• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong lúc linh khí của thiên địa đang cuồn cuộn tràn đến, quanh thân Long Vũ cũng xuất hiện quầng sáng, đem thân thể hắn bao bọc vào trong. Hiện tại thứ Long Vũ muốn nhất chính là thời gian. Theo tốc độ tu luyện hiện thời mà nói, nếu hắn tiếp tục ở lại Huyền cảnh 10 ngày, hắn nhất định có thể đột phá một mạch từ cảnh giới đạo lực màu cam lên cảnh giới màu vàng.
Từ nhỏ Long Vũ đã cần cù tu luyện, hơn nữa tư chất rất thông minh, nếu không phải thể chất yếu đuối, có thể hắn đã sớm đạt đến cảnh giới màu xanh (màu lục).

Lần này vào Huyền cảnh tu luyện, sở dĩ đột phá cảnh giới màu đỏ, thứ nhất là do linh khí sung túc của Huyền cảnh, thứ hai là nhờ những nỗ lực trước kia, cuối cùng là hiệu quả của Ngũ Cầm Hí. Ba thứ đó kết hợp với nhau tạo nên tu vi hiện tại của Long Vũ, thiếu một cũng không được.
“Phù…!”. Nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí, Long Vũ chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đen của hắn thỉnh thoảng hai màu cam, vàng luân phiên hiện lên.
Hiển nhiên, nếu có đủ thời gian ở lại Huyền cảnh, đột phá cảnh giới màu cam cũng không phải chuyện khó. Lại khép hờ hai mắt, Long Vũ thầm cảm ứng cơ thể đang tràn ngập đạo lực, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười thỏa mãn.

Đợi tâm tình vui vẻ lắng xuống, Long Vũ mới từ từ đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục rèn luyện Ngũ Cầm Hí. Trải qua một thời gian khổ luyện, hắn đã có thể thực hiện chính xác năm bộ động tác của Hỗn Độn Xà. Bất quá, ngay khi hắn tập luyện bộ động tác thứ sáu thì phát sinh phiền toái. Bộ động tác thứ sáu này khó khăn hơn rất nhiều so với năm bộ động tác trước, hơn nũa bộ này còn kèm theo một phương pháp thổ nạp cực kì phức tạp kết hợp nghịch chuyển kinh mạch. Lần đầu tập luyện do phải nghịch chuyển kinh mạch, hắn thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Đến nước này, Long Vũ khăng khăng cho rằng bộ động tác này có sai sót. Nhưng La Lâm lại kiên quyết khẳng định, Ngũ Cầm Hí là một trong những phát minh vĩ đại nhất của vũ trụ kỉ nguyên, là công phu chỉ có quý tộc của đế quốc mới được tập luyện, đã được kiểm chứng bởi mấy ngàn nhà khoa học, sinh vật học, người luyện võ, tu đạo và cả những dị năng giả. Tất cả đều xác nhận: Ngũ Cầm Hí tuyệt đối an toàn không thể nghi ngờ.

Nghe thế, Long Vũ không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục rèn luyện. Hôm nay tu luyện, khi nghịch chuyển kinh mạch vẫn đau đớn như cũ, nhưng rõ ràng đã tốt hơn nhiều, tối thiểu hắn đã chịu đựng được. Hắn kiên trì tin tưởng, mình tiếp tục nhẫn nại nhất định thành công.
Hoàn thành xong động tác, Long Vũ cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh, mặc dù không nghỉ ngơi, nhưng lại không chút mệt mỏi.
Xem sắc trời một chút, rồi lại nhìn Mã Hiểu Mai đang say ngủ, hai tay Long Vũ nắm thành kiếm quyết, hướng về một điểm, khẽ quát:”Tru Tà...”.
Xoẹt một tiếng, một tia kiếm quang màu cam bắn ra rồi hóa thành một đường cong như ngón chân vuốt của thần long (zh:cái này tớ cho rằng lão tác giả lấy cảm hứng từ Lục Mạch Thần Kiếm của Kim lão gia), trên không trung đồng thời cũng truyền đến âm thanh như rồng gầm.

“Rắc rắc…”. Cái ngón chân cái của rồng đánh thẳng đến một cây cổ thụ, ngay lập tức cây cổ thụ kêu lên tiếng răng rắc như sắp đổ đến nơi, nhưng đồng thời thần long trảo kia cũng tan thành mây khói. Long Vũ lắc đầu, thầm cười khổ, xem ra công phu của mình vẫn chưa ra gì a, theo như Tuyết Cơ tỉ tỉ nói, tuyệt chiêu ở cảnh giới Tru Tà của Thiên sư kiếm quyết có thể biến ra biến ra thần long ngũ trảo, trong phạm vi dài 10 thước, 2 thước rộng uy lực cực kinh người. Nhưng với tình huống trước mắt, hắn chỉ biến ra ngón cái trong thần long ngũ trảo thôi, xem ra con đường phía trước còn rất dài.
“Đồ lưu manh, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi làm động tác quỷ quái gì thật khó coi, ngươi học ở đâu ra?”. Ngay lúc Long Vũ đang thu công, Mã Hiểu Mai trên tảng đá cũng từ từ đứng dậy.

“Bà chằn lửa, ngươi nói bậy gì đó, ta thật không biết ngươi đang nói gì?”. Bị gọi là đồ lưu manh, tâm lí Long Vũ cực kì khó chịu.
“Ngươi… tên khốn kiếp nhà ngươi…”. Mã Hiểu Mai là cô gái kiêu ngạo, từng tuổi này chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, trong lòng này lập tức đau xót, cái mũi hơi nhăn lại, môi đào mím chặt, đôi mắt xinh đẹp đã rưng rưng.
Long Vũ thầm hối hận, da mặt cô bé này thật quá mỏng, sớm biết như vậy đã không mắng.
Đang chuẩn bị đi qua nói lời xin lỗi, thì đột nhiên từ phía chân trời truyền đến một tràng tiếng kêu bén nhọn. Ngay sau đó, Long Vũ nhìn thấy cách đó không xa một đám mây đen kịt do hàng nghìn con dơi đang hướng tới hướng bọn họ.

“Là dơi hút máu, chạy mau ! “. La Lâm tiếp tục cảnh báo : “ Chủ nhân, theo kết quả tính toán, đây là lũ dơi chuyên hút máu người, thích sống thành bầy đàn. Tu vi hiện giờ của ngài không thể đánh nhau với bọn chúng đâu ! Ngài phải chạy trốn mới được. Ối, không kịp nữa rồi, người tiếp tục chạy, ta tìm thiên địch của đám dơi này ”.
“Là dơi hút máu, chúng ta phải chạy vào cánh rừng kia !”. Long Vũ vừa la hét, vừa nhanh chân chạy vào rừng.

“Một chút phong độ cũng không có!”. Mã Hiểu Mai chì chiết một câu, nhưng đôi chân không hề chậm chạp, nhanh chóng vọt theo Long Vũ, chỉ vài cái nhảy đã đến sát Long Vũ.
Đàn dơi xuất hiện giống như một đám mây đen, hình như cũng phát hiện Long Vũ và Mã Hiểu Mai, chúng lập tức truy sát, bám riết không tha.
“Ầm ầm!”. Ngay lúc Long Vũ và Mã Hiểu Mai vừa chạy vào rừng, giữa đám mây kia chợt vang lên một loạt những tiếng nổ lớn, tiếp đó một cơn mưa ào đến, khí thế mạnh mẽ như muốn nuốt cả thiên địa.
“Xèo xèo!”. Hai người nhanh chóng phát hiện nước mưa rơi xuống không giống lần trước, lần này là màu đen, hơn nữa có tính ăn mòn cực mạnh, những cành cây chiếc lá bị nước mưa rơi trúng không ngừng phát ra những tiếng xeo xèo đáng sợ, bốc khói trằng nghi ngút rồi biến thành tro bụi.

Hiển nhiên, cơn mưa quỷ dị này là do đám dơi gây ra. Trong lòng Long Vũ không khỏi cảm khái, Huyền cảnh đúng là nơi tốt, nhưng phải có bản lĩnh mới sinh tồn được. Trong cánh rừng này, ngoài Long Vũ và Mã Hiểu Mai còn có một ít động vật khác như thỏ hoang, chim chóc… tất cả bọn chúng đều bị vạ lây. Long Vũ tận mắt chứng kiến một con chim trĩ năm màu bị mưa đen rơi trúng, thân hình ngay lập tức bị ăn mòn, mặc cho nó kêu la thế nào, chỉ trong tích tắc đã hóa thành khói đen bay đi.
Ngay sau đó, trên đường bỏ chạy, hai người lại thấy vài con heo rừng trên người phủ đầy lân giáp bị trúng nước mưa, thân hình dần tan rã không có dấu hiệu ngừng lại.

Long Vũ đến dưới gốc cây nơi Mã Hiểu Mai đang trú mưa, tạm thời tánh mạng chưa nguy cấp nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, bởi vì cây đại thụ này không thể chống lại tính ăn mòn của nước mưa.
“Lại đây…!”. Mã Hiểu Mai bầy dơi đen kịt trên không trung, thoáng do dự một chút rồi bảo Long Vũ lại gần nàng.
Long Vũ nghe theo đi về phía nàng vài bước.
“Lại gần một chút, dựa vào đây!”. Mã Hiểu Mai cuối cùng cũng hạ được quyết tâm.
“Xèo xèo!”. Đang lúc này một giọt nước mưa xuyên qua khe hở của tầng lá cây rơi xuống lưng Long Vũ, ngay lập tức trên lưng áo Long Vũ xuất hiện một lỗ lớn. Thấy thế, Mã Hiểu Mai không còn do dự được nữa, một tay kéo mạnh Long Vũ vào lòng ngực, tay kia lấy áo choàng đỏ bao lấy cả hai.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK