Mười mấy phút sau, Mã Toa Toa đã điều tra rất nhiều hồ sơ, mà hai kẻ này lại như cũ dáng vẻ đung đưa.
Đáng ghét, lười biếng cũng đâu cần phải thể hiện rõ ra cơ chứ!
"Các người. . . . . ." Bây giờ cô thực sự nhìn không nổi nữa rồi, không biết thời gian là thứ quý báu nhất trên đời sao? Bọn họ nói trước một giây phải bắt được Cửu Vĩ hồ ly, Tuyết Nhi ở một thời không khác có thể chịu tội thêm một giây.
Cô vừa mới mở miệng, Điện Mẫu bên kia liền cười lên: "Ha ha ha. . . . . . Con người thật đúng là thú vị, cư nhiên gọi tên của Ngọc đế, nếu như bị Ngọc Hoàng đại đế biết, có lẽ sẽ tức giận đến nỗi râu mép bị lệch sang một bên."
"Cái đó chưa là gì, chuyện của ta mới gọi là mắc cười nè. Nguyên nhân người này bị bắt lại là bởi vì đang trộm cắp trái cây cúng ở chùa chiền nhưng lúc đó bị hòa thượng, người canh chùa chiền phát hiện, phải chạy trối chết, nửa đường không cẩn thận đụng phải cây cột bị đổ giữa dọc đường, ngã xuống đất, đè chết hòa thượng! Rõ ràng là ông trời vì trừng phạt hòa thượng kia dám vô lễ với Phật tổ, mới đánh xuống kiếp này, muốn tính mạng của hòa thượng, nhưng không ngờ lại liên lụy đến người vô tội." Lôi Thần không chịu yếu thế.
"Còn nữa còn nữa, ở chỗ ta còn có một. . . . . ." Điện Mẫu hưng phấn đung đưa một xấp hồ sơ trong tay, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt u ám của Mã Toa Toa, vẻ hưng phấn lập tức nuốt vào trong bụng: "Mã tiểu thư, ngươi làm ra sao rồi?"
"Làm sao rồi? Tôi gọi các người đến để giúp đỡ, không phải là gọi các ngươi tới làm càn rồi tìm thú vui, nếu đúng như vậy, các người đang làm và không làm thì có gì khác nhau? Tôi giữ lại các người còn có ích lợi gì?"
"Mã tiểu thư đừng nóng giận, chúng ta biết sai rồi." Lôi Thần và Điện Mẫu vội vàng cầu xin tha thứ, sau đó từ nách Lôi Thần lấy ra một phần tài liệu, đưa đến trên tay cô: "Mã tiểu thư, chúng ta chỉ là muốn trêu chọc cho ngươi vui vẻ, cả ngày ngươi cứ nản lòng, nản chí, chúng ta nhìn thấy trong lòng cũng không dễ chịu đâu."
"Đúng vậy đó Mã tiểu thư, có thể cùng ngươi trở thành bằng hữu, chắc chắn không phải là người bình thường, người cứ thoải mái đi, nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Nhớ đến Ngọc Đế biết được bọn họ đánh sai người, hơn nữa còn đánh trúng nữ tử trên Diệp Tuyết, lập tức giận dữ, hạ lệnh đem hai người nhốt vào Thiên Lao, trọn đời không thể ra ngoài. Thật may là có nữ Oa nương nương kịp thời chạy tới, ở trước mặt Ngọc đế đem hai người bảo vệ ra ngoài, để cho bọn họ lấy công chuộc tội. Cho nên đối với cơ hội lần này, bọn họ quý trọng vô cùng.
Nhận lấy tài liệu của hai người tìm ra, khi thấy phía trên tài liệu là sáu người gần đây bị hại thì tức giận trên mặt tan đi phân nửa, cầm đến máy photocopy một bản, mang hai người rời đi.
Vừa về tới nhà, bắt đầu nghiên cứu tài liệu tỉ mỉ.
Mã Toa Toa ngồi trước máy vi tính, một tay cầm tài liệu, một tay cầm con chuột, tìm kiếm tất cả các đầu mối. Còn lại Lôi Thần và Điện Mẫu một người nằm trên giường, một người đứng ở sau lưng nàng, trong tay cầm tài liệu nghiên cứu từng cái.
"Ta cảm thấy chúng ta cần đi tới phòng chứa thi thể ở bệnh viện xem một chút về thi thể bị hại, như vậy mới có thể đưa ra kết luận." Lôi Thần ăn không nói có từ trên giường bật dậy, kích động nói: "Ngươi xem trong tài liệu viết, những người bị hại này sau khi chết đều có một điểm giống nhau, đó chính là trái tim đều biến mất, nhưng trên người không có bất kỳ vết thương nào."
"Không có vết thương? Trái tim sao lại bị lấy đi?" Điện Mẫu theo lời của hắn nói tiếp.
"Vấn đề là ở chỗ này, cho nên chúng ta phải đi thăm dò sáu cỗ thi thể trước khi bị loài người mang đi thí nghiệm giải phẫu. Mã tiểu thư, ngươi thấy thế nào?"
"Phải, chúng ta nên đi ngay thôi."