Nhưng vậy mà tra tấn một ngàn năm, so ra cũng là kém một câu nói của nàng!
"Trở về." Hắn sợ, sợ mình kiên trì không nổi mà ngã xuống.
Mỗi lần nhếch nhác đều là bởi vì nàng, nhưng có dđlqđ ai biết, người hắn cực kì không muốn thấy mình nhếch nhác cũng chính là nàng!
"Ma Quân, như vậy làm sao được!"
"Chúng ta không trở về!"
"Người trái lệnh, huỷ bỏ ma tịch, trục xuất."
Chúng Ma không còn nhiều lời, bọn họ kháng lệnh, cũng chỉ là vì bất bình cho Ma Quân, muốn giúp hắn hả giận, bây giờ lại làm hắn càng thêm tức giận, vậy không phải là mất nhiều hơn được sao?
"Trở về."
"Chúng tướng sĩ nghe lệnh, thu binh, trở về Ma giới."
Chiếc kiệu bay lên trên đỉnh đầu mái vòm, lưu tô màu trắng, màn che màu trắng, bên trong đặt nhuyễn tháp trắng thật êm. . . . . .
Lạc Băng phi thân tiến vào trong kiệu, nằm nghiêng tại bên trong. Màn che rơi xuống, chỉ có thể nhìn một bóng người mơ hồ của hắn, rất cô tịch. . . . . .
Phi kiệu bay lên, do 16 Ma binh nâng rời đi, đại quân lồng lộng hùng dũng kẻ theo gót cỗ kiệu đi, bầu trời Yêu Giới lần nữa khôi phục ánh sáng.
Giữa ánh nắng, một mảnh trắng xóa những bông tuyết từ trên trời bay xuống, lọt vào trong mắt Tuyết nhi, ngay sau đó là mảnh thứ hai, mảnh thứ ba. . . . . .
Sau đó là càng ngày càng nhiều, chi chít bay theo chiều gió. . . . . .
Yêu binh bốn phía như gặp đại địch, khẩn trương nhìn chằm chằm bầu trời nghĩ làm sao để tránh tuyết. Lần dđlqđ trước tuyết do ma quân hạ xuống uy lực cỡ nào, bọn họ cũng đã từng thử qua.
"Là tuyết thật. . . . . ."
Không biết người nào hô một tiếng, binh tướng đang trong lúc bối rối lúc này mới trấn định lại, vươn tay thử dò xét một mảnh bông tuyết.
Man mát lành lạnh , nằm trên tay rất nhanh liền tan đi.
Quả nhiên là tuyết thật!
Ở nơi này hiện đang là ngày của tháng sáu, vậy mà tuyết lại rơi ở Yêu giới! Để ám chỉ cái gì, có phải là thương tiếc ai không?
Xem ra hắn thật sự thương tâm! Địa vị của nàng trong lòng hắn. . . . . Quan trọng hơn chính mình tưởng tượng nhiều.
Tích phong dùng kết giới chặn lại những bông tuyết kia.
Hắn mới không để cho mắt của nam nhân kia rơi trên người của mình.
"Bây giờ ngươi có thể thả người chưa?" Nhìn hắn chán nản rời đi, Diệp Tuyết có nước mắt cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Tích Phong hừ lạnh một tiếng, phủi tay bỏ đi: "Yên tâm, Bổn vương nói được làm được."
. . . . . .
Ỷ Phượng Các.
Từ trên xuống dưới ai cũng cúi đầu làm việc, một chuyến bay tới nơi lao ngục làm cho bọn hắn cũng mất tinh thần.
Diệp Tuyết ngồi ở ngưỡng cửa, ôm cổ của Thánh Kỳ Lân đang nhìn bầu trời, ngẩn người nhìn những bông tuyết chậm rãi rơi trên không trung. . . . . .
Đã sắp một ngày rồi, sắc trời đã tối xuống, nhưng những bông tuyết cũng không có ý muốn ngừng rơi. Ngày tháng sáu, vậy mà trên đất lại nổi lên một tầng tuyết thật dày.
"Nương nương, người ngồi ở đây lâu lắm rồi, trời đã tối rồi người đi vào đi nếu không sẽ bị cảm lạnh." Thần Tịch đỡ lấy một cánh tay của nàng, muốn kéo nàng lên: "Nô tỳ biết chắc chắn nương nương vì chúng ta mà đã chịu rất nhiều uất ức, cho nên xin nương nương nhất định phải bảo trọng thân thể của mình, ngàn vạn lần không được hành hạ chính mình."
"Chỉ là ta muốn ở một mình, ngươi đi xuống trước đi." Diệp Tuyết rút tay mình từ trong ngực đối phương về, tiếp tục ôm Thánh Kỳ Lân, ngồi lẳng lặng.
"Nương nương. . . . . ."
"Hoa Cơ nương nương giá lâm ~"
Nghe người thông báo, Diệp Tuyết ngẩng đầu lên, chậm rãi từ ngưỡng cửa đứng dậy.
"Hoa Cơ tỷ tỷ, ngươi. . . . . ."Nàng vừa lại làm như vậy? Ngươi bức bách Ma Quân đi, thật ra thì người đau lòng nhất chính là ngươi! Muội muội. . . . . . muội muội đáng thương của ta. . . . . ."
"Hoa Cơ tỷ tỷ. . . . . ."Âm thanh Diệp Tuyết run rẩy. Bị chạm đến phòng tuyến cuối, mắt đảo quanh cố nén đi nước mắt trong hốc mắt, nhưng bất kể nàng dung sức như thế nào, đều không thể sẽ đẩy nước mắt về lại được.
"Muội muội, nếu muốn khóc vậy hãy vui vui vẻ vẻ khóc, đừng cất ở trong lòng, khóc lên đi, có lẽ vậy sẽ còn dễ chịu hơn chút. . . . . ."
"Tỷ tỷ. . . . . . Ta có lỗi với hắn. . . . . . Lạc Băng hắn là người tốt. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . ."Nước mắt rào rào rơi xuống, Diệp Tuyết nhào vào trong ngực Hoa Cơ, cuối cùng lớn tiếng khóc.
Một đạo sấm sét vang lên trên bầu trời, rạch ra cả một nửa bầu trời.
Một trận mưa to trút xuống, để bông tuyết hòa tan trong nước mưa . . . . . .
"Ta hiểu rõ, ta hiểu. . . . . ."Hoa Cơ vỗ lưng của nàng, không nhịn được cũng rơi lệ theo. Tâm của Yêu Vương, được làm bằng gì, tại sao nhất định phải hết lần này đến lần khác đi tổn thương chính nữ nhân bên cạnh của hắn!
. . . . . .
Hạt mưa thưa dần, trên mặt dđlqđ đất khắp nơi đều là vũng nước, những bông tuyết lại một lần nữa chiếm cứ cả không trung.
Nhìn hai người bên cạnh, Yêu Vương lẳng lạnh đứng đó.
"A. . . . . . Tham kiến Đại Vương." Hoa Cơ thấy hắn đầu tiên, vội vàng lau nước mắt trên mặt mình và Tuyết Nhi đi, phúc thân thỉnh an.
"Tuyết phi, xem ra ba điều kiện Bổn Vương đã nói với ngươi, ngươi quên mất rồi?"Tầm mắt của Tích Phong rơi trên người của Diệp Tuyết, trong mắt là vẻ lo lắng.
"Hoa Cơ nương nương, người đi đi, về sau cũng xin đừng tới nữa." Diệp Tuyết tránh người Hoa Cơ ra như chạm phải điện, vội vã xoay người chạy vào gian phòng. Mình đã đồng ý với ba điều kiện của Yêu Vương, trong đó thứ nhất chính là từ đây sẽ không được tiếp xúc ai khác ngoài người của Ỷ Phượng Các. Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ ngoan ngoãn , vô dục vô cầu không tranh đua, bởi vì chỉ có như vậy, mới sẽ không liên lụy tới bất luận kẻ nào.
"Đứng lại." Tích phong nhàn nhạt mở miệng: "Ngươi cho rằng bỏ như vậy liền xong chuyện?"
"Vậy, Đại Vương muốn như thế nào? Nô tì cam nguyện chịu phạt." Diệp Tuyết xoay người, quỵ xuống đất, một bộ dáng nghe theo người xử trí, thái độ mặc cho đánh cho mắng.
Hoa Cơ vừa thấy, vội vàng xông lên quỳ gối xuốnb phía trước của nàng: "Không, có lỗi gì, nô tì nguyện ý gánh chịu, xin Đại Vương trách phạt nô tì."
"Hoa Cơ nương nương, chuyện này không liên quan gì với ngươi."
"Muội muội, ngươi không phải nói nhiều lời, cho dù có chuyện gì, ta đều sẽ gánh chịu."
"Hai người các ngươi đây là đang làm gì? Tranh nhau chịu phạt sao?"Tích Phong cười: " Bổn vương trong mắt các ngươi, chính là một ác quỷ độc ác sao? Còn cái gì cũng không nói, liền tranh nhau chịu phạt!"
". . . . . ."Diệp Tuyết cúi đầu không nói. Hình tượng của hắn trong lòng mình, đâu phải chỉ là ác quỷ độc ác đơn giản như vậy?
"Đứng lên đi, hôm nay niệm tình ngươi vi phạm lần đầu tiên, chuyện này đến đây chấm dứt, nhưng mà lần sau sẽ không chiếu theo lệ này nữa."
Diệp Tuyết không thể tin được, lời này. . . . . . Thật sự là từ trong miệng Yêu Vương nói ra được sao? Hay là nói hắn lại muốn giở trò gì?
". . . . . ."Không một tiếng vang phát ra từ trên mặt đất , mắt nhìn đất.
Bớt nói, bởi vì nói càng nhiều, sai càng nhiều.
"Ái phi, ngươi không có việc gì hãy đi về trước." Tích Phong liếc nhìn Hoa Cơ, Hoa Cơ lập tức tạ an, rời đi.
"Tuyết phi, cùng bản vương đi một nơi."
"Vâng"
Hắn ôm nàng trong ngực, một cái xoay người liền biến mất ở trong không khí. . . . . .
Mặt Thánh Kỳ Lân hướng lên trời ngửi, ngay sau đó dạt ra chân cũng đi lên theo. . . . . .
Ở một cái cửa sơn động, có trọng binh Yêu Giới canh giữ.
Diệp Tuyết theo hắn đi vào, thông qua một đạo một đạo cửa đá. Cuối cùng một đạo thạch môn mở ra, tiếng hổ gầm liền rơi vào trong tai của nàng.
"Tiểu Bạch?"
Một cái suối nước nóng thật lớn, Bạch Hổ bị một ống khóa lớn buộc cổ và móng vuốt trước sau lại. Ống khóa này có khả năng nhận biết, mặc kệ hơi sức của nó có lớn hơn nữa, cũng là không làm được gì.
"Ngươi làm gì đấy? Buông nó ra."
"Thả nó." Tích phong phân phó thị vệ bên cạnh.
"Rắc rắc" một tiếng, tiếng cơ quan vang lên, ống khóa tự động tróc ra.
"Tiểu Bạch, không được."
Bạch Hổ có được tự do, việc đầu tiên chính là lộ ra móng vuốt đánh về thị vệ bốn phía, tư thái rất có trước có sau. Nghe được nàng ngăn cản, nó mới gầm nhẹ hai tiếng, mặc dù bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn trở lại bên người nàng.
"Ngươi dẫn ta tới nơi này là có ý gì?"Hắn mang mình tới đây, cũng sẽ không phải chỉ để nàng mang Bạch Hổ ra ngoài.
"Khiến Bạch Hổ phối hợp Hỏa Phượng, tìm ra con thần thú tiếp theo."
"Tốt." Diệp Tuyết sảng khoái đồng ý.
Đúng như lúc trước hắn dự đoán, cứu Lôi Ngao, là nàng mong muốn.
. . . . . .
Là vì lúc Tuyết Nhi mệt mỏi ngủ say như chết, Tích Phong sẽ dùng kế bắt Bạch Hổ lại xích ở đây, cho nên mệnh lệnh dđlqđ hiện tại của Bạch Hổ từ Lạc Băng vẫn là từ lúc hai người trao đổi tọa kỵ. Cho dù hiện tại Thánh Kỳ Lân đã trở lại bên người Tuyết Nhi, nhưng Lạc Băng không xuất hiện trước mặt nó, tự mình gọi nó trở về trước, nó vẫn đối với Tuyết Nhi nói gì nghe nấy.
Dưới sự điều khiển của hai người ở dưới, Bạch Hổ phối hợp cùng Hỏa Phượng, trực tiếp đi tìm địa lao.
Thời điểm khi đứng trước mặt của bức tường đó, Diệp Tuyết mới nhớ tới chuyện rạng sáng ngày hôm đó, cái nơi đang đóng này. . . . . . không phải là chỗ ở của Xà Vương sao?
Có lẽ là nghe được động tĩnh gì đó, tiểu tinh linh ngày đó dẫn dụ nàng đến trước mặt bức tường này lộ ra cái đầu ở phía trên vách tường.
Bạch Hổ thấy một cái đầu nhỏ chui ra, liền há mồm cắn. Chỉ là dùng sức quá mức, không cắn được tiểu tinh linh, ngược lại thân thể từ trên tường tuột ra một nửa, chỉ để lại một cái mông cọp thật to ở bên ngoài.
Tích phong giơ chân lên, đá một cước vào mông cọp, đá nó vào trong, sau đó hắn cùng Hỏa Phượng song song tiến vào.
Diệp Tuyết đi theo ở phía sau, cuối cùng là Thánh Kỳ Lân.
"Tiểu Bạch!"
Có lẽ là một cước đạp xuống kia quá nặng, thời điểm nàng đi vào, phát hiện Bạch Hổ đã đi đến trong hầm rắn, bị hơn cả trăm con rắn quấn trên người: "Tiểu Bạch, mau hất chúng nó ra, nếu không ngươi sẽ bị cắn chết, mau lên đây đi."
"Yên tâm, nếu cả mấy con rắn kia cũng có thể tổn thương nó, thì nó đã không phải là Thần Thú rồi." Tích Phong đối với sự ngạc nhiên của nàng lại tỏ ra khinh bỉ!
"Thật ư?"Diệp Tuyết không tin.
Nhưng sự thật chứng minh, nàng không tin thì đúng là không được.
Chỉ thấy quanh người Bạch Hổ toát ra bạch khí nhàn nhạt, ngay sau đó, những con rắn kia liền bị đông cứng, rớt xuống từ trên người nó.
Chỉ là giải quyết xong Xà Hậu cản trở trên người, Bạch Hổ cũng không có nghe lời nàng quay trở lại bên người nàng, mà lại bay lên trời, cùng với Hỏa Phượng bay đến bên người Xà Vương, xoay vòng vòng vòng quanh hắn.
"Chẳng lẽ ngươi chính là. . . . . ."Tích phong thấy tình huống này, trong lòng đã có suy đoán.
"Ha ha ha. . . . . ." Tiếng cười khàn khàn già nua từ trên nửa đọa của cây thánh giá truyền đến, Xà Vương dđlqđ tùy ý cười, hình như là bởi vì cười không ngừng, cười mà nước mắt tràn ra không chịu dừng lại. Mặt nạ màu bạc che lại nửa bên mặt lên bởi vì động tác kịch liệt này mà rớt xuống. . . . . .
"A. . . . . ."Diệp Tuyết bị nửa gương mặt này hù sợ. Một vết thương thật sâu thật dài, giống như dáng dấp của một con rết bò trên mặt của hắn. Nhìn nửa bên mặt hoàn hảo, lúc trước hắn phải là một chàng trai rất đẹp, dáng dấp nghiêng về cuồng dã, mang theo một ít tuấn tú. Rốt cuộc người nào có thâm thù đại hận với hắn như vậy, mới phá hủy hắn thành như thế! dđlqđ
Rốt cuộc tiếng cười dừng lại, ánh mắt Xà Vương vừa phức tạp lại rối rắm nhìn chằm chằm Tích Phong: "Xem ra những ngày tối tăm không ánh mặt trời của ta đây, đến hôm nay là chấm dứt."