• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


......
......

Mã Hiểu Mai cắm đầu chạy một hơi hơn 2 dặm mới dừng lại. Khi quay đầu nhìn lại thì không thấy bóng dáng Long Vũ đâu, trong lòng nàng chợt dâng lên một dự cảm không hay. Do dự một chút, nàng quyết định quay lại.

Cũng bởi nàng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu bỏ rơi Long Vũ tiếp tục đi, với một cô gái xa nhà như nàng mà nói, thật sự không biết có thể sống sót tại Huyền cảnh này bao lâu.
Dọc theo con đường núi, Mã Hiểu Mai không dám dừng lại một chút, suốt đoạn đường chạy như điên, nàng hi vọng không có bi kịch xảy ra.

“Đồ lưu manh, ngươi không chết à, bầy sói đâu?”. Khi đến nơi Mã Hiểu Mai đã thấy Long Vũ đang ngồi nướng thịt, bộ dạng rất thảnh thơi.
“Ha ha!”. Long Vũ ngẩng đầu nhìn Mã Hiểu Mai, mỉm cười rồi nhiệt tình bắt chuyện:” Mỹ nữ... nhìn muội chạy vội vàng đổ mồ hôi đầy mình kìa, hay là sang đây nghỉ ngơi một chút đi, thuận tiện nếm thử thịt sói nướng của ca ca xem thế nào.”.

Mã Hiểu Mai không để ý đến cách xưng hô của Long Vũ, nàng vẫn treo bộ mặt lạnh lùng, đi tới ngồi lên một tảng đá cạnh Long Vũ, hỏi lại lần nữa:” Bầy sói đâu? Sao ngươi không đuổi theo ta. Đồ lưu manh, lưu manh đáng chết, hại ta lo lắng cho ngươi.”.
“Bầy sói ấy á, không phải chỉ là bầy Sói Tia Chớp bình thường thôi sao, sớm đã bị bổn thiên sư tiêu diệt. Mỹ nữ, đừng lo lắng, ca ca sẽ bảo vệ muội mà. Bây giờ đừng nên nghĩ nhiều như vậy, chờ ăn thịt nướng đi. Cơ thể động vật Huyền cảnh tràn đầy linh khí, rất tốt cho chúng ta. Được rồi, chừa lại một ít, đến lúc trở về chúng ta sẽ mang cho bạn bè người thân cùng ăn.”. Vừa đột phá cảnh giới, vừa liên lạc được với La Lâm, nên tâm tình Long Vũ cực kì tốt.

Mã Hiểu Mai khẽ nhíu mày:” Làm sao ngươi biết lũ súc sinh kia là Sói Tia Chớp gì đó. Chờ đã, nghe khẩu khí của ngươi, hình như nắm chắc có thể rời khỏi Huyền cảnh này thì phải?”.
“Đương nhiên!”. Long Vũ cười đắc ý:” Huyền cảnh thì sao, đối với bổn thiên sư thì tính làm gì. Có điều muội không nên hỏi nữa, thiên cơ bất khả lộ, có một số việc huynh không thể cho muội biết.”.

“Không cho hỏi thì không hỏi, ngươi hay ho lắm sao?”. Tại Thông linh Mã gia Mã Hiểu Mai được công nhận là nhân tài, cũng là một cô gái kiêu ngạo. Mặc dù Long Vũ mang theo tầng tầng lớp lớp bí mật, nhưng trước giờ nàng chưa từng hạ mình cầu cạnh ai, nên cũng không thèm hỏi.
Sắc trời đã tối đen, từ đống lửa thỉnh thoảng vọt lên vài cái hoa lửa nhìn rất đẹp mắt, ngồi bên cạnh, sắc mặt Long Vũ và Mã Hiểu Mai đều đỏ bừng. Nhất là Mã Hiểu Mai, vóc dáng nàng như một bông hoa tràn đầy sức sống, kết hợp với khuôn mặt đang đỏ hây hây kia, thật là đẹp không chê vào đâu được.
“Ăn đi, thịt sói mặc dù hơi khó nướng, nhưng mùi vị không tệ, so với thịt gà rừng lần trước còn ngon hơn nhiều.”, Long Vũ đem phần thịt sói đã nướng chín chia với Mã Hiểu Mai phân nửa.

Mã Hiểu Mai cũng không khách khí gì cả, bụng đã đối từ lâu, hơn nữa vừa rồi còn phải đại chiến với đám sói, sau đó còn chạy tới chạy lui một hồi, cho nên nàng đang rất cần bổ sung thể lực.
Có lẽ là đói thật, mà cũng có thể là giận mà ăn, nhìn Mã Hiểu Mai vóc người nhỏ nhỏ xinh xinh, vậy mà nàng ăn một hơi hết phân nửa của mình.
Lau đi dầu mỡ dính trên khóe miệng và quần áo, Mã Hiểu Mai trừng mắt hạnh, chân mày giương lên, nói:” Ta còn muốn ăn nữa... Ngươi nướng thêm cho ta một ít.”.
Long Vũ theo tiềm thức nhìn bụng Mã Hiểu Mai một cái, trên mặt hiện ra nét hoài nghi:” Ngươi nhất định muốn ăn nữa sao? Không sợ cái bụng nhỏ của ngươi phình to ra à? Nói thật, vóc dáng bây giờ của ngươi đang rất tốt, nếu ăn nữa bụng ngươi sẽ phình ra, sẽ ảnh hưởng đến vẻ đẹp của ngươi đó.”.

“Ngươi thấy phiền không? Không phải ta từng nói qua, bề ngoài đối với phụ nữ Mã gia không hề có ý nghĩa.”. Mã Hiểu Mai liếc Long Vũ một cái, lạnh lùng nói tiếp:” Làm theo lời ta đi, nướng nhiêu hơn một chút. Đừng quên, hôm nay nếu không phải ta liều chết ngăn cản bầy sói, người đã chết sớm rồi.”.
Ai bảo lúc đầu nhận ân huệ của người làm chi, bây giờ phải ra sức trả. Nhưng chuyện hôm nay đúng là phải cảm ơn Mã Hiểu Mai. Long Vũ đành gật đầu, thành thục cắt thêm thịt, đem thịt xiên thành một chuỗi, tiếp tục hoàn thành sự nghiệp đầu bếp quang vinh cao cả.

Hai người ăn xong thì đã khuya. Long Vũ ngáp một cái, nói:” Đêm nay ta canh cho ngươi, ngươi ngủ cho thật tốt đi. Chuyện hôm nay ta thực sự cảm ơn ngươi.”.
Mã Hiểu Mai cũng không nói gì, ngồi ngay ngắn trên tảng đá, đôi mắt đẹp khép lại. Người tu đạo có khả năng thích ứng với hoàn cảnh hơn người thường rất nhiều, lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, ngồi cũng ngủ được. (zh: trong các dân tộc Việt Nam chúng ta có người Đan Lai ở Nghệ An có tục ngủ ngồi để đề phòng thú dữ tấn công là tốc lên chạy mất, dân tộc này nghe nói còn chừng 3000 người, .).
Gió đêm thổi qua, Long Vũ cảm thấy hơi cô đơn, dưới ánh trăng mờ ảo, nụ cười trên môi hắn dần dần tắt, hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn bầu trời đêm.

Đêm ở Huyền cảnh cũng không khác thế giới thật, cũng trăng cũng sao đang chiếu rọi, chỉ là ở thế giới này, Long Vũ không có thân nhân bằng hữu, cho nên hắn mong sớm rời khỏi đây.
Cảm giác được Mã Hiểu Mai đã ngủ say, hắn lặng lẽ đến gần đống lửa, bắt đầu luyện tập Ngũ Cầm Hí. Từ khi vào Huyền cảnh đến nay, đây đã là lần thứ ba hắn luyện Ngũ Cầm Hí, hiệu quả phi thường tốt. Hôm nay hắn gần như có thể hoàn thành các động tác của Hỗn Độn Xà. Hơn nữa mức độ khác biệt đã thỏa mãn yêu cầu của La Lâm.

Dựa theo lời của La Lâm, sau khi hoàn thành động tác của Hỗn Độn Xà, sức khỏe của Long Vũ có thể hơn người thường phân nửa.
Nghe vậy, Long Vũ tràn ngập kì vọng với bộ Ngũ Cầm Hí này, hắn kì vọng sẽ rèn luyện được sức mạnh thật cường đại.
Mãi đến tờ mờ sáng Long Vũ mới ngừng tập luyện, lúc này Mã Hiểu Mai vẫn còn say giấc mộng, xem ra trận chiến với bầy Sói Tia Chớp làm nàng rất mệt mỏi.

Ngồi trên tảng đá, Long Vũ giương mắt ếch nhìn Mã Hiểu Mai, theo tiếng hít thở đều đều, bộ ngực của nàng cũng có chút rung động, ngay lập tức hấp dẫn Long Vũ.
Cho tới bây giờ Long Vũ chưa từng “thưởng thức” bộ vị mẫn cảm của phái nữ ở khoảng cách gần như vậy, mặc dù còn cách mấy lớp quần áo, nhưng cảm giác cũng không tệ. Nếu không phải nghĩ đến Mã Hiểu Mai từng cứu hắn, hắn thật sự nghĩ muốn nhân cơ hội này liều mạng xông lên, định kiếm chút “tàu hủ”.
Cố nén tà niệm trong lòng, Long Vũ nhắm mắt dưỡng thần, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Khi mặt trời lên tới ngọn sào (zh: tầm 8-9 giờ sáng), Long Vũ mới chậm rãi mở mắt, không khí buổi sớm ươn ướt mà tươi mát, thêm một trận gió đem theo mùi thơm ngát của cây. Thật khiến lòng người thoải mái.
Tại cành cây gần đó, mấy con chim màu sắc rực rỡ đàn ríu rít gọi nhau. Giống như xác minh câu nói của người xưa, sáng sớm chim chóc có sâu ăn, một con chim nhỏ có đôi cánh màu lam, chợt lao nhanh về phía trước như một tia chớp màu xanh, trong nháy mắt bắt được một con sâu to bằng ngón chân cái, lập tức nuốt trọn.
Long Vũ quan sát cảnh đó, thầm nghĩ, xem ra không thể coi thường động vật Huyền cảnh a, ngay cả con chim nhỏ mà cũng dũng mãnh như vậy.

“Này, thức dậy đi!”. Đứng trên tảng đá, Long Vũ duỗi tay, vặn lưng, hít thật sâu, rồi thở mạnh, hắn cảm giác tinh thần đang lên cao gấp trăm lần.
Mã Hiểu Mai mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, lười biếng liếc Long Vũ một cái, tức giận nói:” Mới sáng sớm ngươi ầm ĩ cái gì, người ta vừa mới mộng thấy được về nhà, chưa gì đã bị ngươi làm tỉnh.”. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK