• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Long Vũ lại gầm lên một tiếng, thân hình nhanh chóng nhảy vào bầy sói bắt đâu chém giết. Hôm nay đạo lực của hắn đã tiến vào giai đoạn màu cam, Thiên sư kiếm quyết Tru Tà cũng đã viên mãn. Hung tính nổi lên, hắn như muốn phóng thích nỗi uất ức mấy chục năm qua, mà đàn sói trước mắt lại là mục tiêu phát tiết tốt nhất.
“Không nên ham chiến.”. Mã Hiểu Mai dặn dò một tiếng rồi lập tức xoay mình bỏ chạy. Nàng tin rằng Long Vũ là kẻ sợ chết, mà thông thường mấy tên như vậy, bản lãnh chạy trốn đều rất cao siêu.

Thật ra Long Vũ có chút khinh địch, hắn cho rằng cô bé Mã Hiểu Mai yếu đuối kia còn có thể giết mười mấy con sói, mình đường đường là một đại nam nhân chắc không thành vấn đề.
Nhưng khi hắn lao vào bầy sói mới thấy mình thật quá ngây thơ ngu ngốc. Đàn sói này có sức công kích rất mạnh, hơn nữa chúng lại hiểu tấn công bằng trận pháp, cho nên chúng phối hợp rất tốt, thậm chí có thể không thể chê vào đâu được.

“Xoẹt xoẹt...”. Sau vài luồng trảo phong, cánh tay phải của Long Vũ đã bị thương, máu tươi chảy ra ròng ròng. Đàn sói ngửi thấy mùi máu tươi, nhất thời đồng loạt tru lên, hung tính càng bộc phát mạnh mẽ.
Long Vũ âm thầm tự cười khổ, cái này gọi là to đầu mà còn dại. Bị bầy sói vây hãm, hắn cũng không biết mình có còn cái gọi là sau này không.

Long Vũ không muốn tuyệt vọng cũng không muốn bỏ cuộc. Hắn có thể chết, nhưng hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm. Nhất là chuyện sinh tử của cha mẹ, hắn nhất định phải tự mình làm rõ.
Có điều, mặc cho hắn cố gắng thế nào, lực công kích cũng không hề suy giảm. Trừ phi xuất hiện kì tích, nếu không lần này hắn chết chắc.

Đang lúc này, không ngờ trên đời thật sự có kì tích, La Lâm vốn không có động tĩnh gì bỗng lên tiếng:” Chủ nhân, đừng sợ... ta đến giúp ngài...”. Tiếp đó, một tiếng hổ gầm từ đồng hồ phát ra, hướng thẳng lên trời, thậm chí cây cối xung quanh cũng bị rung động làm rụng không ít lá.
Sau khi tiếng hổ gầm được phát ra, vẻ mặt của đàn sói đột nhiên hiện lên vẻ kinh hoảng, một lúc sau Long Vũ còn đang trợn mắt há mồm thì đàn sói đã len lén chuồn đi. Xung quanh bốn bề yên tĩnh, chỉ còn lại mười mấy xác sói.

Long Vũ thấy thế, thở ra một hơi thật dài, chán nản ngồi bệt xuống đất, không ngừng thở phì phò. Nhớ lại những nguy hiểm hồi nãy, hắn không khỏi run sợ.
“ La Lâm, ngươi làm sao có thể...”. Ngừng một chút, Long Vũ hỏi đồng hồ.

“Đó là bầy Sói Tia Chớp, còn Hổ Mắt Ngọc là khắc tinh của chúng. Vừa rồi ta dùng sóng âm bắt chước tiếng hổ gầm, dọa lũ sói bỏ chạy. Với trí tuệ của bọn chúng không cách nào có thể phân biệt được thật giả, yên tâm đi, chúng sẽ không dám quay lại đâu.”. La Lâm giải thích:” Thật ra, ba ngày trước ta đã khởi động lại, mấy ngày nay luôn bận rộn thu thập thông tin về thế giới này nên không liên lạc với ngài, vừa rồi ta cảm nhận được nguy hiểm mới mô phỏng tiếng hổ gầm dọa bầy sói.”.

Long Vũ nghe vậy lập tức vui vẻ, vội vàng hỏi:”Ý của ngươi là ngươi đã hiểu rõ Huyền cảnh này rồi?”.
“Không có!”. La Lâm lại dùng thứ âm thanh kim loại trả lời:” Nguồn sinh lực của ta hiện không đủ, một số chức năng không thể sử dụng, bây giờ ta chỉ có thể làm được một ít việc. Bất quá, trong bán kính trăm dặm có thể thu thập tin tức tương đối rõ ràng. Nếu ngài cần ta có thể cung cấp bản đồ điện tử.”.

Thật không ngờ còn có cả bản đồ điện tử, Long Vũ lập tức vui trở lại, ả Mã Hiểu Mai kia chỉ biết cầm cái la bàn cùi bắp mà thổi da bò, để ta xem lát nữa vẻ mặt ả sẽ như thế nào?
“Được rồi, bản đồ điện tử của ngươi sai số bao nhiêu?”. Long Vũ lo lắng hỏi. Mặc dù là sản phẩm công nghệ cao lại đến từ tương lai, nhưng bây giờ nàng không có đủ năng lượng để hoạt động, điều này có nghĩa nàng cùng dạng với những kẻ kém cỏi, luôn có khuyết điểm.
“Sai số không quá một thước.”. La Lâm trả lời.

Long Vũ nghe vậy mà trong lòng buồn bực, một thước mà cũng coi là sai số. Có bệnh không hả? Quá biến thái rồi! Lấy thị lực của hắn mà nói, tầm mắt chỉ khoảng một dặm. Cho nên, sai số chỉ một thước thật không cần lo lắng.
“Chủ nhân, ta không thể chấp nhận suy nghĩ của ngài, đối với máy tính hình người bọn ta, sai số quá 1 micromet đã là một thất bại.”
“Sai số 1 micromet?”. Long Vũ thầm hít một hơi, chậc, đám người tương lai đúng là đòi hỏi quá cao ha.

Ngừng một chút, Long Vũ hỏi tiếp:” La Lâm, ngươi có có cách từ Huyền cảnh trở về thế giới thật không?”.
“Không biết, đang phân tích. Số liệu tương đối khổng lồ, ta cần thêm ít thời gian. Nên tạm thời chưa có câu trả lời thuyết phục.”.
Nghe La Lâm nói, Long Vũ mừng đến nỗi suýt nữa nhảy cỡn lên, theo như La Lâm, nếu nàng có thêm thời gian nhất định có thể tìm ra biện pháp rời khỏi hoàn cảnh.

Đúng là đồ tốt, quả là bảo bối mà. Long Vũ cảm giác có La Lâm trong tay, đừng nói là Huyền cảnh cỏn con này, cho dù là dị giới lão tử cũng dám xông vào. Nếu như La Hậu còn sống, Long Vũ thật sự muốn nói với hắn: La Hậu, ta yêu ngươi một vạn năm. Bởi vì hắn cho rằng máy tính hình người La Lâm này vốn là của La Hậu.
“Chủ nhân, hệ thống xử lí trung tâm của ta vừa phân tích ra một số liệu mới. Kết quả tính toán cho thấy, thời gian tại Huyền cảnh và thế giới thật có tồn tại một tỉ lệ chênh lệch.”. (zh: theo tớ nhớ thì trong truyện Dragon Balls có đoạn thằng SongoKu tu luyện ở cái thế giới nào mà một ngày trái đất bằng một năm ở trển thì phải.).

“Tỉ lệ chênh lệch à?”. Long Vũ nhíu mày hỏi:” Nói cụ thể hơn một chút đi.”.
“Căn cứ vào số liệu ta vừa đo lường tính toán, tỉ lệ chênh lệch thời gian giữa hai thế giới là 1 so với 10, nói cách khác, mười ngày ở Huyền cảnh tương đương một ngày ở thế giới thật.”.
Long Vũ âm thầm suy nghĩ, theo như La Lâm nói, vậy thì mình cùng Mã Hiểu Mai tiến vào Huyền cảnh tới nay chưa được một ngày ở thế giới thật.

Nếu như vậy, việc hắn mất tích sẽ không gây ra chuyện gì ầm ĩ.
“ La Lâm, ngươi nói cho ta biết, ngươi cần bao lâu mới có thể tính ra biện pháp rời khỏi Huyền cảnh này?”.
“Bây giờ không thể nói chắc được, nhưng ta sẽ cố gắng làm nhanh hơn. Chủ nhân, ta vừa kiểm tra thân thể ngài, phát hiện ngài mới ăn uống xong, với tình hình cơ thể của ngài, ngoài chuyện tập trung tu luyện Ngũ Cầm Hí ra, việc ăn uống cũng rất quan trọng.” La Lâm đề nghị:” Ngài có thể dùng thịt Sói Tia Chớp làm thức ăn, động vật Huyền cảnh trong cơ thể có chứa một lượng lớn linh khí, ăn nhiều đối với cơ thể ngài rất có lợi.”.

“Còn nữa, ta còn có một chuyện muốn hỏi.”. Long Vũ nghĩ thừa dịp La Lâm còn giữ liên lạc với mình, đem toàn bộ nghi vấn trong lòng hỏi cho rõ.
“Chủ nhân, còn chuyện kia, sau này có thời gian ta sẽ trả lời ngài, bây giờ ta phải toàn lực phân tích, tính toán liên hệ giữa Huyền cảnh và thế giới thật.”.
Long Vũ nghe vậy, thầm nghĩ đây mới là chuyện đại sự, ta không thể để La Lâm bị phân tâm.

Long Vũ đối với chuyện làm thịt động vật tỏ ra rất chuyên nghiệp, lột da, lóc xương, cắt thịt đều phi thường thành thục. Chỉ sau một hồi công phu, hắn đã đem xác một con sói chặt thành những miếng thịt vuông vức.
Sau đó, hắn bẻ vài cành cây, lấy da sói làm mồi lửa bắt đầu nướng thịt. Thực tế đã chứng minh, động vật huyền cảnh cho dù không dùng gia vị vẫn cực kì thơm ngon, đều là hàng cao lương mĩ vị.

“Không biết bây giờ cô bé kia đã chạy tới đâu. Không thấy ta đuổi theo, nàng ta phải quay lại đường cũ rồi chứ?”. Long Vũ vừa nướng thịt vừa suy đoán hành động của Mã Hiểu Mai. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK