gian trận pháp ẩn giấu trong lệnh bài, từ đó đưa hai người trở về.”.

“Thật sao?”. Long Vũ mừng rỡ, theo tiềm thức hắn nhìn vẻ lo lắng của Mã Hiểu Mai đang ngồi cách hắn không xa, hắn vội vàng lấy lại bình tĩnh, hỏi:” Nói đi, cần ta làm gì?”.

“Ta cần có đạo lực cường đại làm nguồn năng lượng. Nói đơn giản một chút, ta muốn lấy “đạo lực gốc” trong đan điền của ngài (zh: cái đạo lực gốc này giống như hạt mầm sức mạnh mà Bạch Hà Sâu cho Đỗ Duy trong Ác Ma Pháp Tắc.), tuy nhiên trong quá trình này có thể đau một chút.”. La Lâm giải thích.

Long Vũ hơi buồn bực hỏi:” Có biện pháp khác không?”.
“Biện pháp khác thì cũng có, nhưng thời gian của chúng ta không đủ, trước mắt biện pháp này là biện pháp trực tiếp nhất, đơn giản nhất và hữu hiệu nhất.”. La Lâm giải thích lại lần nữa:” Nếu lần này thành công, sau này chúng ta có thể tự do ra vào Huyền cảnh. Lần tổn thất đạo lực này sẽ nhanh chóng được bổ sung.”
Long Vũ cắn răng hạ quyết tâm:”Được rồi, ta đồng ý!”.

Tới lúc chủ nhân đồng ý thì La Lâm đã chuẩn bị xong mọi việc, lập tức lấy “đạo lực gốc” trong đan điền Long Vũ làm nguồn bổ sung năng lượng.
Thời điểm ban đầu chỉ hơi đau một tí, nhưng càng về sau cảm giác đau càng tăng lên, hắn cảm thấy kinh mạch trong cơ thể căng phồng lên, đạo lực cuồng cuộn chảy ra như muốn làm nổ tung kinh mạch. Cảm giác đó làm Long Vũ gần như hôn mê.

“Xong rồi!”. Ngay lúc Long Vũ sắp không kiên trì được nữa, La Lâm đình chỉ việc lấy đạo lực. Sắc mặt Long Vũ lúc này tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, trông hắn như quỷ chết trôi thường thấy.
“Đúng là hấp tinh nữ vương mà!”. Long Vũ chùi mồ hôi trên trán, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

“Chủ nhân, tập trung một chút, ta chuẩn bị khởi động không gian trận pháp trong lệnh bài.”. La Lâm truyền tin lần nũa.
Nghe vậy, buồn phiền trong lòng Long Vũ lập tức tiêu tan, nếu không phải toàn thân vô lực, hắn đã sớm nhảy lên vì vui vẻ.

“Này cô bé, đợi lát nữa chúng ta sẽ trở về.”. Tâm tình dịu đi một chút, Long Vũ mới nói chuyện với Mã Hiểu Mai. Nàng nghe Long Vũ nói liền quay lại, nhưng lập tức kinh hãi, nàng phát hiện sắc mặt hắn tái mét, thần sắc uể oải, như thế nào mà lúc nãy còn rất khỏe mạnh mà trong nháy mắt đã biến thành bộ dạng này.

“Ngươi... ngươi... ngươi làm sao vậy?”. Mã Hiểu Mai vội vàng chạy tới đỡ Long Vũ đứng dậy, hỏi:” Đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại thành như thế này?”.
“Ta không sao.” Long Vũ nghiêm chỉnh nói tiếp:”Bây giờ ta nói thật cho ngươi biết, lát nữa chúng ta có thể rời khỏi Huyền cảnh này rồi”.

“Ngươi bệnh rồi à?”. Mã Hiểu Mai ném cho Long Vũ một câu rồi xoay người nhìn về phía xa, nàng hi vọng gia gia có thể nhanh chóng trở về. Long Vũ cảm thấy bực bội, không ngờ những lời nói thật của hắn lại bị xem như đang nói sảng. Không còn cách nào khác, hắn đành khắc lên một cây cổ thụ gần đó mấy chữ:” Gia gia, chúng con về trước, hẹn gặp người sau...”.

“Chủ nhân, mọi chuyện đã xong, ta sắp khởi động trận pháp, xin ngài chuẩn bị rời khỏi Huyền cảnh.” La Lâm lên tiếng nhắc nhở.
Long Vũ nghe vậy liền nhìn bóng lưng Mã Hiểu Mai một chút, đột nhiên tiến đến ôm eo nàng từ phía sau, cùng lúc đó hắn dùng ý thức hạ lênh cho La Lâm khởi động trận pháp.

Một luồng ánh sáng trắng chói lọi từ đồng hồ điện tử bắn thẳng vào miếng ngọc bội. Lập tức miếng ngọc bội phát ra ánh sáng nhiều màu bao phủ hai người vào trong. Mã Hiểu Mai bị Long Vũ ôm, vô cùng hoảng sợ, nàng vội vàng giãy giụa, nhưng lúc này lại xuất hiện một lực hấp dẫn làm nàng không động đậy được.
“Không nên lộn xộn, chúng ta trở về nào.”. Long Vũ lên tiếng nhắc nhở. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK