Lời đồn đại Ma Quân lấy tuyết làm vũ khí, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai chút nào. Cứ tiếp như thế, vì một nữ nhân hao binh tổn tướng, thật sự không phải là chuyện tốt. Chủ yếu nhất chính là, vào giờ phút này, chư quốc Yêu Giới còn chưa hoàn toàn dẹp yên, nếu giờ phút này trở mặt cùng Ma giới, thua thiệt chính là mình.
Tích Phong đang trong lòng âm thầm nghĩ ngợi.
Xem ra phải nghĩ cách mới được!
“Lạc Băng, dừng tay!”
Ma Quân vung tay lên, Mạn Thiên Phi Tuyết cứng rắn dừng ở không trung, như thời không bất động: “Chuyện gì?”
“Ngươi tại sao muốn nữ nhân này, cho ta một lý do.”
“Ta thích nàng.”
“Nhưng nàng cũng chỉ là một con hồ lytu luyện mới hơn 400 năm.”
“Này chuyện không liên quan đến ngươi.” Thích chính là thích, về phần nguyên nhân thích, mình tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết!
Ngón trỏ Lạc Băng cong thành hình móc câu, ngậm tại trong miệng nhẹ nhàng vừa thổi, tiếng huýt phá thiên liền xông lên trời.
Tích Phong biết hắn đây là đang cho gọi tọa kỵ, tính toán rời đi. Tầm mắt rơi vào trong ngực đối phương, nữ nhân chết tiệt kia cư nhiên ôm hắn chặt như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ tàn nhẫn. Thái độ trên mặt chuyển biến lớn, mặt mũi mỉm cười: “Được, nếu Ma Quân có hứng thú như thế với nữ nhân hư hỏng bản vương đã dùng qua, bản vương liền làm chuyện tốt, tặng nàng cho ngươi là được. Không phải Bổn vương khoe khoang, nữ nhân được dạy dỗ dưới thân Bổn vương, cũng không phải là nữ thân bình thường có thể so sánh. Ma Quân, ngươi trở về hảo hảo hưởng thụ đi, nếu như không đủ, Bổn vương có thể suy tính cho ngươi thêm mấy người!”
Dứt lời, bầu trời vang lên một tiếng hổ gầm, sau đó một con dực hổ [1] màu trắng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, bay hai vòng quanh Ma Quân, cuối cùng dừng lại sau lưng hắn, chờ đợi Ma Quân sai bảo.
[1]: hổ có cánh
Lạc Băng cũng không nhìn nó, chỉ một mực dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người trong ngực.
Tích Phong biết lời nói của mình có tác dụng.
Là nam nhân, cũng sẽ tự nhiên có sự kiêu ngạo của bản thân.
Có lẽ có thể tiếp nhận nữ nhân không thuần khiết, nhưng tuyệt sẽ không tiếp nhận nam nhân khác dùng phương thức ban ơn đem nữ nhân đã dùng qua đưa cho hắn.
Thừa dịp một khắc đối phương kịch liệt đấu tranh tư tưởng, Tích Phong đột nhiên từ trên lưng Phượng bay lên, trong chớp mắt liền đến bên cạnh đối phương. . . . . .
Chờ Lạc Băng phát hiện có gì đó không đúng, Diệp Tuyết đã rơi vào trong ngực đối phương. (Phong: ta mệt với 2 tên này quá ~,~)
“Tích Phong, ngươi buông nàng ra.” Lạc Băng giận dữ, vung ống tay áo, những bông tuyết đang tĩnh lặng lại bắt đầu vũ động, biến thành bàn tay to, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Yêu Vương niệm động chú ngữ, dựng lên kết giới quanh thân, trên mặt mang theo nụ cười tùy ý: “Ma Quân đừng hiểu lầm, sở dĩ Bổn vương làm như vậy, là không muốn ngươi sau khi trở về bị khó xử.” Nói xong, đột nhiên một phen lột y phục trên người Diệp Tuyết xuống, lộ ra hơn nửa bờ vai ngọc của nàng . . . . . .
Không phải là trơn bóng không tỳ vết, cũng không phải là làn da trắng nõn nà, mà là hiện đầy dấu vết mập mờ lớn nhỏ, hình dáng không đồng nhất.
Diệp Tuyết vừa thẹn vừa cáu, liều mạng nghĩ tránh khỏi trói buộc của hắn, cũng hoàn toàn ngược lại đem cảnh xuân lộ hết ra ngoài.
“Ái phi, ngươi cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn cởi áo nới dây lưng rồi hả? Đừng nóng vội, chờ Bổn vương tiễn khách, chắc chắn hảo hảo thỏa mãn ngươi.”
Không phải vậy, không phải như thế. . . . . .
Diệp Tuyết muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng há miệng, lại phát hiện cổ họng giống như bị thứ gì khóa lại, một âm cũng không phát ra được.
Chỉ có thể quay đầu, muốn dùng ánh mắt hướng Lạc Băng nhờ giúp đỡ.
Nhưng Tích Phong làm sao sẽ cho nàng cơ hội, duỗi tay ra, vùi đầu nàng vào trong ngực của mình: “Ái phi, biết ngươi đã không thể chờ đợi, nhưng cũng không thể quá thất lễ trước mặt khách nhân.” Nói xong, hắn vẫn không quên cắn một ngụm lên vai thơm của nàng. . . . . .
Khí lạnh trên người Lạc Băng càng ngày càng nặng, bông tuyết biến ảo thành bàn tay trên không trung giật giật, đột nhiên sau đó nổ tung, tản mát về bốn phía. Bên trong tiếng nổ tung, xen lẫn một tiếng hổ gầm xông lên trời. . . . . .