Ngay lập tức một mùi thơm xộc thẳng vào mũi Long Vũ, thậm chí Long Vũ còn có thể cảm nhận được có một bộ ngực vĩ đại đang kề sát ngực hắn, chậc, thật co giãn, thật đàn hồi a. Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy nhức đầu, hắn vô sỉ nghĩ, chẵng lẽ Mã Hiểu Mai thấy tính mạng khó giữ, đang lúc còn sống hưởng lạc một chút để không phí một kiếp làm người.
“Thôi, vậy cũng tốt, khỏi phải làm quỷ cũng tiếc nuối.”. Long Vũ hạ thấp giọng nói, có điều hắn vẫn không tuyệt vọng, hắn tin chắc La Lâm sẽ không làm hắn thất vọng.
“Ngươi tiếc nuối cái gì?”. Mã Hiểu Mai không hiểu, hỏi.
Long Vũ âm thầm cười lạnh, đều hiểu cả rồi, còn ở đó bày đặt giả bộ ngây thơ! Đang muốn nói thêm, Long Vũ chợt phát hiện nước mưa đang đọng lại ngoài áo choàng, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nước mưa không ăn mòn cái áo này. Đương nhiên, cái áo này không phải đồ tầm thường rồi.
“Đây là chiến y của Mã gia bọn ta, chuyên khắc chế tà ma. Chỉ cần đám dơi này không bay vào công kích, chúng ta nhất định sẽ không sao.”. Như đoán được suy nghĩ của Long Vũ, Mã Hiểu Mai thản nhiên giải thích. Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một nam nhân như vậy, tim nàng lập tức đập nhanh hơn một chút, tâm thần cũng có chút bối rối, nhất là bộ ngực sữa lại bị tên lưu manh kia đè ép làm xuất hiện một cơn tê dại lan truyền khắp đầu nàng, đồng thời cũng làm nàng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ. Nàng rất muốn đẩy Long Vũ ra để chấm dứt những giây phút đáng xấu hổ này, nhưng nếu không có chiến y che chở, khẳng định Long Vũ sẽ chết ngay chứ chẳng chơi. Bất đắc dĩ nàng phải cắn răng, kiên trì chịu đựng.
Đến lúc này Long Vũ mới hiểu ra, thì ra là mình lấy bụng ta suy bụng người, hừ, mình thật quá xấu xa, bỉ ổi rồi!
“Chít chít!”. Như sợ sẽ gặp phải chuyện gì đó, bầy dơi bắt đầu lao xuống tấn công, đương nhiên mục tiêu là hai người Long Vũ và Mã Hiểu Mai. Lúc này Long Vũ đã hoàn toàn hiểu Mã Hiểu Mai là người tốt, dưới tình thế cấp bách, không còn cách nào khác, hắn đành đè nàng xuống, dùng chính thân thể huyết nhục của mình che chở cho Mã Hiểu Mai.
Thấy mồi ngon, có hai con dơi lao tới, nhe răng cắn vào lưng Long Vũ, đồng thời quần áo của hắn cũng bị nước mưa đen ăn mòn từng mảng lớn. Nhưng chính lúc này, La Lâm vốn được coi là cứu tinh của Long Vũ lại không có chút động tĩnh nào.
......
......
Tình hình Long Vũ lúc này thật sự rất nguy hiểm, có thể nói, nều không phát sinh kì tích, Long Vũ chết chắc.
“Hưu hưu”. Nhưng vào lúc này kì tích lại xảy ra lần nữa, phía chân trời đột nhiên phát ra vài âm thanh dễ nghe. Đàn dơi đang điên cuồng công kích Long Vũ, nhưng nghe thấy những âm thanh đó lập tức quên Long Vũ, ở giữa không trung lượn một vòng, ngay hàng thẳng lối, bỏ đi rất kỉ luật. Chỉ trong chốc lát, bầy dơi đã không còn một mống ở lại, đám mây đen trên trời hầu như không còn, mưa đen đương nhiên cũng đình chỉ.
Sống sót sau tai nạn, Long Vũ thở ra một hơi thật dài.
“Này ngươi nằm đủ chưa, còn không ngồi dậy.”. Thấy Long Vũ không tự động giác ngộ đứng dậy, đang bị hắn đè lên, Mã Hiểu Mai vô cùng tức giận, hai tay xuất quyền thẳng vào ngực Long Vũ, đẩy hắn dậy.
Mã Hiểu Mai cũng biết Long Vũ làm vậy cũng là vì cứu nàng, chỉ là cách làm khiến người ta khó chấp nhận, cho nên tâm lí nàng không chút cảm kích, nhưng khi ra tay đánh Long Vũ vẫn rất có chừng mực.
Long Vũ bị đẩy lên, vỗ vỗ ngực, cười khan một tiếng, nói:” Xin lỗi, chuyện xảy ra quá đột ngột, ta tuyệt đối không có ý mạo phạm.”.
“Hừ!”. Mã Hiểu Mai hừ lạnh một tiếng, không hề để ý đến Long Vũ, nàng chuyển sự chú ý lên không trung, bởi vì tại đó nàng cảm giác có một khí tức cường đại đang đến.
“Gia gia, là gia gia tìm đến...!”. Mã Hiểu Mai nhìn thấy một ông lão tóc trắng đang cưỡi phi kiếm chậm rãi bay tới.
“Bịch!”. Đột nhiên một tiếng động vang lên, không biết thế nào Long Vũ vốn đang khỏe như trâu lại ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Màn đêm buông xuống, một ông lão tóc bạc đang khoanh chân ngồi sau Long Vũ, hai tay lão xuất ra một vầng sáng kì dị, từ từ đi vào hậu tâm Long Vũ. Không cần hỏi cũng biết ông lão chính là gia gia của Mã Hiểu Mai, lão đang chữa thương cho Long Vũ.
Long Vũ vì bảo vệ Mã Hiểu Mai mà bị thương, độc tà khí của bầy dơi và mưa đen xâm nhập cơ thể làm hắn hôn mê. Gia gia của Mã Hiểu Mai đang giúp hặn giải trừ tà độc trong cơ thể.
“Tốt rồi!”. Qua chừng một giờ, Mã Đang Phong từ từ thu công, khóe miệng lộ ra nụ cười, đem Long Vũ giao cho cháu gái:” Ngươi chiếu cố hắn một lúc, tà độc trong cơ thể hắn vừa được trừ bỏ, phải qua một hồi nữa hắn mới có thể tỉnh lại.
Mã Hiểu Mai cực kì không tình nguyện ôm Long Vũ vào lòng, nàng lầu bầu trong miệng:”Hừ, bản lãnh thấp kém, chỉ giỏi náo động. Nếu lần này gia gia không đến kịp, ta xem ngươi bây giờ sẽ thành cái dạng gì.”.
Mã Đang Phong cười ha hả, nói:” Hiểu Mai, người ta cũng vì có lòng tốt, ngươi không nên trách cứ đứa nhỏ này. Được rồi, ngươi nói cho gia gia nghe một chút, làm sao các ngươi có thể tiến vào Huyền cảnh này. Lẽ ra với tu vi của các ngươi vốn không thể an toàn đi qua cánh cửa vào Huyền cảnh mới đúng. Mã Đang Phong vừa nhận được hạc giấy truyền tin của cháu gái là lập tức lên đường ngay, mãi tới lúc nãy mới tìm được. Nếu đến chậm một bước, thật không dám tưởng tượng hậu quả a.
“Con cũng không rõ. Tốt nhất gia gia nên hỏi tên lưu manh này nè!”. Mã Hiểu Mai bĩu mỗi, nói tiếp:”Con là bị hắn kéo vào đây.”. Sau đó, Mã Hiểu Mai đem chuyện gặp quỷ ở hồ Linh Trạch tại Đại học Thiên Hải kể lại với Mã Đang Phong.
Mã Đang Phong nghe vậy, chân mày nhíu lại lộ vẻ đăm chiêu, nói:” Nếu ta đoán không nhầm, nữ quỷ chiếm cứ hồ Linh Trạch là do cao nhân của Huyền cảnh này nuôi dưỡng. Kẻ này dung túng cho nữ quỷ kia bắt linh hồn người khác. Để ta nghĩ lại xem, hắn có thể mở ra thông đạo nối thế giới thật và Huyền cảnh, khẳng định là người tu luyện trong ma đạo. Trừ những kẻ này ra, những người bình thường không có khả năng mở ra thông đạo. Hiểu Mai, chuyện này không đơn giản đâu, ngươi nghe lời ta, sau khi trở về, chuyện của hồ Linh Trạch không cần các ngươi xen vào nữa, chuyện Huyền cảnh có người của ma đạo không phải là loại chuyện các ngưoi có thể quản.”.
“Gia gia, chúng ta còn trở về được sao?”. Mã Hiểu Mai khẩn trương hỏi thăm:” Con vẫn nhớ kĩ, gia gia nói nếu không đạt đến cảnh giới Tụ Tiên, con người không thể sống quá lâu tại Huyền cảnh này.”.
“Không sai!”. Mã Đang Phong vuốt râu nói:” Nhiều nhất các con chỉ có thể sống ở Huyền cảnh này 20 ngày, cũng là 2 ngày ở thế giới thật. Quá 20 ngày, các con sẽ không thể nào chịu được áp lực của Huyền cảnh, cuối cùng thân thể sẽ nổ tung, hồn phi phách tán. Nhưng mà hai đứa yên tâm, nếu ông đã tìm thấy các con, tuyệt đối sẽ không để các con gặp chuyện không may. Chúng ta còn thời gian năm ngày, cho dù phải liều cái mạng già, ta cũng quyết đưa hai đứa trở về.”.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK