Lạc Băng rời đi như làm việc nghĩa không được chùn bước, liền đầu cũng không quay lại. Nói thật, hắn bị chọc tức. Tức giận che giấu tất cả, bao gồm lý trí cùng trí khôn!
Nghĩ tới nữ nhân mình yêu sâu đậm như vậy thừa hoan phía dưới nam nhân khác đã khiến hắn khó có thể chịu được, đáng chết bọn họ lại còn mập mờ ngay trước mặt hắn, hắn liền. . . . . .
Bạch hổ phía dưới hắn trong mây nhanh như điện chớp, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ, trong mắt vẫn như cũ là những dấu vết sau một trận mây mưa trên người nàng.
Trong tay chẳng biết lúc nào đã cầm một chiếc roi dài, “Ba ba. . . . . .” mây trắng rút ra quanh người.
Bạch Hổ cảm nhận được chủ nhân tức giận, hai cánh khổng lồ vỗ vỗ càng nhanh, gầm nhẹ xông về phía trước. . . . . .
***
“Nữ nhân, nhanh như vậy liền muốn di tình biệt luyến rồi, không quá tốt.” Tích Phong tiện tay khẽ vung, chán ghét ném nàng lên lưng Hỏa Phượng, ngay sau đó cũng đứng ở bên cạnh.
Hỏa Phượng quanh quẩn trên không trung hai vòng, bay về hướng cung điện.
Diệp Tuyết hai tay chống ở phía sau, tức giận nhìn chằm chằm tên gia hỏa một bộ cao cao tại thượng đang nhìn xuống nàng: “Ngươi không cần quá tự kỷ, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thích ngươi, ở đâu ra di tình biệt luyến.”
“Nói như vậy, ngươi thích tên Lạc Băng đó?”
“Đó là chuyện của ta, không cần báo cáo cho ngươi.” Diệp Tuyết nói xong, quay đầu đi không nhìn tới hắn.
Thích chưa nói tới, nhưng cảm kích vẫn phải có. Mặc dù hắn cuối cùng vẫn là bỏ lại mình bực tức rời đi, nhưng mới vừa rồi ở trước mặt Xà Vương, nếu không phải hắn, mình đã trở thành cơm trưa của những con rắn độc kia rồi.
Nhưng lời của nàng, Tích Phong nghe tới chính là ý tứ thừa nhận. Tức giận ngồi xổm xuống, một phen nắm cằm của nàng, ép buộc nàng hướng mặt về phía mình: “Nói cho ngươi biết, ngươi là nữ nhân của Bổn vương, bây giờ như vậy, tương lai cũng thế. Về sau coi như Bổn vương chơi chán rồi, không cần ngươi nữa, ngươi cũng không thể đi trêu chọc bất kỳ nam nhân nào khác, có nghe hay không? !”
Hơi sức của hắn lớn như vậy, cằm bị nắm tới trận trận đau nhức, đau đến Diệp Tuyết không nhịn được rơi nước mắt, nhưng nàng chính là quật cường không chịu yếu thế: “Tại sao ngươi có thể tam thê tứ thiếp, ta liền phải chỉ vì một mình ngươi vứt bỏ hạnh phúc cả đời? Nói cho ngươi biết, tuyệt đối không có khả năng. Một ngày nào đó, ta sẽ chạy khỏi nơi này, chạy trốn tới một nơi ngươi không tìm được! !”
Một chuỗi lời nói xong, miệng thư thái, trong lòng lại bắt đầu hối hận.
Nhìn đến trên mặt hắn đen như mây đen trong cơn mưa rào có sấm chớp sau giờ ngọ vào ngày hè, Diệp Tuyết theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, thậm chí cho là khẩn trương quá độ, đau đớn trên cằm cũng đều quên!
Chỉ là đối phương liền giống bị định thân, thật lâu sau mới đột nhiên thu hồi tay của mình, ngồi dậy trên cao nhìn xuống nhìn nàng, trong mắt ý lạnh, so mới thân thể Ma Quân vừa rồi còn muốn kinh người hơn.
“Rất tốt, nữ nhân, ngươi thành công chọc tới ta! ! !”
Từng chữ từng câu, như ma chú.
Diệp Tuyết bị sợ đến không ngừng lui về phía sau, nhưng không nghĩ tới mình đang ở trên cánh Hỏa Phượng, nơi đó nhấp nhô tương đối lớn, sơ ý một chút, liền từ trên trời rơi xuống. . . . . .
“A. . . . . .” Nàng không nhịn được thét chói tai.
Mặc dù biết mình là hồ yêu, ngã xuống sẽ không chết , nhưng vẫn sẽ rất đau! ! !
Đôi tay tùy tiện vung loạn trong không trung, nhưng đều là phí công.
Chỉ nghe “Rầm rầm” một tiếng, con hồ ly nào đó hoa lệ rơi vào trong một hồ nước lớn.
“A. . . . . . Cứu mạng a. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Cứu. . . . . .”
Từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, mặc dù trước cửa có một con sông, nhưng đó là nơi tuyệt đối không được phép đến gần, bởi vì viện trưởng từng nói, nếu ai dám xuống sông bơi lội, về sau cũng đừng bước vào cửa cô nhi viện. Cho nên từ trước đến giờ nàng là đứa bé ngoan, ngay cả khi đi bộ cũng đều tận lực cách bờ sông xa xa, sợ mình không cẩn thận rơi xuống sông, sau đó bị hiểu lầm đuổi khỏi Cô Nhi Viện.
Cho tới sau khi trưởng thành, đối với việc bơi lội cũng sinh ra kháng cự, khi học đại học có khóa học bơi lội, nàng lại chưa bao giờ tham gia!