Edit: Giang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
Hai nhà dường như đã bàn bạc hôn sự trước mắt thỏa đáng, chuyện kế tiếp rất dễ dàng. Bên này nhà Liên Mạn Nhi mời Trầm phu nhân làm mai, bên kia Tần phu nhân mời người đứng đầu Đỗ Đồng Tri, phu nhân Tần Thông Phán làm mối. Chuyện tốt như vậy, ai lại không nguyện ý dệt hoa trên gấm đây, Trầm Tam phu nhân cùng Đỗ phu nhân tất nhiên đều nguyện ý. Nhất là Trầm Tam phu nhân, hết sức tận tâm, giúp đỡ thu xếp tất cả, hợp bát tự, trao đổi thiếp canh, đặt lễ đính hôn. . từng chuyện đều lo liệu.
Ngũ Lang bên này cũng viết thư hồi âm gửi Lỗ tiên sinh, nói cho Lỗ tiên sinh hôn sự đã định rồi, người một nhà cảm kích Lỗ tiên sinh như thế nào. Liên Thủ Tín còn đặc biệt dặn Ngũ Lang viết vào thư hi vọng thời điểm Ngũ Lang thành thân, Lỗ tiên sinh có thể tới uống rượu mừng.
“Lỗ tiên sinh có Hoàng Mệnh trong người, sợ đến lúc đó chưa chắc có thể tới.” Liên Mạn Nhi nói nhỏ cùng Trương thị.
Cái niên đại này, quan viên đang tại nhiệm, trừ phi có thánh chỉ, nếu không thì không thể tự tiện rời đi tri phủ của mình. Lỗ tiên sinh ở kinh thành nhậm chức, cũng giống như thế.
“Không quan hệ việc ông ấy có thể tới hay không, chúng ta có ý này là được. Cha con thật sự rất cảm kích Lỗ tiên sinh, cũng muốn gặp Lỗ tiên sinh.” Trương thị liền nói: “Cho dù đến lúc đó Lỗ tiên sinh không thể tới, cha con cũng hiểu được Lỗ tiên sinh bất đắc dĩ.”
“Vậy sao?” Liên Mạn Nhi dĩ nhiên cũng hiểu đạo lý này. Lại nói, kể từ khi Lỗ tiên sinh rời đi phủ Liêu Đông, ngoại trừ Ngũ Lang ở kinh thành gặp được Lỗ tiên sinh ra thì người một nhà đã mấy năm rồi chưa từng thấy mặt ông. Nhớ tới khoảng thời gian mấy năm ở chung, thật sự là thời gian qua mau.
“Muốn gặp Lỗ tiên sinh cũng không phải chuyện khó.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, cười nói: “Chờ xong chuyện của ca con rồi, mẹ và cha nên đi ra ngoài một chút. Không bằng nghe lời ca ca, phía ngoài có rất nhiều địa phương thú vị, hai người đi về phía nam, lên kinh thành dạo một chút, vừa lúc gặp Lỗ tiên sinh.”
“Vậy cũng tốt.” Trương thị nghe liền cười: “Chúng ta cũng nên đi du lịch đó đây. Nhưng mà chuyện của ca con xong xuôi rồi, còn phải lo chuyện của con nữa. Hai chuyện của ca con và con hoàn thành hết mới là viên mãn. Chúng ta liền thoải mái đi ra ngoài ngao du thăm hỏi người quen cũ.”
“Đến lúc đó vừa lúc mang theo tiểu Thất, đệ ấy không phải vẫn hâm mộ ca ca sao?” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đúng, không sai.” Trương thị cười nói. Đối với cuộc sống tương lai, Trương thị cũng tràn đầy ước mơ và lòng tin.
Hai nhà Liên – Tần đính hôn có không ít nữ quyến tới cửa chúc, hỏi thăm Trương thị lúc nào thành thân. Cuộc sống Trương thị và Liên Mạn Nhi bỗng nhiên náo nhiệt, bận rộn, cơ hồ mỗi ngày đều có nữ quyến đến tìm hiểu. Hai mẹ con thường xuyên phải ra cửa dự tiệc, hồi lễ. Hơn nữa trong nhà vừa chuẩn bị việc cưới vợ còn phải âm thầm chuẩn bị đồ cưới cho Liên Mạn Nhi, mỗi ngày từ sớm bận đến tối muộn.
Trong khi đó, bản vẽ Noãn rạp (Nhà sưởi ấm dùng để trồng rau củ) đã bán hết, trong phủ thành đã có vài gia đình hoặc dựng noãn rạp ở thôn trang vùng ngoại thành, hoặc dựng trong vườn nhà mình để trồng rau xanh cho nhà mình ăn. Ngũ Lang cũng lấy mấy bản vẽ từ tay Liên Mạn Nhi.
Trong những Noãn rạp này, kích thước lớn nhất, khí phái nhất đương nhiên thuộc Trầm gia. Ngũ Lang cố ý chọn mấy người làm thông thạo từ thôn trang nhà mình tới hỗ trợ xây Noãn rạp, giúp họ trồng rau xanh. Rất nhiều hạt giống cây giống rau dưa các loại cũng là từ thôn trang Liên gia vận chuyển đến.
Trừ Noãn rạp, nhà kính trên thôn trang cũng xây xong, lứa rau mầm và nấm đầu tiên đã bán ra tại phủ thành. Những thứ rau mầm và nấm này giá cả đương nhiên sẽ không rẻ, nhưng cũng không quá cao làm cho người khác không mua nổi. Mùa đông tương đối hiếm rau xanh tươi, thời điểm nhà người bình thường đãi khách cũng có thể mua một chút để cho bữa tiệc thêm thể diện. Về phần nhà tương đối giàu có thì lại không đủ điều kiện xây dựng hoặc kiến tạo Noãn rạp ở nhà được, nên đối với chút ít rau xanh này càng thêm hoan nghênh.
Thỉnh thoảng, rau xanh trong Noãn rạp dồi dào cũng sẽ xuất hiện một ít ở cửa hàng bách hóa Liên gia. Thường thường, những thức ăn này vừa mới bày ra liền được mua hết.
Sức mua của dân chúng Phủ thành tương đối kinh người.
Mà thêm một nguồn thu này, vì vậy hà bao của người Liên gia cũng thêm đầy đặn, đây là chuyện không cần phải nói.
Ngày này, Liên Mạn Nhi và Trương thị vừa tiễn hai tỷ muội phu nhân Trương Thiên Hộ thì phía ngoài có tiểu nha đầu đi vào bẩm báo, nói là Diêm Đạo Bà tới.
“Tại sao bà ấy lại tới?” Liên Mạn Nhi vừa nghe nói là Diêm Đạo Bà, liền khẽ nhíu nhíu mày.
Diêm Đạo Bà này, trong những nhà giàu ở phủ thành cũng có chút tiếng tăm. Bà ta ở trong đạo quan trên một ngọn núi góc đông bắc phủ thành, mỗi ngày xuống phố đi hết nhà này đến nhà kia, đến gia đình lớn ở trước mặt thái thái, phu nhân nịnh nọt. Nghe nói được một vị tiên sư là tinh tú trên trời hạ phàm truyền thụ, có chút ít đạo hạnh, thông suốt cõi âm, thỉnh cầu thần thánh, bởi vì tiên sư truyền thụ tiên phương cho bà ta, nên bà ta còn có thể trị chút ít bệnh tạp chứng mà phụ nhân mắc phải, hơn nữa còn am hiểu nhảy cầu xin thần linh.
Nhà Liên Mạn Nhi đến phủ thành ở là hộ lớn, như vậy Diêm Đạo Bà tất nhiên sẽ chú ý, nên thường xuyên qua lại, làm thân với Trương thị. Trương thị mỗi tháng đúng lệ bố thí tiền dầu vừng, mỗi lần Diêm Đạo Bà tới, Trương thị đều không để cho bà tay không đi về.
Trong mắt Trương thị, Diêm Đạo Bà là một nhân vật bán tiên.
Chẳng qua theo Liên Mạn Nhi thấy cái Diêm Đạo Bà này chỉ là một tên lừa gạt dựa vào ba tấc lưỡi thôi.
Mà cái tên lừa gạt này “Đạo hạnh” cực cao, trong phủ thành này chưa có cửa nhà giàu nào là bà ta không vào được, có lúc cũng có thể làm được vài chuyện, vì vậy đã biến không ít chúng nữ quyến trong phủ thành này thành tín đồ trung thành.
Mặc dù trong lòng Liên Mạn Nhi xem thường Diêm Đạo Bà, song nhập gia tùy tục, vừa e ngại Trương thị, nên không quả quyết cấm tuyệt đối. Tuy nhiên sau lưng vẫn bảo bọn nha đầu thường xuyên nhắc nhở Trương thị.
“Tháng này tiền dầu vừng chúng ta đã sớm cho, bà ta lần trước cũng tới chúc việc vui, cầm không ít tiền mừng. Lúc này mới qua mấy ngày, bà ta lại tới nữa.”
Trong phòng trừ hai mẹ con các nàng ra thì đều là tâm phúc. Vì vậy Liên Mạn Nhi cũng không che dấu việc mình phiền chán cái Diêm Đạo Bà này.
“Ngươi đi ra ngoài nói cho bà ta biết phu nhân ngủ rồi, ta đang bận. Bảo bà ta hãy về đi.” Liên Mạn Nhi phân phó Đa Phúc.
“Đừng.” Trương thị vội vàng ngăn lại nói: “Đều đã tới rồi, nếu ta mạnh mẽ đuổi khách đi sẽ khiến bà ấy ra bên ngoài nói chúng ta bất kính với tăng nhân, vậy thì không tốt.”
“Mẹ. . . . . .” Liên Mạn Nhi làm sao không biết lời này của Trương thị rõ ràng là mượn cớ. Không tôn kính tăng nhân và việc không chào đón Diêm Đạo Bà là chuyện khác nhau.
“Con a, vẫn còn nhỏ tuổi, người như vậy không thể đắc tội.” Trương thị liền nói. Cũng không biết bà nói là không thể đắc tội với tăng nhân như Diêm Đạo Bà, hay là người có phẩm tính như Diêm Đạo Bà không thể đắc tội. “Nhưng chỉ cho chút ít tiền thôi, hiện tại con cũng không quan tâm những thứ này, coi như là làm chuyện tốt, hành thiện tích đức.”
“Con yên tâm, mẹ cũng đã từng tuổi này, tâm lý nắm chắc. . . . . . . Có một số chuyện hoặc nhiều hoặc ít vẫn phải tin một chút.” Trương thị nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm cười khổ. Trương thị nói có một số chuyện hoặc nhiều hoặc ít vẫn phải tin một chút. Những lời này là e ngại mặt mũi của nàng đi. Theo bản ý của Trương thị muốn nói hẳn là có một số việc không tin không được.
Nguồn gốc toàn bộ chuyện này đều do thuyết hữu thần, không thể lật đổ thuyết hữu thần, thì không thể thuyết phục những người như Trương thị bỏ mê tín. Đối với cái sự kiện này, Liên Mạn Nhi vẫn chọn lựa thái độ trốn tránh. Nàng chỉ có thể từ bản thân Diêm Đạo Bà, mà thuyết phục Trương thị.
Nhưng ở trước mặt Liên Mạn Nhi, Diêm Đạo Bà vẫn luôn quy củ, cho dù là muốn tiền dầu vừng thì cũng rất cẩn thận. Dù sao, bộ dạng có thể ở phủ thành xông xáo đến bây giờ, con người Diêm Đạo Bà tương đối thông minh và tự hiểu.
Trong lòng Liên Mạn Nhi mặc dù phiền chán Diêm Đạo Bà cũng chỉ có thể thuyết phục mình, nước đến thì đất ngăn.
Trương thị nói như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không tiếp tục ngăn trở, cho tiểu nha đầu đi ra ngoài, một lúc sau liền đưa Diêm Đạo Bà một thân màu chàm đi vào.
Vừa vào cửa Diêm Đạo Bà liền quét phất trần, khuôn mặt mang nụ cười thật sâu nhìn về phía Trương thị cùng Liên Mạn Nhi tỏ ý chào hỏi.
Diêm Đạo Bà nhìn qua ba mươi mấy tuổi, vóc người trung đẳng, màu da đen hơi ửng đỏ, mặt dài mảnh, một đôi mắt to, lông mày nhạt mỏng, miệng vểnh lên một chút . Không mở miệng còn hoàn hảo, mở miệng cười một tiếng liền lộ ra miệng đầy răng và hở lợi.
Thật sự không phải là tướng mạo nữ nhân được ưa chuộng. Nhưng bà ta lại có thể đi dạo hết nhà này đến nhà kia, được hoan nghênh vô cùng. Tất nhiên cũng là do tài ăn nói của bà ta.
“Ta mang đến cho phu nhân lời chúc của Bồ Tát.” Diêm Đạo Bà hướng Trương thị nhếch miệng cười nói, “Nhìn sắc mặt, da thịt phu nhân này, so sánh với vài ngày trước tốt hơn nhiều, đây là ánh sáng cát lợi chiếu rọi, hỉ khí đầy nhà a. Phu nhân thân thiện hữu hảo, tâm tư trung thực, nên không cần làm chuyện gì thì kết quả tự nhiên cũng đạt được, Phú Quý Bình An đều đã đến trong nhà phu nhân.”
Vừa nói chuyện, vừa quay đầu dùng hai mắt xem xét Liên Mạn Nhi, trong mắt lộ ra kinh ngạc, gương mặt tươi như hoa cúc.
“Kiếp trước không biết phu nhân tu bao nhiêu điều thiện nên kiếp này phúc báo, tự mình hưởng thụ không đủ, phúc còn kéo dài đến tử tôn. Cô nương mấy ngày qua không gặp, trổ mã xuất sắc. Đây là tiên nữ hạ phàm, phúc nguyên không cạn, phúc nguyên không cạn a.” Diêm Đạo Bà vừa lẩm bẩm, vừa cố ý lui về phía sau hai bước.
“Lão bà tử đường đột rồi, đường đột. . . . . .” Diêm Đạo Bà liền làm bộ dạng xuôi tay quỳ lạy.
Ở trước mặt Liên Mạn Nhi, Diêm Đạo Bà rất kiệm lời, hơn nữa mỗi lần đều đặc biệt nhún nhường.
“Nàng là cô nương trong nhà, bà lại nói hưu nói vượn rồi, ngồi xuống nói chuyện đi.” Trương thị cười bảo Diêm Đạo Bà ngồi xuống. Tuy không để cho Diêm Đạo Bà nói tiếp nhưng người sáng suốt vừa nhìn là có thể biết, đối với lời Diêm Đạo Bà vừa nói nàng không có ghét.
Trên thực tế, Diêm Đạo Bà nói vô cùng nhiều, lại nói trúng tâm khảm của Trương thị.
Diêm Đạo Bà có thể bằng sức một mình, khiến cho cái đạo quan nho nhỏ của bà hương khói tươi tốt, tất nhiên bà ta có chỗ độc đáo riêng. Quan sát lời nói và sắc mặt, chọn lời người muốn nghe chính là tuyệt kĩ hạng nhất của bà ta.
Có Liên Mạn Nhi ở đây, Diêm Đạo Bà cũng không dám ngồi trên ghế, không dám lên kháng cùng Trương thị ngồi, chỉ cẩn cẩn thận thận ngồi một chân ở dưới giường gạch.
“Đây là từ đâu tới thế?” Trương thị cùng Diêm Đạo Bà hàn huyên.
“. . . . . . Trong nhà Lưu viên ngoại ở thành Đông, phu nhân còn không biết sao, vợ chính thức của Lưu viên ngoại đã sinh ra một tiểu tử mập mạp!” Diêm Đạo Bà nói.