“Không. . . . . . Không cần. . . . . .” Nghe được hắn gọi người, Diệp Tuyết cơ hồ là nhào tới, một tay bịt miệng Yêu Vương. Buổi chiều trong sơn động đó, nàng đã chịu đủ rồi.
Cái gì tôn nghiêm, cái gì nhân cách, ở nơi đó tất cả đều là dùng để chà đạp.
Nàng đời này cũng không muốn trở lại chỗ đó.
Tích Phong kéo tay của nàng ra, âm thanh lạnh lẽo lại đặc biệt có hứng thú: “Nói như vậy, ngươi là không muốn đến chỗ của nữ quan?”
“Ừ.” Tuyết ra sức gật đầu.
“Ha ha. . . . . .” Hắn cười khẽ, đưa tay cợt nhả nâng cằm của nàng lên: “Vậy thì phải xem ngươi có bản lãnh hay không chặn miệng Bổn vương lại.”
” (⊙_⊙)?”
“Người tới. . . . . .”
“Không cần.” Diệp Tuyết không phải người hiểu biết chậm, cúi người, dùng môi của mình ngăn miệng đối phương. Áo mỏng trên người bởi vì động tác nhanh chóng mãnh liệt này mà từ trên vai trượt xuống. . . . . .
Thấy thân thể mềm mại phơi bày trong không khí, trong mắt Tích Phong đều là ý châm chọc. Quả nhiên là hồ ly, coi như chỉ có hơn 400 năm tu vi, cũng đã biết như thế nào khiến người khác phái hoan tâm. Mới vừa rồi bộ dạng điềm đạm đáng yêu, là cố ý giả bộ cho hắn nhìn sao? Muốn khiến cho hắn thương hại, sau đó vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn?
Hừ, quả thật si tâm vọng tưởng, có thể cùng hắn vĩnh vĩnh viễn viễn không xa cách ở bên nhau, chỉ có Vương Hậu.
Dao Nhi a, ngươi ở một thời không khác có mạnh khỏe không? Yên tâm, Bổn vương nhất định sẽ mở ra Thời Không Chi Môn, đón ngươi hồi cung.
Lật người đem Diệp Tuyết đè ở phía dưới, nhìn nàng sợ đến run rẩy, trong lòng hắn chán ghét không nói ra lời.
Hắn không thích nhất loại nữ nhân làm bộ, rõ ràng có thể nghênh hợp khẩu vị của hắn, lại liều mạng muốn giả bộ làm ra một bộ ngọc nữ trinh tiết.
Nhưng mà nếu nàng thích diễn trò, vậy hắn liền làm chuyện tốt, theo nàng vui đùa một chút là được.
“Tiếp tục chuyện mới vừa rồi, giúp Bổn vương cởi quần áo.”
Diệp Tuyết run rẩy giơ tay lên, vụng về giúp hắn cởi nút áo khoác. . . . . .
“Động tác có thể nhanh lên một chút hay không? Chưa ăn no cơm sao?”
“Ta. . . . . . Sẽ mau. . . . . .” Nàng thật là muốn khóc a, y phục rách rưới này, có nhiều nút áo như vậy làm gì? Hơn nữa còn không biết nút áo kiểu gì, mở một cái nút áo đều phải dùng toàn bộ sức mạnh của nàng.
Yêu Vương không nói gì nữa, chỉ là chán ghét liếc nhìn nàng, sau đó nhắm mắt lại, mặc cho nàng dùng tay cật lực đấu tranh với đống nút áo. . . . . .
Rốt cuộc cởi xong áo ngoài, Diệp Tuyết đã bị mệt đến đầu đầy mồ hôi, mà vị ngồi ở trên người nàng kia hình như cũng mất kiên nhẫn. Bàn tay lớn vồ một cái, liền đem nàng lật người.
Nơi mềm mại trước ngực đụng vào giường bạch ngọc, đau đến nàng hít khí lạnh.
Thế nhưng hắn lại không cho nàng cơ hội kêu đau, kéo quần của mình, trực tiếp từ phía sau nàng tiến vào. . . . . .
“A. . . . . . Đau. . . . . .”
Biết sẽ đau, lại không nghĩ rằng sẽ kịch liệt như thế, hơn nữa bởi vì mới vừa rồi không hề chuẩn bị, Từ trong miệng Diệp Tuyết kêu ra âm thanh đặc biệt thê thảm.
“Im miệng cho ta.” Tích Phong rất không hài lòng với phản ứng của nàng, gắt gao giữ chặt eo thon của nàng, càng thêm hung mãnh tiến công. . . . . .
Diệp Tuyết bị hắn rống không dám phát ra một chút âm thanh nào nưaz, chỉ là đau đớn thêm nhục nhã khiến cho nàng liều mạng cắn môi của mình, máu tươi theo khóe miệng chậm rãi mà chảy xuống. . . . . .
Tóc dài buông xõa, mắt to thủy linh giờ phút này ảm đạm không ánh sáng.
Vẻ mặt như thế, có một loại vẻ đẹp thê thảm quỷ dị không nói ra được. . . . . .
Từng cỗ lực từ dưới dâng lên, sau đó tản ra đến xương cốt tứ chi, thật là đau. . . . . . Thật khó chịu. . . . . .
“Ta. . . . . . Có phải hay không phải chết. . . . . .” Trong ý thức mơ hồ, Diệp Tuyết lẩm bẩm ra tiếng. Ngực một hồi dời sông lấp biển, sau đó “Oa” một tiếng, một vật gì đó từ trong miệng nàng bay vụt ra ngoài. . . . . .