• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ nhất tập chương thứ mười bảy Nương tựa lẫn nhau


“Đồ lưu manh, ngươi có biết vừa rồi đầu ngươi để ở đâu không hả...?”. Cô gái trợn tròn mắt nhìn Long Vũ, tức giận chỉ vào ngực mình:” Đồ lưu manh đáng chết, không ngờ đầu ngươi lại tựa lên ngực ta, không những vậy còn để lại nước miếng... ngươi thật là độc ác mà...”.
Long Vũ nhìn kĩ lại, quả nhiên trên ngực áo của cô bé có mấy vệt nước... hẳn là nước miếng của hắn rồi. Hơn nữa hồi nãy, hắn ngửi được mùi thơm phụ nữ, không nói cũng biết là của nàng.

“Khụ khụ..”. Long Vũ lại ưỡn ngực làm ra vẻ nghiêm túc, khẽ cười nói:”Chuyện này... Thật sự xin lỗi, đây là chuyện ngoài ý muốn...”.
“Nguy rồi...”. Cô gái vốn muốn mắng thêm nữa, nhưng đột nhiên phát hiện nơi này linh khí dư thừa, quan sát kĩ, thì ra đây là Huyền cảnh trong truyền thuyết.
Thấy sắc mặt cô gái tái nhợt, trong mắt hiện rõ sự hoảng hốt thật sự, Long Vũ vội vàng hỏi:”Đã xảy ra chuyện gì vậy...?”

Cô gái cẩn thận đánh giá tình hình xung quanh, đôi môi run rẩy như muốn nói gì đó.
Thật lâu sau, nàng mới trừng mắt nhìn Long Vũ, hung tợn nói:” Đều tại ngươi hết, nếu không phải ngươi lôi ta vào đây, ta sẽ không đến cái Huyền cảnh quỷ quái này...”.
“Khoan đã... không đúng, chúng ta không thể nào bình yên đi vào Huyền cảnh được...”. Cô gái cảm thấy chuyện này quá kì quái, nàng hiểu rất rõ Huyền cảnh, trừ phi ở thế giới thật có thể tu luyện đến cảnh giới Tụ Tiên, nếu không, căn bản không thể nào chịu được áp lực tại Huyền cảnh hắc động.

Nhưng vấn đề là, bọn họ thật sự đang ở trong Huyền cảnh.
“Ngươi rốt cuộc là người như thế nào...”. Cô gái cảm giác được mọi chuyện kì quái đều tập trung trên người gã con trai này. Nếu không sẽ không có cách giải thích nào khác.
“Ta là Long Vũ...” Long Vũ lại cười hỏi:” Không biết vị cô nương xinh đẹp này xưng hô thế nào...?”
“Mã Hiểu Mai...”. Cô gái lạnh lùng trả lời, sau đó lấy trong túi một lá bùa, xếp lá bùa thành hình con hạc, nàng đem con hạc ném vào không trung, nói:” Đi tìm ông nội của ta...”.

“Hả, đây là hạc giấy truyền tin sao...?”. Long Vũ mặc dù tu vi không cao nhưng hắn đi theo Tuyết Cơ nhiều năm như vậy, kiến thức cũng không tệ. Nếu như hắn không nhìn lầm thì cô gái trước mặt là người của “Thông linh Mã gia”, hạc giấy nàng vừa thả chính là loại hạc giấy truyền tin dùng để liên lạc tin tức qua lại.
“Coi như ngươi có chút kiến thức...”. Mã Hiểu Mai liếc Long Vũ một cái rồi giải thích:” Bây giờ chúng ta đang ở trong Huyền cảnh, đối với nơi này ta cũng chỉ nghe qua chứ chưa từng đến. Có điều ba năm trước ông nội ta từng may mắn an toàn đến được Huyền cảnh này, nếu vận khí chúng ta tốt, con hạc giấy truyền tin kia có thể tìm được ông nội ta, đến lúc đó người sẽ đến cứu chúng ta... tuy nhiên, trước khi ông nội ta đến ngươi phải chịu sự lãnh đạo của ta, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.

“Có nghiêm trọng đến thế không? Huyền cảnh này thật ra là loại thế giới nào?” Long Vũ tò mò hỏi.
“Ta cũng không rõ, nếu ngươi may mắn có thể gặp ông nội ta, ngươi có thể hỏi người...”. Mã Hiểu Mai nói xong, không để ý đến Long Vũ nữa mà từ trong túi lấy ra một món đồ giống như la bàn.

Long Vũ cũng nhìn cái đồng hồ đeo tay một chút, buồn bực phát hiện màn hình đồng hồ đen thui. Ban đầu, hắn còn muốn La Lâm giải thích giúp hắn một số nghi vấn, nhưng bây giờ nhìn lại rõ ràng là không được.
Có điều hắn không biết La Lâm sở dĩ không xuất hiện là vì khi bảo vệ hắn và Mã Hiểu Mai mà tiêu hao hết tất cả nguồn sinh lực.
“Đi lên hướng bắc... ở đó có con người hoạt động...”. Mã Hiểu Mai xác định phương hướng rất nhanh rồi dẫn đầu đi lên phía trước.

Ở cái địa phương xa lạ này, Long Vũ lâm vào cảnh kêu trời trời không biết, hỏi đất đất không hay, mọi chuyện đều phải dựa vào hiểu biết của cô bé thiên sư kia.
Tuy nhiên linh khí của Huyền cảnh đúng là rất dư thừa, ước chừng nhiều gấp 10 lần thế giới bên ngoài, nhiều lần Long Vũ muốn dừng lại tu luyện để cố gắng khởi động lại La Lâm.

Chỉ là Mã Hiểu Mai sống chết không chịu, nàng nói phải tìm được nơi có người trước khi trời tối, nếu không hoàn cảnh ban đêm ở cái Huyền cảnh quỷ quái này rất nguy hiểm.
Nghe vậy, Long Vũ không còn cách nào khác, đành từ bỏ ý niệm tu luyện trong đầu, nhanh chóng chạy lên phía trước. Có điều trời đất hay trêu chọc con người, chuyện không muốn nhất đã xảy ra, sắc trời đột nhiên u ám, không khí vốn ấm áp trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, cuồng phong xung quanh gào thét, sấm chớp ì đùng vang lên từ phía chân trời, những tia sét dài ngoằn như những con rắn khổng lồ điên cuồng xẹt qua xẹt lại với khí thế kinh người.

“ Phải đi nhanh hơn... nếu không chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đấy...”. Sắc mặt Mã Hiểu Mai càng lúc càng khó coi, nàng cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra. Long Vũ nghe vậy, lập tức thi triển toàn lực chạy đi.
Chỉ trong chốc lát, mưa to đổ xuống, hạt mưa có màu đỏ, trông rất giống máu người, rất quỷ dị, làm Long Vũ nhất thời có cảm giác buồn nôn.

Những hạt mưa màu đỏ đổ xuống ầm ầm như muốn đánh tan da nát thịt những người bên dưới, làm cho việc hành tẩu gặp không ít khó khăn. Trước tình hình bất đắc dĩ như thế, Mã Hiểu Mai không còn cách nào khác, đành phải nắm tay Long Vũ lôi đi.
Nắm bàn tay nhỏ bé mà mềm mại như lụa này, Long Vũ âm thầm kinh ngạc, chậc, da tay của thiên sư tiểu muội thật sự thật tốt a. Không biểt nàng chăm sóc thế nào, nhưng có thể khẳng định nàng và Tuyết Cơ có điểm chung, đều là dạng phụ nữ rất chăm chút cho cơ thể.

“ Không được nghĩ bậy bạ, nếu không ta mặc kệ ngươi...”. Lần đầu tiếp xúc thân mật với nam giới như vậy, sắc mặt Mã Hiểu Mai có chút đỏ, đầu óc có chút rối loạn không yên. Cũng may Long Vũ tướng mạo bình thường, không có dáng vẻ của Phan An (zh: lão này nghe nói là nhà văn thời Tây Tấn bên Tàu, nổi tiếng đẹp trai), cho nên Long Vũ không có chút hấp dẫn với loại nữ sinh cao ngạo như Mã Hiểu Mai.
Chạy một mạch đến nửa đêm, mưa máu mới tạnh, hai người toàn thân ướt sũng. Cũng may họ không phải người bình thường, chỉ vận đạo lực một chút là có thể hong khô quần áo. Điều làm hai người vui mừng là quần áo không bị mưa máu kia nhuộm thành màu đỏ.

Nghỉ ngơi một chút, hai người tiếp tục lên đường.
Đến hừng đông, bọn họ đã xuất hiện trước một cánh rừng rậm rạp, mênh mông. Mã Hiểu Mai khẽ nhíu mày, nhìn la bàn trong tay một chút, nói:” Phải đi qua cánh rừng này, bằng không, chúng ta không thể nào đến được nơi có con người...”.
Long Vũ hoài nghi nói:” Này đồng chí Hiểu Mai, cái đồ vật trên tay ngươi rốt cuộc có tin được không, lúc trước ngươi nói, nếu chúng ta hành động nhanh chóng thì có thể đến được nơi có con người trước khi trời tối. Vậy mà giờ hết đêm lại đến ngày, đừng nói là con người, đến cả cái bóng quỷ cũng không thấy...”.
.
“Tin hay không tùy ngươi... dù sao la bàn cũng chỉ như vậy... ta quyết định, tiếp tục đi theo hướng chỉ thị của la bàn, nếu ngươi không muốn, chúng ta chia ra mỗi người mỗi ngả...?” Mã Hiểu Mai bị Long Vũ nghi ngờ, trong lòng có chút tức giận, quật cường nói.
Nghe vậy, Long Vũ suy nghĩ cẩn thận một chút, có mĩ nữ đi cùng vẫn tốt hơn, dù sao cái huyền cảnh này cũng quá xa lạ với mình. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK