Hỏa Linh si ngốc nghĩ tới, thân thể càng thêm ra sức, linh hoạt lấy lòng nam nhân trên người. . . . . .
Yêu Vương bị thân thể mềm mại như nước của nàng trêu chọc càng thêm kích động, ra sức rong ruổi ở trên thân nữ nhân, mồ hôi từng hạt theo gương mặt nguội lạnh của hắn rơi xuống, hội tụ ở trước ngực, sau đó theo từng đụng chạm của hắn rơi xuống da thịt trắng nõn như ngọc của nữ nhân. . . . . .
“Ừ. . . . . . A. . . . . .” Nữ tử được làm cho vui sướng.
Chỉ là yêu quá tha thiết, Yêu Vương trên người lại đột nhiên rời khỏi, lật người xuống giường.
“Đại Vương. . . . . . Người làm sao vậy? Nô tì làm gì sai sao?” Hỏa Linh khẽ đứng dậy, không để ýtới thân thể đang lạnh lẽo của mình chút nào, sâu kín nhìn nam nhân đã mặc quần áo tử tế. Trong mắt, đều là bởi vì thân thể không được thỏa mãn mà hiện lên chút u oán.
“Không có, chỉ là ta trong lúc bất chợt nhớ tới còn có một việc cần xử lý, ái phi sớm nghỉ ngơi một chút.” Tích Phong nói xong, sải bước một bước, đã mở cửa đi ra ngoài.
“Đại Vương. . . . . .”
. . . . . .
Tích Phong ngự gió trên không trung, hắc bào cùng bóng đêm hòa làm một thể, mái tóc dài màu bạc nhảy múa trong gió, giương nanh múa vuốt như rắn độc mãnh thú, chỉ là cùng tâm tình hắn giờ khắc này ngược lại tương đối phù hợp!
Tại sao? Mới vừa rồi ở phía dưới hắn thừa hoan rõ ràng là Hỏa Linh, nhưng trong mắt hắn xuất hiện lại là nữ nhân chết tiệt kia, là Diệp Tuyết hắn hận không được một phen bóp chết nàng! Cũng bởi vì sự xuất hiện của nàng, Thời Không Chi Môn đột nhiên đóng cửa, Vương Hậu bị khóa ở không gian dị thế, không cách nào trở lại.
Thời Không Chi Môn, chỉ cần hơi biết một chút pháp thuật, liền có thể qua được, bất quá trước lúc xảy ra đại nạn, Thời Không Chi Môn sẽ tự động đóng lại. Nếu muốn lần nữa mở ra, chỉ có tìm được chìa khóa của thời không.
Mà khi hắn đánh nát hồn phách của nàng, lúc tâm tính của hắn tan thành mây khói tìm được nàng, lại không ngờ phát hiện, nàng cư nhiên chính là vật dẫn của chiếc chìa khóa thời không.
Cái gọi là chìa khóa, chính là hồ đan của nàng.
Dĩ nhiên, hiện tại, hồ đan của nàng tối đa cũng chỉ có thể coi là phôi thai của chìa khóa, chỉ có khi hồ đan biến thành màu tím, mới có năng lực mở ra Thời Không Chi Môn!
Vì vậy, hắn thiếu chút nữa cắn nát sự một chiếc răng của mình, mới kìm nén kích động muốn đem nàng lăng trì xử tử, dẫn nàng trở lại cung điện của mình.
. . . . . .
Đôi tay Diệp Tuyết ôm lấy đầu gối, trong lòng run sợ núp trong góc phòng âm u, trên đất mặc dù trải cỏ khô, nhưng nàng vẫn cảm thấy có một cỗ ẩm ướt từ trên mặt đất bốc lên, xông vào quần áo của mình.
Cách nàng không xa trên đất, nằm mấy thi thể con gián bị nàng đập chết. . . . . .
Nếu như nói có gì khiến cho nàng cảm thấy coi như may mắn, đó chính là phòng giam của thế giới này. . . . . . Không có chuột. Tại sao vậy chứ? Bởi vì ngoài cửa sắt lớn, hai ngục tốt đang uống rượu, phía sau cái mông cũng treo một cái đuôi chuột thật dài, giống như vừa lòng lên xuống trái phải lắc lắc. . . . . .
Thời điểm nàng mới vừa phát hiện, nổi da gà từng hồi một, hiện tại đại khái là sinh ra kháng thể miễn dịch rồi, chỉ là cảm thấy có chút ghê tởm mà thôi. . . . . .
Có lẽ thật sự là quá mệt, Diệp Tuyết tựa vào góc tường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nhưng dù sao trong lòng tồn tại tràn đầy kinh hoảng, cũng không ngủ được quá sâu. Cho nên khi cảm thấy thứ gì đó bắt được mắt cá chân của mình thì mắt chợt mở lớn, đồng thời thét chói tai ra tiếng: “A. . . . . .”
“Câm miệng cho ta, ầm ĩ muốn chết!” Tích Phong Nhất che miệng của nàng lại, đồng thời động tác vô cùng thô lỗ nắm lấy chân nàng, kéo lê nàng trên đất.