• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, hai người chỉ thấy trước mắt tối sầm, nhất thời mất đi ý thức…
Tới lúc Mã Đang Phong khơi thông quan hệ thì đã mất đứt nửa giờ, lão lập tức trở về, nhưng vừa đến nơi đã không thấy cháu gái và Long Vũ đâu. Cẩn thận quan sát xung quanh một chút, cuối cùng lão phát hiện được câu nhắn của Long Vũ:” Gia gia, chúng con về trước, hẹn gặp người sau...”.
“Trở về rồi à?”. Đầu óc Mã Đang Phong lập tức rối loạn, lão không thể tin đây là sự thật. Hai đứa nó về rồi à, nhưng rốt cục là bằng cách nào chứ?

Để xác định bọn họ thật sự đã trở về, Mã Đang Phong vẫn thả hạc giấy truyền tin đi tìm khắp Huyền cảnh, nếu trong 3 ngày không thấy, vậy chắc chắn họ đã an toàn rời đi rồi. Nhìn lời nhắn của Long Vũ, Mã Đang Phong thật sự hi vọng có ngày gặp lại cháu mình.

Ban đêm, trăng cao gió lạnh, Tuyết Cơ một mình đứng bên bờ hồ Linh Trạch, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào hồ, trên trán lại lộ ra vẻ lo lắng sâu sắc.

“Tiểu Vũ, ngươi rốt cục đã đi đâu…”. Đã 2 ngày nay Tuyết Cơ không thấy Long Vũ. Theo điều tra lúc sáng, hai ngày nay Long Vũ không đến trường mà bạn hắn cũng không gặp hắn. Vì thế, Tuyết Cơ có chút lo lắng, nên trước tiên nàng đến đây tìm thử.
“Người nào?”. Đang lúc trầm tư, một tiếng bước chân rất nhỏ từ đằng xa truyền đến.
“Tuyết Cơ tiên tử, là ta, Mã Ngọc…”. Người kia hình như cũng nhận ra Tuyết Cơ, lập tức chủ động bắt chuyện. (zh: lão Mã Ngọc sao giống trong Toàn Chân thất tử vậy ta? Phải đọc lại tác phẩm của Kim lão gia mới được.).

Tuyết Cơ tập trung nhìn người mới đến, đó là một người đàn ông trung niên, mặt mũi hồng nhuận, đôi mắt lấp lánh có thần, lại mặc một bộ vest màu lam trông rất nam tính. Người này nàng từng gặp qua, chính là gia chủ của Thông linh Mã gia.
“À, thì ra là Mã gia chủ… Người đến đây làm gì?”. Tuyết Cơ nhíu mày hỏi:” Chẳng lẽ người đến bắt quỷ? Đáng tiếc con quỷ đó đã lặn mất tăm không thấy đâu nữa.”.

“Tuyết Cơ tiên tử, thực không dám giấu diếm, Mã Ngọc chuyến này đến đây không phải để bắt quỷ mà là tìm người.”. Tuyết Cơ cũng là cao nhân trong Huyền môn, có thể xem như đồng đạo với Mã gia, nên hắn không dám giấu diếm, vội vàng nói:” Mã Ngọc đang tìm con gái, hai ngày trước nó mang theo lá cờ màu vàng viền đỏ của ta đến hồ Linh Trạch này trừ quỷ. Nhưng từ đó đến này không có chút tin tức, thậm chí hạc giấy truyền tin cũng không tìm thấy.”.

“Có chuyện như vậy à?” Tuyết Cơ hơi kinh hãi:” Tiểu Vũ nhà ta cũng đã mất tích hai ngày nay, đến nay cũng không thấy tăm hơi, chẳng lẽ… bọn chúng cũng mất tích sao?”.
“Bùm!”. Mã Ngọc đang định nói gì đó thì trên mặt hồ bỗng xuất hiện một luồng sáng năm màu, ngay sau đó có hai bóng người rơi xuống hồ.
Tuyết Cơ và Mã Ngọc đều thấy rõ đó là hai người mà họ đang nói tới, chính là Long Vũ và Mã Hiểu Mai. Mã Ngọc há hốc miệng mồm, vẻ mặc đầy kinh ngạc, con gái của mình không ngờ bị tên tiểu tử kia ôm chặt, đặc biệt là đôi tay hình như đang đặt trên ngực con gái, thật là không thể chấp nhận được. Về phần Tuyết Cơ, nàng không để ý đến vấn đề đó, nàng đang tự hỏi, bọn chúng từ đâu đến, còn luồng sáng kia nữa, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa rơi xuống, hai người bị nước hồ kích thích lập tức tỉnh lại. Long Vũ thì không biết bơi, nên không thể làm gì khác ngoài liều mạng ôm chặt Mã Hiểu Mai. Còn Mã Hiểu Mai lại phát hiện Long Vũ đang ôm chặt ngực mình, trong lòng vừa sợ vừa giận, nên biết bơi mà không thể nào thi triển ra được. Cho nên hai người từ từ chìm xuống.
“Buông ta ra!”.
“Ta không biết bơi!”.
Không biết bơi mà lại rơi xuống nước, trong lòng sẽ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, Long Vũ cũng không ngoại lệ. Hơn nữa hắn mới từ Huyền cảnh trở về, đạo lực trong cơ thể khô kiệt. Hiện tại hắn chỉ có khí lực mạnh hơn người thường một chút, vì vậy hắn đành bám chặt lấy Mã Hiểu Mai.

Tuyết Cơ thấy thế vội phi thân bay đến, cứu hai người vào bờ. Tới giờ này, hai tay Long Vũ vẫn ôm chặt ngực Mã Hiểu Mai, không có chút tự giác buông ra.
Thấy mặt Mã Ngọc giận xanh như tàu lá, Tuyết Cơ tức giận mắng:”Còn không buông tay ra!”.
Lúc này Long Vũ mới có phản ứng, vội vàng buông tay rồi ngã vật ra bờ hồ thở phì phò.
Mã Hiểu Mai giận run người, vừa trợn tròn mắt nhìn Long Vũ vừa thở hổn hển, đột nhiên tát mạnh Long Vũ một cái, quát:”Đồ lưu manh!”.

“Không được làm càn!”. Thấy con gái đột nhiên ra tay đánh người, nhất thời nổi giận mắng:” Lập tức xin lỗi người ta!”. Nếu Mã Hiểu Mai đánh người bình thường, đương nhiên Mã Ngọc sẽ không quản. Nhưng thằng nhóc này được Tuyết Cơ của Huyền môn bảo kê, không may bị nàng ta truy cứu, sẽ có chút phiền toái.
Đương nhiên Mã Ngọc biết con gái mình chịu thiệt thòi, “nuôi lợn sữa” gần hai mươi năm không ngờ bị tiểu tử này sờ soạng. Thật sự làm người ta nổi giận.
Bất quá Mã Ngọc cũng là người hiểu chuyện, lại có nguyên nhân sâu xa, nên cũng không tận lực truy cứu, hắn đành làm ra vẻ đại nhân đại lượng.

“Con… Dựa vào cái gì mà bắt con phải xin lỗi.”. Mã Hiểu Mai bị người ta sờ ngực, lại bị cha giáo huấn, trong lòng đau xót, lập tức những giọt nước mắt ủy khuất ào ào rơi xuống, nghẹn ngào nức nở.
Long Vũ tự nhiên bị đánh, cũng rất tức giận nhưng thấy Mã Hiểu Mai khóc ủy khuất như vậy, trong lòng mềm ra, đành bỏ qua luôn.
“Thôi quên đi, chuyện này tiểu Vũ nhà ta cũng có lỗi. Mã Ngọc tiên sinh, lần này coi như cho qua.”. Tuyết Cơ trừng mắt nhìn Long Vũ một cái, rồi vội vàng giúp Mã Hiểu Mai giải vây. Thực ra Tuyết Cơ rất bất mãn hành vi động thủ đánh người của Mã Hiểu Mai, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, trong chuyện này Long Vũ kiếm lời không ít.
.......
......
......
......

Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng ban mai vừa xuất hiện, Long Vũ đã ngồi xếp bằng trên ban công, vận kiếm quyết hấp thu thiên địa linh khí. Lần trở về này thật nguy hiểm, thiếu chút nữa hấp tinh nữ vương La Lâm đã lấy sạch đạo lực của hắn. Vất vả lắm mới có chút tiến bộ, không ngờ chỉ trong chốc lát tất cả đã trở lại ban đâu.

Có điều Long Vũ cũng không tức giận, giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt. Lần này hao tổn đạo lực trầm trọng nhưng mười bữa nửa tháng là có thể khôi phục. Hơn nữa lần này thành công sử dụng lệnh bài Phượng Hoàng, hắn có thể tự do ra vào Huyền cảnh tu luyện.

Nghĩ đến tỉ lệ chênh lệch thời gian, Long Vũ càng thấy hưng phấn. Có bảo bối này, thời gian của lão tử nhiều hơn người khác, ta không tin ta không thể tu luyện hơn người khác.

Đương nhiên, chuyện tới lui Huyền cảnh không đơn giản như vậy cho dù có lệnh bài Phượng Hoàng đi nữa. Đầu tiên, theo La Lâm phân tích, phải tu đến cảnh giới Tụ Tiên mới có đủ đạo lực khởi động trận pháp. Với tu vi hiện giờ chỉ mới tới cảnh giới đạo lực có màu cam, mà khoảng cách từ cảnh giới màu cam đến cảnh giới Tu Tiên thì không nên nghĩ tới. Mà nếu như thể chất của hắn không được cải thiện, có thể khẳng định cả đời hắn cũng đừng mơ đạt đến cảnh giới Tụ Tiên. Cho nên đối với việc sử dụng mệnh lệnh Phượng Hoàng, Long Vũ không dám nghĩ đến.

May mà có La Lâm, trải qua phân tích kĩ lưỡng, nàng có thể mô phỏng đạo lực đủ để khởi động trận pháp. Nhưng đạo lực phải do Long Vũ cung cấp, đến nước này nếu muốn tiếp tục sử dụng lệnh bài, Long Vũ phải liên tục hấp thụ tinh hoa linh khí trời đất.
Tuy nhiên còn có một vấn đề mấu chốt mà La Lâm không thể giải quyết. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK