“Tạ Đại Vương quan tâm.” Hỏa Linh thụ sủng nhược kinh cúi cúi người, còn chưa đứng lên, thân thể nghiêng một cái, đã rơi vào trong ngực Yêu Vương. “Ái phi hiền huệ như thế, không biết Bổn vương nên ban thưởng như thế nào mới phải?” Tích Phong nói xong, tay dùng sức ôm mỹ nhân, hung hăng ở ngang hông của nàng bấm một cái.
“A. . . . . . Đại Vương ngươi xấu lắm.” Hỏa Linh nũng nịu đẩy hắn một cái, ngay sau đó thân thể mềm nhũn dán vào, đưa tay vẽ vài vòng tròn trên bộ ngực nở nang của hắn: “Có thể được Vương tán dương, là vinh hạnh lớn nhất của nô tì, không cần phần thưởng. Ngược lại ca ca của nô tì biết Vương thích rượu hoa đào của Linh Miêu quốc chúng ta, mấy ngày trước đây đặc biệt cho người đưa tới, đang để ở Hỏa Vân Điện của nô tì, chi bằng vương theo nô tì trở về, coi như nô tì tẩy trần đón gió cho Đại Vương được không?”
“Ha ha. . . . . . Ái phi nói như thế nào thì như thế đó.” Tích Phong trên mặt xuyên thấu qua một tia không tốt. Dứt lời, cổ tay căng thẳng, đem người trong ngực quăng vào trong xe hoa, ngay sau đó mình cũng bước lên xe.
Hai con đại linh miêu biết điều xoay người, sau đó vung bốn vó, quay trở về.
Bên trong Hỏa Vân Điện, giờ phút này đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, sơn trân hải vị, ngọc lộ quỳnh tương, tản ra mùi thơm mê người.
“Ái phi đã sớm đoán được Bổn vương sẽ tới phải không?” Tích Phong ngồi vào trên ghế đệm, cười xấu xa nhìn nữ nhân bên cạnh.
Hỏa Linh giãy dụa eo thon đổ vào trong ngực hắn, trong tay cầm bầu rượu hồng ngọc: “Vương ngươi thật là hư a, biết rất rõ lần này người rời đi hơn nửa tháng, khiến nô tì nhớ nhung biết bao, còn cố ý cười nhạo nô tì, xấu lắm xấu lắm. . . . . .”
“Ha ha ha. . . . . .” Ý cười xấu xa trên mặt Tích Phong càng sâu hơn: “Nếu ái phi nhớ nhung như thế, vậy không biết đã an bài tiết mục gì cho Bổn vương đón gió đây?”
Hỏa Linh không nói gì, mà là giang rộng hai chân ra ngồi lên đùi Yêu Vương, sau đó ngửa đầu, đổ rượu vào trong miệng mình, kéo đầu của hắn, đem môi mình dán lên, rượu trong miệng, từng chút rót vào trong miệng nam nhân. . . . . .
Chờ một ngụm rượu chuyển đưa xong, nàng cũng không có ý tứ rời đi, mà là đem cái lưỡi thơm tho của mình to gan thăm dò trong miệng nam nhân, từng chút một, từ từ đầu độc .
Đôi tay cũng không nhàn rỗi, thành thạo ở trên người của hắn vuốt ve, từng tấc, từng tấc, từ trước ngực đến sau lưng, rồi đến. . . . . .
Cảm thấy bụng dưới một hồi nóng ran, Tích Phong duỗi tay ra, một tay đè lại đầu của nàng, đổi bị động thành chủ động, một tay thô lỗ xé áo ngoài của nàng, mảng lớn da thịt màu trắng, liền bạo lộ tại trong không khí.
Thị nữ hầu hệ bên cạnh, đã sớm lặng lẽ lui ra.
“Ừ ~ Đại Vương. . . . . .” Nữ nhân thở dốc gay gắt, đưa tay muốn cởi thắt lưng của hắn, lại bị hắn tự tay ngăn lại, đột nhiên sau đó đứng lên, một tay liền đem nàng chặn ngang xốc lên, một tay khác vừa tung, yếm hồng của nữ nhân liền rơi xuống đất, hai bầu ngực nhảy lên nhảy vào trong mắt của nam nhân.
Hỏa thiêu thân thể Yêu Vương càng thêm lợi hại, không kịp chờ đợi khiêng nữ nhân vào nội thất, gần như thô lỗ vứt nàng đến trên giường, xé đi quần lót của nàng. . . . . .
Tóc dài màu tím tản ra trên giường lớn màu đỏ, đặc biệt yêu dị.
Không có bất kỳ báo trước nào, Tích Phong tách bắp đùi của nàng ra, tìm đúng vị trí, trực tiếp tiến vào. . . . . .
“Ừ. . . . . . Đại Vương nhẹ một chút. . . . . . A. . . . . . Nô tì không chịu nổi. . . . . . Đại Vương. . . . . .” Đôi tay nữ nhân gắt gao giữ chặt lưng của hắn, vừa yêu vừa hận.
Đại Vương quả nhiên là anh minh thần võ, càng ngày càng thần dũng rồi, chỉ là hôm nay, so với thường ngày càng thêm hung mãnh, chẳng lẽ là bởi vì sau khi Vương Hậu không còn, toàn bộ tình yêu của Đại Vương chuyển dời đến trên người mình. . . . . .