“Ngươi rất muốn chết sao?” Tích Phong ngồi vào trên giường, hai tay chống đến hai bên nàng, khóe miệng nâng lên một nụ cười mông lung.
Hắn cười, Diệp Tuyết nhìn không hiểu: “Không có.”
Nàng không muốn chết, hơn nữa, chưa từng có ý nghĩ muốn chết.
“Vậy thì tốt.” Mở lòng bàn tay, bên trong là một hạt châu màu đỏ, không biết có phải bởi vì kia vốn là vật trên người Diệp Tuyết hay không, nàng cư nhiên lập tức liền nhận ra đó là hồ đan của nàng, không nguyên do, chỉ là nhận ra.
“Ăn đi.” Hắn nhàn nhạt phân phó, cũng là cái loại giọng điệu không để cho bất luận kẻ nào xen vào.
Diệp Tuyết cũng không nghĩ gì, lấy tới liền nuốt xuống.
Hắn nói qua, sau khi mất hồ đan chỉ có thể sống 12 canh giờ, mặc kệ bây giờ đã là bao lâu, ăn vào sẽ không sai.
“Ngươi rất nghe lời, cái này ta thích, hi vọng ngươi từ nay về sau vẫn luôn có thể nghe lời như vậy.” Tích Phong ý vị sâu xa nhìn nàng một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm đến cửa mới dừng chân lại: “Tối nay khi thị tẩm, hi vọng ngươi đã biết mình nên làm gì.”
Âm thanh lạnh lùng như cũ, Diệp Tuyết nghe mà không nhịn được rụt thân thể gầy yếu một cái. Cho đến khi hắn mở cửa đi ra ngoài, biến mất ở trong phạm vi tầm mắt, nàng mới dần dần bình tĩnh lại.
Lại muốn nàng thị tẩm?
Hắn không phải tự xưng Yêu Vương sao? Sẽ có rất nhiều phi tử mới đúng, tại sao phải bắt được nàng không thả đây? Rõ ràng chán ghét nàng như thế, như vậy nếu, luôn ngủ chung, sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của mỗi người sao?
Không được, nàng mới không cần ngồi chờ chết như vậy, nàng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi tên gia hỏa biến thái này.
Hạnh phúc là của mình, nàng muốn chính mình tự nắm bắt.
Nghĩ tới đây, cả người Diệp Tuyết kích động giống như cắn thuốc lắc, từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng mang giày xong, sau đó rón rén chạy đến cửa, thò cái đầu nhỏ đi ra ngoài –
Rất tốt, bốn phía sạch sẽ ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy.
Sau khi kết luận, trong lòng nàng có chút kích động a, xem ra tên kia cũng không phải là Yêu Vương gì đó, hoặc là, dù là Yêu Vương, cũng là vị vương cuối cùng của một vương triều suy tàn rồi, ngay cả thủ vệ cũng không thấy được một ai.
Ha ha. . . . . . Trời cũng giúp ta!
Diệp Tuyết không nhịn được cười đến méo mặt, còn kém thêm ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng để diễn tả sự hưng phấn trong lòng mình!
Xách váy lên, nàng liền nghênh ngang từ đường lớn đi ra ngoài. . . . . .
Vốn không biết cử động vừa ngu xuẩn vừa buồn cười của mình, đã sớm rơi vào mắt một người trên nóc nhà sau lưng.
Tích Phong phất phất tay, lập tức có thị vệ từ đâu xuất hiện: “Vương, có gì phân phó.”
“Nói cho tướng sĩ tuần tra dùng thuật ẩn thân giấu đi thân hình, mặc kệ nàng làm cái gì đều không cho nhúng tay vào.”
“Vâng”
“Nữ nhân, Bổn vương thật muốn xem, ngươi có thể có thủ đoạn gì.” Vừa vặn, năm viên nội đan mới ăn ban ngày cần nàng vận động nhiều hơn, mới có thể hấp thu tốt.
Mỗ nữ đang chạy chậm trên đường, không nhịn được hướng lên trời hắt hơi một cái.
. . . . . .
Sau một phút đồng hồ, Diệp Tuyết không nhịn được quay đầu lại nhìn quanh.
Đáng chết, nếu không phải cung điện sau lưng đang từ từ thu nhỏ lại, nàng đại khái muốn hoài nghi mình có phải rơi vào mê hồn trận hay không. Nhìn hai bên vẫn là đống cây cối quái dị không biết tên cùng cửa cung điện giống nhau như đúc, nàng thật con mẹ nó muốn mắng người: không có việc gì xây cụng điện lớn như vậy làm gì! Mệt chết lão nương ~!
Nâng cổ tay lau lau mồ hôi rịn ra trên trán, tiếp tục cuộc hành trình chạy trốn của mình!
Đường lớn về phía tây, trước khi trời tối, nàng cũng không tin mình đi ra không được!