"Tuyết Nhi, để cho ta ôm nàng có được không?"
"Ừ." Diệp Tuyết phát ra một tiếng trả lời từ trong lỗ mũi, coi như trả lời. Ngày thường ngủ, mặc dù nàng nâng cao bụng bự, nhưng hai người cũng không có phân giường ngủ, không gặp được chu công, nhưng không phải bình thường chàng vẫn ôm mình ngủ sao? Nhưng không thấy chàng hỏi có thể hay không?
Lạc Băng vừa nghe, càng thêm hưng phấn, đầu tiên là đưa tay đặt lên bụng của nàng, cẩn thận vuốt ve an ủi một phen, mới từ từ đi lên, tự nhiên đặt lên ngực của nàng.
Nữ nhân mang thai, vốn đầy đặn hơn lúc bình thường, nhạy cảm hơn, chàng một mạch đi lên, chỉ bóp nhẹ một cái, Diệp Tuyết đã không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ.
Dục vọng trong lòng Lạc Băng, lập tức bị tiếng rên rỉ của nàng trêu chọc lên, hỏa trong người bị đè nén mấy tháng nay, lập tức bắt đầu cháy hừng hực......
Giờ phút này, cách y phục, đã khiến chàng không cách nào thỏa mãn.
Không kịp chờ đợi đưa tay duỗi vào từ cổ áo của nàng, trực tiếp tìm được Ngọc Phong bên trong.
Trong lòng bàn tay mềm mại và đầy đặn, khiến chàng như rơi vào đám mây, lửa vừa được đốt lên lại càng mạnh......
"Băng......" Cảm thấy sự khác thường của chàng, Diệp Tuyết không có né tránh tay của chàng, chỉ là nhẹ giọng tên chàng. Biết mình đang có thai, cho nên chàng sẽ không đối với mình như thế, mỗi lần chỉ là ôm mình ngủ, tình cờ không an phận, cũng chỉ ăn đậu hũ, sẽ không làm hành động gì quá đáng. Nhưng mà hôm nay...... Tiếng thở dốc của chàng hình như càng ngày càng gấp rồi......
"Băng, chàng không có việc gì...... Chàng muốn làm gì?"
Lời của nàng còn chưa nói hết, vạt áo bên người đã bị chàng dùng hàm răng cắn kéo ra, sa y rút đi, lộ ra cái yếm màu vàng bên trong.
"Tuyết Nhi, trước kia ta nghe Cửu Chỉ nói, nữ nhân sinh hài tử cần có sữa, nhưng nhiều khi, bảo bảo mới sinh còn quá nhỏ, không có sức, cũng hút không ra sữa." Lạc Băng bắt đầu bịa đặt. Không thể nói Cửu Chỉ có bao nhiêu đơn thuần, nhưng khi đó Ma Quân không gần nữ sắc, Cửu Chỉ mới không ăn no rửng mỡ mang những thứ loạn thất bát tao này cho chàng.
"Vậy làm sao bây giờ?" Diệp Tuyết rất tin tưởng không hề nghi ngờ đối với những lời này của chàng. Bởi vì khi ở hiện đại, đã nghe qua chuyện như vậy. Hiện đại có thể mua được cái hút đầu ti, hoặc là cũng có thể lựa chọn nhờ chồng giúp một tay hút cho lần đầu tiên. Nếu như là nàng, nhất định chọn loại thứ nhất.
Nhưng mà ở nơi này...... Hình như chỉ có thể chọn loại thứ hai!
Hai người thân mật khăng khít, tình cảm cũng rất tốt, thế nhưng chuyện này, nàng không có biện pháp nói ra khỏi miệng.
Thật đáng tiếc Tiểu Hồ nhi trời sanh dị bẩm, cho nên không cần uống sữa mẹ cũng có thể trưởng thành, bằng không, tại thế giới đó, y thuật phát triển, có lẽ nói không chừng còn có loại phương pháp thứ ba.
Nhưng rất nhanh nàng cũng biết chàng nói lời này, đâu phải vì hài tử!
Chỉ thấy chàng lập tức giúp nàng cởi cái yếm ra, sau đó há miệng ngậm lấy anh đào phía trên, dùng đầu lưỡi ướt át trêu chọc.
"Băng...... Chàng thật xấu......" Gương mặt Diệp Tuyết đỏ lên, đẩy chành từ trong ngực của mình ra, sau đó nghiêng người, quay lưng lại phía chàng.
Lạc Băng đã sớm kìm nén đến khó chịu, giờ phút này càng muốn nổ tung, cả người đều đang kêu gào muốn nàng. Nhưng hiện tại trong bụng Tuyết Nhi có bảo bảo, chàng cũng không muốn thương tổn đến nàng, cho nên chỉ có thể từ từ dụ dỗ: "Tuyết Nhi, nàng tức giận?"
"Thiếp muốn ngủ......" Diệp Tuyết nói. Nhưng trời mới biết, phía sau lưng nàng nằm là một ngọn lửa, làm sao nàng ngủ được, chàng liều mạng cũng muốn cọ tới cọ lui trên cơ thể nàng, cơ thể nàng vốn lành lạnh cũng bị chàng làm cho nóng hầm hập.
"Tuyết Nhi, không phải nàng không ngủ được sao? Đợi lát nữa ngủ tiếp có được hay không?" Ánh sáng trong phòng rất tốt, cho nên phản ứng trên người nàng, chàng ở phía sau thấy rất rõ ràng. Giống như binh sĩ được ngợi khen, ý chí chiến đấu càng tăng cao.
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của ta, nàng ngoan nhất, tốt nhất......" Một bên dụ dỗ, một bên từng chút từng chút cởi quần của nàng ra.
Thấy nàng không phản đối, Lạc Băng biết đây là nàng ngầm cho phép. Hai ba cái đã cởi hết quần áo trên người mình ra, từ phía sau ôm lấy nàng.
Đầu lưỡi hôn từng chút ở cổ của nàng, nhỏ giọng đầu độc: "Tuyết Nhi, thả lỏng, không cần khẩn trương, không có chuyện gì, giao cho ta là được rồi......"
Cảm thấy có đồ vật gì đó từ phía sau từ từ đến gần, cơ thể Diệp Tuyết đột nhiên căng thẳng: "Như vậy...... Băng, thiếp sợ......" Y học đã nói, mấy tháng đầu mang thai không thể vận động kịch liệt, nhưng sau khi ổn định thì không thành vấn đề, nhưng thật sự có được hay không? Cho tới bây giờ nàng cũng không có thử qua.
"Yên tâm, Tuyết Nhi, có ta ở đây, đừng sợ......" Chàng chỉ có thể dừng lại động tác của mình, từ từ an ủi: "Có ta ở đây, sẽ không để cho nàng và hài tử chịu bất kỳ tổn thương gì, tin tưởng ta...... Hơn nữa......" Chàng đột nhiên hôn một cái lưng của nàng, lè lưỡi liếm vòng tròn: "Ta sẽ nhẹ nhàng hết sức, ngoan......"
Một dòng điện từ trên lưng truyền đến, cho tới bây giờ Diệp Tuyết cũng sẽ không hoài nghi lời của chàng, bởi vì cho tới bây giờ chàng nói làm được là có thể làm được. Cho nên, lần này, đỏ mặt giống như tôm luộc, cuối cùng là gật đầu một cái.
Lấy được đồng ý, rốt cuộc cơ thể nàng từ từ thả lỏng, nụ hôn của Lạc Băng càng thêm mất hồn, từng cái một in trên lưng của nàng, trên vai, trên cổ......
Cho đến khi cảm thấy thân thể của nàng hoàn toàn chuẩn bị xong, chàng từ phía sau thuận thế tiến vào, ôm ở nàng, dịu dàng co rút......
Không có cuồng liệt dây dưa tới kích thích và tinh thần sảng khoái, kết hợp chậm như vậy chậm, nhưng cũng có một loại cảm giác khác, triền triền miên miên, nước chảy đá mòn......
Cho đến ở trong cơ thể nàng thả lỏng, trên trán của chàng đã là mồ hôi lấm tấm. Chàng tùy ý giơ tay lên lau đi, trong mắt đều là nhu tình.
Hiện tại thật tốt, chàng ngày càng giống người bình thường, đổ mồ hôi bởi vì thân nhiệt tăng, mà không phải phản ứng đặc biệt gì.
Kéo chăn đắp lên người hai người, sau đó lần nữa lặng lẽ ôm chặt nàng phía sau.
"Tuyết Nhi......" Nhẹ nhàng gọi một tiếng, không có trả lời chắc chắn, thế mới biết nàng đã ngủ.
Xem ra, sau này phải chú ý hạn chế mình, trong thời gian nàng mang thai, rất dễ dàng mệt mỏi......
......
Một cái chớp mắt, đã trôi qua hai tháng.
Cùng sống chung với Tuyết Nhi, trôi qua thật là nhanh. Ngay Tuyết Nhi không có ở đây, trôi qua nhanh hơn, bởi vì ngày không có nàng, có lúc chuyện gì cũng không muốn làm, vì vậy xếp bằng trên giường, nhắm hai mắt nhắm lại, mười lăm ngày đã trôi qua!
Bụng tám tháng, hình như to hơn một chút so với lúc sáu tháng.
Trở lại, ôm nhau chào hỏi sau, Diệp Tuyết chính là ngơ ngác nhìn phòng nhỏ được xây từ kim cương, thật không biết nên nói chàng lãng mạn hay là lãng phí. Nhiều kim cương như vậy, ở thế kỷ 21 mà nói, cũng có thể mua nửa thành phố!
Nhưng mà thật may là ba cái sọt kim cương ngày đó hai người cùng nhau nhặt được vẫn còn, phòng này là dùng kim cương Lạc Băng nhặt lần khác, nếu không, nàng nhất định là không đồng ý để chàng lãng phí như thế!
"Thích không?" Lạc Băng ở bên cạnh hỏi nàng, đồng thời cảm thấy vô cùng kiêu ngạo vì kiệt tác của mình. Trải qua mấy trăm lần nghiên cứu, rốt cuộc chàng phát hiện những viên đá này dùng để xây nhà thích hợp nhất, mặt trời chiếu lên, khúc xạ ra ánh sáng đẹp mắt.
"Vâng vâng, thích." Diệp Tuyết gật đầu một cái, thật ra thì nàng muốn nói, nếu như chàng để những viên kim cương này vào trong sọt, nàng sẽ càng thích hơn, nhưng để tránh cho đả kích tâm linh yếu ớt của chàng, có lúc nàng cũng sẽ nói dối.
"Thích là tốt rồi." Lạc Băng kéo tay của nàng, sau đó huýt sáo.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó có một chiếc xe được làm từ lụa mỏng màu trắng từ đàng xa chạy tới, nhưng mà kéo xe cũng không phải ngựa, mà là hươu, giống đực Mai Hoa Lộc ba đầu cường tráng, mỗi đầu có một sừng hươu, cũng vô cùng uy vũ, vừa nhìn chính là thủ lĩnh bầy hươu trong.
Xe hươu dừng lại ở bên cạnh hai người, Mai Hoa Lộc ba đầu nháy mắt to lém lỉnh, hình như muốn nói: chủ nhân, nhanh lên xe.
"Đây là?" Mới trong thời gian mười lăm ngày, chàng đã có thể thuần hóa được hươu ba đầu hùng dũng rồi hả?
Nhưng mà rất nhanh Tuyết Nhi đã biết rõ, cái này mới chỉ là một góc của việc chàng muốn làm trong mười năm ngày tới.
"Xin mời, đây là ta đặc biệt chuẩn bị vì Tuyết Nhi." Lạc Băng không khỏi hả hê nói. Có xe hươu này, nàng muốn đi nơi nào là có thể đi nơi đó, hơn nữa có thể ngắm nhìn phong cảnh bên đường, cũng không sợ gió thổi nắng chiếu. Đối với tính cách hoạt bát như vậy của nàng, nghĩ đến là thấy không thể thích hợp hơn rồi.
Diệp Tuyết ôn thuận được chàng dắt lên xe.
Vốn đang lo lắng xe chạy có thể lắc lư hay không, khi lên xe, mới phát hiện bên trên lại có thể phủ một lớp đệm dày khoảng một thước như vậy, ngồi ở phía trên, giống như ngồi trên bọt biển, vô cùng thoải mái, cho dù là nằm, hay là ngồi dựa vào, đều không phải gắng sức.
"Như thế nào, có thể lên đường chưa?"
"Ừ, lên đường!" Diệp Tuyết giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên, chỉ về phía trước, giống như cầm một thanh kiếm trên tay, chỉ huy thiên quân vạn mã.
Lạc Băng để nàng dựa vào ngực của mình, nhẹ nhàng huýt sáo, hươu ba đầu bắt đầu cất vó từ từ chạy. Gió nhẹ nhàng thổi qua màn tơ lụa trắng, xung quanh đều phong cảnh đã thấy từ mấy tháng trước, nhưng giờ phút này nhìn lại, lại có cảm giác khác nhau.
Xa hơn, là nơi Tuyết Nhi chưa từng đến, bởi vì nếu như là tản bộ, hai người sẽ không đi quá xa, mà nếu như muốn đi chỗ xa, nhất định là ngự phong hoặc là ngự kiếm, cho nên khi xe hươu chạy vào một rừng đào lớn, ngay lập tức Diệp Tuyết đã bị biển hoa này mê hoặc chỉ có thể nói ra hai chữ: "Thật đẹp......"
Màn tơ lụa màu trắng bay múa, bên cạnh cánh hoa màu hồng theo gió bay xuống, tình cờ sẽ có một ít rơi vào trong xe, Diệp Tuyết thuận tay nhặt lên, cầm trong tay vuốt vuốt.
Lạc Băng thấy nàng thích, từ trong cửa xe thò đầu ra, hái một nhánh đưa cho nàng. Vì vậy Diệp Tuyết tâm huyết dâng trào, một bên kết vòng hoa, la hét đòi đội lên đầu chàng, vỗ tay bảo nhìn đẹp.
"Tại sao đẹp mắt Tuyết Nhi không tự mình đội?" Lạc Băng cố ý tức giận. Một đấng mày râu, lại đội cánh hoa màu hồng này, còn thể thống gì. Thật may là nơi này chỉ có hai người, nếu là lúc trước, chính mình bị mấy thủ hạ Ma giới nhìn thấy, sợ là phải mời Cửu Chỉ tới xem một chút mình có mắc bệnh gì không!
Chẳng qua ý định bây giờ của Diệp Tuyết còn sảo trá hơn so với chàng, che miệng cười nói: "Bởi vì chàng đội cái này lên, mới có thể thấy dễ nhìn hơn một chút, mới có thể hơi xứng với thiếp."
"Nàng lặp lại lần nữa? Có tin ta trừng phạt nàng hay không?" Nghe ra nàng cố ý chê bai mình, Lạc Băng làm bộ muốn đặt nàng dưới thân ăn sạch.
Diệp Tuyết bị sợ tin là thật, vội vàng cầu xin tha thứ.
Tám tháng rồi, nàng cũng không dám đùa giỡn cái gì!
"Coi như nàng thông minh!" Dĩ nhiên Lạc Băng sẽ không thật sự đụng ngã nàng, coi như tịch mịch khó nhịn, chàng cũng biết đúng mực, cho nên cũng thuận nước đẩy thuyền, đỡ nàng lên, lần nữa ôm nàng xem phong cảnh dọc đường......
Ngoại truyện dị thế đào nguyên 5
Xe hươu xuyên qua rừng đào, tình cờ còn có mấy con bướm rực rỡ nhẹ nhàng bay qua trước xe.
An nhàn như vậy, mộng ảo như vậy.
Khiến Diệp Tuyết cảm thấy dù là mộng cảnh, cũng không nhất định có thể hoàn mỹ như thế!
"Tuyết Nhi, mệt mỏi sao? Có muốn xuống xe nghỉ ngơi một chút hay không?" Lạc Băng để nàng tựa đầu vào trước ngực của mình, ôm nàng giống như sinh con, nhỏ giọng hỏi.
"Được." Diệp Tuyết khéo léo gật đầu một cái. Thân thể quả nhiên là quá nặng, dù là ngồi ở trong xe, vẫn cảm thấy mệt mỏi một chút. Hôm nay hình như còn mệt mỏi hơn!
Xe hươu tìm một chỗ tương đối trống trải dừng lại.
Lạc Băng đỡ Diệp Tuyết xuống xe, mới phát hiện xe hươu một đường tới đây, rõ ràng đều là một đường bằng phẳng. Đường này vừa nhìn đã biết là do người sửa chữa mà thành, xem ra bây giờ, thật sự chàng đã phí không ít công sức: "Băng, cám ơn chàng."
"Cám ơn cái gì?"
"Chính là cám ơn chàng, chàng đối với thiếp thật tốt."
"Đứa ngốc!" Lạc Băng cưng chìu một cái, "Đi thôi, đi đâu nghỉ ngơi." Chẳng lẽ nàng còn không biết sao? Nàng vui vẻ, chính là mình vui vẻ, cho nên...... Làm cái gì cũng đáng giá!
"Ừ." Diệp Tuyết được chàng dìu đi, từng bước từ từ đi về phía trước.
Trên gò đất hình tròn, cây cỏ mềm mại như san hô nhung, đi lên thật không thoải mái! Ngẫu nhiên có cánh hoa đào màu hồng rơi xuống, như Mã Não thượng hạng làm đẹp cho bích ngọc trên đất, kiến tinh thần người nhìn sảng khoái, không nhịn được muốn phát biểu cảm khái!
"Băng, thiếp rất thích nơi này!"
"Chỉ thích nơi này sao?"
"Thiếp cũng rất thích cái xe hươu này?"
"Còn nữa không?"
"Thiếp cũng rất thích người đã xây cho thiếp những phòng ốc kia."
"Không còn sao?"
"Thiếp...... Thích tất cả thế giới này......"
"Hả?"
"Bao gồm cả chàng."
"Ha ha......" Lạc Băng ôm lấy nàng, phát ra nụ cười vui vẻ.
Ngửa đầu, lớn tiếng hô về phía bầu trời xanh bao la: "Ta cũng thích Tuyết Nhi như vậy, chỉ cần nơi Tuyết Nhi thích, ta cũng thích."
"Băng......" Trên mặt Diệp Tuyết mang theo ngượng ngùng, nụ cười hạnh phúc. Thân thể có chút mệt mỏi, vừa định mở miệng để cho chàng giúp mình ngồi xuống, trên bụng lại truyền đến đau đớn mơ hồ......
Giữ chặt cổ tay chàng, hít một hơi: "Băng, thiếp...... Đau bụng......"
"Hả?!"
"Băng, bụng thật đau, sợ...... Sợ sắp sinh......"
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi chớ khẩn trương." Trong miệng Lạc Băng nói như vậy, nhưng hình như khẩn trương nhất chính là chàng. Mới trôi qua mấy giây, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Chàng là một đấng mày râu, không biết y thuật không biết đỡ đẻ, thậm chí ngay cả nữ nhân sinh con thế nào cũng chưa từng thấy, nhưng bây giờ ở cái thế giới này, cũng chỉ có hai người, mình không được cũng phải được.
Ôm chặt nàng trong ngực, trong miệng nói ra lời an ủi, nhưng chàng không hề kinh nghiệm, thật sự là không biết bước tiếp theo nên làm cái gì!
Thật may là ý thức của Diệp Tuyết vẫn còn tỉnh táo, hình như phía dưới có gì chảy xuống, nàng biết mình không đợi trở về phòng được, chỉ có thể tiến hành ngay tại chỗ.
"Băng, đỡ thiếp nằm xuống, nhanh lên một chút......" Bởi vì đau, ngón tay của nàng vô ý thức đâm vào cánh tay của chàng.
"Được, tốt." Lạc Băng vội vàng đồng ý.
Trong lòng thật muốn cho mình hai cái bạt tai! Khẩn trương có tác dụng gì sao? Hiện tại quan trọng nhất là phải bình tĩnh, bình tĩnh!!
Xoay ngang ôm nàng lên, đi tới bãi cỏ phía sau, dùng ngón tay chỉ về phía xe hươu, chăn đệm bên trong lập tức nghe lời bay ra, chỉnh tề trải đến trên đất.
Chàng vội vã nhưng lại cẩn thận đặt nàng trên đệm giường: "Tuyết Nhi, nàng nói cho ta biết nên làm như thế nào, ta đỡ đẻ cho nàng." Lúc nói lời này, cảm xúc đã ổn định lại, không chút hoang mang. Bởi vì Lạc Băng biết, giờ phút cần phải giữ bình tĩnh, còn quan trọng hơn lúc hai quân giao chiến!
Bởi vì đã có kinh nghiệm một lần sinh con, huống chi khi ở 21 thế kỷ, đã nghe không ít về việc sinh hài tử, cho nên chỉ mở miệng nói: "Chàng...... Chuận bị nước, những thứ khác...... Tự thiếp có thể làm."
"Được, ta sẽ đi......" Mới nói xong, chàng đã bưng một chậu gỗ tới đây, bên trong là nước suối ở bên cạnh: "Nước đây."
"Muốn, nước nóng."
"Ừ." Lạc Băng vận nội lực, khiến nước trong chậu sôi lên, sau đó sẽ hạ nhiệt độ một chút: "Tuyết Nhi, nước đã chuẩn bị tốt, còn cần ta làm cái gì?"
Vốn Diệp Tuyết định bảo chàng tránh đi khi mình cởi quần ra, nhưng không ngờ bởi vì chàng thấy mình lo lắng, cho nên tốc độ nhanh như vậy. Bởi vì cơn đau bụng ngày một tăng, vì vậy tiện bảo chàng giúp mình cởi quần ra, sau đó nói cho chàng biết, chờ lúc hài tử ra ngoài, chỉ cần giúp nàng cắt cuống rốn nối liền với cơ thể mẹ là được.
"Được, ta biết rồi, cắt cuống rốn là được." Lạc Băng lặp lại một lần lời của nàng vô cùng nghiêm túc..., lúc nói chuyện, trong tay đã nắm một cái kéo.
"Ừ......" Diệp Tuyết đưa tay nắm lấy chăn đệm dưới người, mồ hôi trên trán giống như mắc mưa. Xuất hiện từng cơn đau đớn, khiến cho nàng không nhịn được phải lớn tiếng hô lên: "A......"
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nàng phải cố gắng, chịu đựng......" Lạc Băng vội vàng thu hồi cây kéo, lại đi kiếm một chậu nước, cẩn thận giúp nàng lau đi mồ hôi. Sau đó chạy đến phía sau, nhìn thử xem hài tử đã ra ngoài hay chưa: "Oa, ra ngoài ra ngoài, Tuyết nhi nàng tuyệt nhất, ta thấy được đầu rồi." Lạc Băng hưng phấn như đứa trẻ, trong lúc nhất thời quên hết tất cả, "Thì ra là hài tử thật sự ra ngoài từ phía dưới, trước kia ta vẫn cho là ra ngoài từ lỗ rốn."
Nghe được lời nói của chàng, đột nhiên Diệp Tuyết thật muốn cười. Cõi đời này, còn rất ít nam nhân có thể ngây thơ như thế, hơn nữa nam nhân ngây thơ như vậy, cư nhiên mình lại nhặt được. Nhưng đau đớn trên người, khiến cho nàng nào có thời gian có thể cười.
Đột nhiên cơ thể cong lại, giọng nói không cần mình phát ra, tự ra ngoài: "A......" Tiếng vang thật dài, lượn lờ trên không trung......
Ngay sau đó, tiếng khóc của trẻ mới sinh vang tận mây xanh.
"A...... A...... A...... A......"
Lạc Băng dựa theo phân phó của nàng, cắt cuống rốn, sau đó dùng nước nóng đã chuẩn bị từ trước lau sạch cho hài tử cả người đều là máu, cởi ra y phục lụa trắng của mình, bọc hài tử cẩn thận: "Tuyết Nhi, con của chúng ta, đây là nữ nhi của chúng ta!" Trong mắt của chàng đều là vẻ kích động, thận trọng đặt hài tử bên cạnh nàng, "Mau nhìn, đây là nữ nhi của chúng ta, cũng xinh đẹp giống như Tuyết nhi vậy."
"Ừ." Sắc mặt Diệp Tuyết tái nhợt, nhưng khi thấy hài tử, cảm thấy tất cả đau vừa rồi đều đáng giá.
Làn da trắng hồng, đôi môi xinh đẹp, còn ánh mắt giống như thạch anh đen......
Để cho đầu óc của nàng không nhịn được hiện lên bốn chữ như hoa như ngọc!
"Tuyết Nhi, vất vả cho nàng rồi." Lạc Băng cúi người, say sưa hôn trên mặt của nàng. Có Tuyết Nhi, có hài tử, cuộc đời của chàng cũng đủ rồi.
Dù sao thời tiết bên ngoài khó có thể đoán được, không nói chính xác lúc nào thì sẽ nổi gió muốn mưa, cho nên Lạc Băng không để cho mẫu tử hai người ở bên ngoài quá lâu, suy nghĩ biện pháp chuyển hai người vào trong phòng.
Hai mẹ con nằm trên giường lớn, còn Lạc Băng lo trong lo ngoài, chuẩn bị ăn trưa.
Tuyết Nhi nói nữ nhân trong thời kỳ cho con bú phải nhiều uống canh cá, chàng lập tức đi đến sông bắt con cá mập nhất, cầm đi phòng bếp nấu. Tuyết Nhi nói nữ nhân sinh hài tử muốn ăn chân giò lợn, chàng không nói hai lời đến sau núi đánh heo rừng, lấy ra chưng trong phòng bếp. Tuyết Nhi nói khi còn bé nàng nghe nói nữ nhân sinh bảo bảo muốn ăn rất nhiều rất nhiều trứng gà, chàng lập tức vào trong rừng móc rất nhiều trứng gà, thả vào trong nồi hầm......
Mặc kệ Tuyết Nhi muốn ăn cái gì, nghĩ muốn cái gì, chàng sẽ cố hết sức để thỏa mãn nàng.
Vào giờ phút này, nàng ở trong lòng Lạc Băng, từ hoàng hậu thăng cấp lên Hoàng thái hậu, mà chàng, vĩnh viễn đều là người trung thành nhất của nàng!
Bưng thức ăn đã làm xong vào, vừa lúc thấy Tuyết Nhi cho hài tử bú sữa. Thấy tiểu nha đầu bĩu môi hút bẹp bẹp, đôi mắt Lạc Băng không di chuyển được nữa. Hình ảnh hài hòa ấm áp, thì ra đây là cái được gọi là nhà, đây là hạnh phúc.
Trên trời dưới đất, còn có cái gì kiến chàng cảm thấy ấm áp hơn cái này chứ
Nhưng mà...... Nhìn nha đầu dùng sức hút như vậy, chàng cũng rất muốn thử một chút......
"Băng?" Diệp Tuyết ngẩng đầu, phát hiện chàng ngây ngốc đứng. Vẻ mặt rất là đáng yêu, có vui vẻ, có tham lam!
"Ừ......" Bị nàng gọi tỉnh lại, lúc này chàng mới ngẩng đầu lên, vội vàng mang thức ăn trong tay đến bên giường: "Tuyết Nhi, nhìn những thứ này một chút, nàng muốn ăn cái gì trước nào?"
"Thiếp muốn nói là, cái gì thiếp cũng muốn ăn làm thế nào?"
"Không có việc gì, vậy thì mỗi loại ta sẽ đút cho nàng một chút."
......
Thời gian mười lăm ngày đảo mắt đã trôi qua, Lạc Băng chưa từng có cảm giác không bỏ được như thế, trong lòng dâng lênkhổ sở.
"Tuyết Nhi...... Rất nhanh nàng sẽ trở lại đúng không?" Thật ra chàng muốn nói với nàng, có thể không đi được không. Biết mình không thể ích kỷ như vậy, mình không thể kiến nàng khổ sở trong lòng, cho nên chỉ có thể nuốt khổ sở vào trong bụng.
"Băng......" Diệp Tuyết biết chàng nhất định sẽ không bỏ được, nhất là bây giờ, mới ở chung với hài tử mười lăm ngày, sao người làm cha có thể tách ra được. Muốn an ủi chàng đôi câu, nhưng mà không còn gì để nói.
Bởi vì mười lăm ngày, không phải nàng có thể quyết định. Mà là sâu bên trong hình như có một cỗ lực lượng ở dẫn dắt nàng. Giống như chim di cư, thời gian vừa đến, chính là nhất định phải đến phía nam để sống qua mùa đông. Đến ngày mười lăm, có lực lượng dẫn dắt nàng, dẫn nàng trở về một thế giới khác!
Hai người nàng nhìn ta, ta nhìn nàng, thâm tình nhìn nhau.
Biết đã đến giờ, Diệp Tuyết không muốn nhìn thấy ánh mắt không bỏ được của chàng, buộc mình nhắm hai mắt lại......
Nhưng...... Không có ánh sáng của đường hầm như dự đoán, không có cảm giác thân thể từ trời cao rơi xuống, bên tai vẫn tiếng chim hót là ríu rít như cũ, vô cùng thanh thúy.
"Thật tốt quá Tuyết Nhi, cám ơn nàng không đi."
Cho đến thân thể bị ôm vào một lồng ngực rộng lớn, bên tai vang lên giọng nói kích động của Lạc Băng, nàng mới từ từ mở mắt.
Giọng nói của Tích Phong, trong thời khắc này lại vang lên trong lòng của nàng: "Tuyết Nhi, mặc dù ta không muốn, nhưng sao ta có thể nhẫn tâm để nàng vừa mới sinh hài tử đã phải chạy hai nơi, cho nên ta xin Nữ Oa mượn lực lượng của đá Nữ Oa, giúp nàng ở lại bên đó hai tháng. Nhưng mà...... Nhớ về sau, nhất định phải bồi thường ta cho tốt. Còn nữa, ta và Hồ Nhi cũng muốn hỏi nàng, hỏi Lạc Băng tốt chứ."
"Cám ơn chàng, Phong." Diệp Tuyết ở trong lòng lặng lẽ đáp lại.
Ôm đứa bé, tựa vào trong ngực Lạc Băng: "Băng, nhưng thiếp vẫn sẽ đi, chàng có trách thiếp không?"
"Tại sao lại trách nàng, chỉ cần nàng ở lâu một ngày, ta đã thỏa mãn rồi, huống chi là hai tháng." Lạc Băng thực sự nói thật, lời thật. Bởi vì chàng biết, yêu một người, chính là để cho nàng có thể có được nhiều hạnh phúc hơn. Nàng hạnh phúc, chính là mình hạnh phúc.
Buông nàng từ trong ngực của mình ra, đôi tay thành hình kèn, hô to về phía không trung: "Tích Phong, cám ơn ngươi, có cơ hội chúng ta uống một ly......" Mới vừa rồi Tích Phong dùng Vạn Lý Truyện Âm, chàng cũng nghe được.
"Được, ta chờ......"