Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: phiyenvu Beta: Nora “Dạ… dạ…” Liên Diệp Nhi gật đầu lia lịa, sau đó vô cùng vui vẻ cười nhìn Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi tỷ, muội biết rồi.”

Diệp Nhi vui vẻ đi về. Trương thị nhìn Mạn Nhi hỏi: “Mạn Nhi, lúc nãy hai đứa con to nhỏ chuyện gì đó?”

“Không có gì ạ.” Liên Mạn Nhi nói.

Trương thị thấy Liên Mạn Nhi không chịu nói, bà cũng không hỏi nhiều nữa. Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi có quan hệ tốt. Hai tiểu cô nương thường xuyên có vài ý tưởng thần thần bí bí cổ quái cũng chỉ là nghịch ngợm chút mà thôi.

“Cha bọn nhỏ” Trương thị lại hỏi Liên Thủ Tín: “Chàng nói chuyện này có ổn không?”

“Ta thấy không ổn.” Liên Thủ Tín nói, từ trước đến nay, ông đối với huynh đệ Võ gia không có bất kỳ ấn tượng tốt nào.

“Vậy chúng ta…” Trương thị nhìn Liên Thủ Tín hỏi: “Có nên nói vài câu nhắc nhở không?”

“Nhắc nhở gì được chứ, lão gia tử đâu có hồ đồ.” Liên Thủ Tín nói: “Có khi chúng ta qua đó nhắc nhở, lão gia tử càng thêm không vui. Ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng nhất định trách chúng ta phá đám. Kệ đi! Chờ phá hết tiền rồi sẽ yên tĩnh trở lại. Tài đi người yên vui.”

Vẻ mặt Liên Thủ Tín rất bất đắc dĩ.

Cả nhà thương lượng một hồi, đều nhất trí cho rằng huynh đệ Võ gia tìm tới cửa chắc chắn là muốn kiếm tiền của Liên lão gia tử. Nếu Liên lão gia tử giao tiền sính lễ trước theo yêu cầu của bọn họ, phần lớn số tiền đó sẽ rơi vào túi của huynh đệ Võ gia. Mà tình hình bây giờ, huynh đệ Võ gia làm chân chạy cũng kiếm được không ít tiền.

“Cách xa như vậy, tin tức không linh thông, bên kia đòi bảy mươi hay bốn mươi cũng là do bọn họ nói thôi. Chỉ tại lão gia tử sốt ruột do thấy không ai chịu làm mối nên mới muốn cầu may.”

“Nếu thật là cô nương thành thực hai mươi mấy tuổi, sau khi gả vào, nhất định sẽ bị ức hiếp. Tạo nghiệt a…”

“Chắc là không biết tình hình ở bên này.”

Thời đại này có câu tục ngữ, ý nghĩa đại khái là lời nói của người làm mai không thể tin được. Hơn nữa, người như huynh đệ Võ gia mà làm người mai mối thì càng không đáng tin.

Nhà Liên Mạn Nhi quyết định án binh bất động, một là vì bọn họ không muốn dính líu sự tình ở nhà cũ, hai cũng là vì bọn họ thấy cũng không tiện khi xen vào chuyện này. Nhà cũ bây giờ chỉ có lão gia tử và Liên Thủ Nhân nhiệt tình với chuyện mai mối này, có đám người Liên Thủ Nghĩa phá đám, làm ầm ĩ, Liên Thủ Nhân muốn rước vợ về e rằng không dễ.

Cùng lúc đó, trong thượng phòng của nhà cũ.

Liên Thủ Nhân bị thương chảy máu đều ở trên mặt, hai vết rách da bầm tím. Liên Thủ Nhân rất sốt ruột, ông ta sợ lúc cô nương nhà người ta đến xem mắt, mặt ông ta bị thương, nhìn không toàn vẹn.

“Cha, nương, thương thế của con làm sao xử lí bây giờ?” Liên Thủ Nhân hỏi Liên lão gia tử và Chu thị: “ Cha, vết thương của người ở đâu?”

“Ông thấy sao rồi, có đau không, có cần mời Lý lang trung đến không?” Chu thị ân cần hỏi.

“Haiz…” Liên lão gia tử than thở không nói, chẳng qua là lúc nhấc chân không cẩn thận động đến miệng vết thương, đau đến khóe miệng co quắp.

Lúc này trong nhà không còn ai khác, Chu thị bảo Liên Thủ Nhân đóng cửa lại.

“Con đi đóng cửa cài then, đừng cho ai vào.” Chu thị nói với Liên Thủ Nhân.

Liên Thủ Nhân rất nghe lời đi đóng cửa, khóa lại. Lúc này Chu thị cởi quần áo Liên lão gia tử ra.

“Mau cởi quần áo ra.” Chu thị nói.

Bị con cháu đánh lén, Liên lão gia tử cảm thấy mất hết mặt mũi, ông không muốn nhớ đến chuyện này.

“Cái gì, không có gì đâu, chỉ là… lỡ tay thôi.” Liên lão gia tử lừa mình dối người nói.

“Đã nói ông nhanh cởi quần áo ra mà, tưởng mình còn là thanh niên trai tráng sao.” Chu thị không kiên nhẫn được nữa nói: “Ông trời ơi, đã vùi nửa người trong đất rồi mà còn ngại người ta thấy sao? Cố chịu đựng không cho ta xem, lỡ như xảy ra chuyện thì người chịu tội không phải ta hay sao!”

“Cha, cha cởi ra đi, nếu nghiêm trọng thì phải nhanh chóng tìm lang trung.” Liên Thủ Nhân đóng cửa xong, đi vào thúc giục.

Biết vợ già và con trai trưởng đang quan tâm ông, trong lòng Liên lão gia tử rất ấm áp. Cuối cùng cũng nhượng bộ hai người, cởi quần áo ra.

Đợi Liên lão gia tử cởi xong quần áo, nhìn vết thương trên người ông, mắt Chu thị đỏ lên.

Trên lưng, bên hông đùi, còn có bắp chân của Liên lão gia tử, vết thương xanh tím rất rõ ràng.

“… Đồ khốn nạn, táng tận lương tâm, ra tay nặng như vậy… trù cho chúng nó bị bệnh giang mai lở loét toàn thân, chết phơi thây ngoài đường, không ai chôn!” Chu thị hung hăng nguyền rủa.

“Nói cái gì vậy?” Liên lão gia tử trừng mắt nhìn Chu thị, chậm rãi mặc quần áo: “Bà tích chút khẩu đức đi.”

Nếu mời lang trung, Liên Thủ Nhân cũng dùng ké được một chút thuốc chữa trị vết thương trên mặt và trên người.

“… Mấy đứa nhà lão Nhị ra tay thật hiểm độc.” Liên Thủ Nhân thở dài nói: “Không những mặt mũi mà trên người con vết thương cũng không ít. Bọn họ muốn đánh chết con mà, cái này gọi là huynh đệ gì chứ.”

“Bọn nó là đồ súc sinh, cần gì quan tâm đến tình thân chứ.” Liên lão gia tử thấp giọng mắng.

Trong nhà còn một ít thuốc, đồ bổ của Liên Thủ Tín tặng, nhưng mấy thứ đó đối với vết thương chẳng những vô ích mà còn có hại.

“Mở cửa, bảo Kế Tổ đi gọi lang trung đến.” Chu thị nói.

Liên Thủ Nhân nghe được vội chạy đi, lại bị Liên lão gia tử ngăn cản.

“Quay lại!” Liên lão gia tử sầm mặt xuống, thái độ rất kiên quyết. “Bây giờ không thể gọi lang trung… may mà chỉ là vết thương ngoài da, không chạm đến xương cốt, qua một thời gian sẽ lành ngay thôi. Nhất định không được mời lang trung.”

Nếu gọi lang trung đến, phải ăn nói sao với người ta? Nói ông muốn hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân, con trai thứ hai đánh ông và Liên Thủ Nhân sao? Liên lão gia tử vẫn còn biết người biết ta, ông biết, vì hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân mà dư luận đã xôn xao lắm rồi, thật là không nên gây thêm thị phi nữa.

Mà lại là cái loại gièm pha như thế này.

Cãi nhau với con cháu là chuyện thường tình trong mỗi gia đình, nhưng bị con cháu đánh thì đây là chuyện vô cùng hiếm thấy.

“Bỏ đi.” Liên lão gia tử tự nhủ: “Hỗn loạn như vậy có lẽ là lỡ tay thôi. Đều là con cháu Liên gia ta, tốt xấu gì cũng phải chừa mặt mũi cho chúng. Chuyện này mà truyền ra ngoài, bọn nó không thể làm người nữa. Thôi đi, thôi đi.”

“Cái gì mà lỡ tay? Lỡ tay một lần thì được, còn có lần hai, lần ba sao?” Chu thị đương nhiên là không tin, quay đầu hỏi Liên Thủ Nhân: “Lão đại, có nhìn thấy ai đánh cha con không?”

“Chắc chắn là ba người nhà lão Nhị!“ Liên Thủ Nhân không thèm suy nghĩ nói: “Rốt cuộc là ai, con không nhìn rõ.”

“Đừng nghĩ nữa…” Giọng của Liên lão gia tử hơi mất mát, biết được ai đánh thì sao chứ, chỉ càng làm ông thêm đau lòng mà thôi.

Ngoài miệng Liên lão gia tử nói không nghĩ đến nhưng trong lòng không thể không suy nghĩ. Chu thị lại không tìm được người càng không cam tâm.

“…. Là vợ lão Nhị sao?” Người đầu tiên Chu thị hoài nghi, đương nhiên là con dâu, là vì trong mắt bà đó là người ngoài. “Tính tình ả ta cẩu thả, ham chơi, ta mắng nàng, không chừng trong lòng nàng ghi hận chúng ta. Là ả ta đánh lén sau lưng.”

“Không giống.” Liên lão gia tử nhắm mắt lại. Hà thị tuy to con, nhưng dù sao cũng là sức phụ nữ, lại chỉ giỏi cãi nhau. Theo cách đánh cũng như vết thương Liên lão gia tử khẳng định, người đánh ông là nam nhân.

“Chẳng lẽ là lão Nhị?” Trong lòng Chu thị run lên, giọng bà hơi run rẩy.

“Nó… còn không dám.” Liên lão gia tử nói.

Liên Thủ Nghĩa tuy hồ đồ nhưng bọn họ dù sao cũng là cha con nhiều năm như vậy, có thể nói Liên lão tử đối với Liên Thủ Nghĩa cũng coi như có chút hiểu biết. Liên Thủ Nghĩa dám cãi vả, dám ầm ĩ với ông, nhưng tuyệt đối không dám động tay với ông. Về điểm này Liên lão gia tử vẫn nắm chắc.

“Nó không nham hiểm như vậy.” Liên lão gia tử lại nói: “Nếu không, sao lúc sau ta dọa nó, nó lại sợ hãi như vậy.”

“Vậy, đó là …” Chu thị ngồi xếp bằng, hai tay xoắn lại với nhau.

“Là Tứ Lang.” Liên Thủ Nhân tiếp lời.

“Haiz…” Liên lão gia tử mở mắt ra, ngửa mặt lên thở dài một hơi: “Có thể nói là do ta chọc nó.”

Chọc, đây là thổ ngữ ở trong thôn, ý là đắc tội với ai đó.

Con và cháu không giống nhau, cách nhau một đời. Dù cho Liên lão gia tử dạy dỗ hay quan tâm bọn nó đều được nhưng cũng là cách một tầng. Bên trên bọn nó có cha mẹ, nên để cha mẹ chúng dạy dỗ, quan tâm và chịu trách nhiệm.

“… Là thằng nhóc khốn nạn kia?” Chu thị lập tức trợn mắt lên: “Lão đại, con gọi nó vào đây, ta hỏi nó.”

“Thôi đi!” Liên lão gia tử lại khoát tay ngăn cản: “Chuyện này dừng ở đây đi, đừng ai nhắc đến nữa.”

“Ông để nó đánh như vậy sao?” Chu thị gân cổ lên: “Lần này nó đánh ông mà không bị sao cả, sau này nó sẽ trèo lên đầu chúng ta ngồi đấy!”

“Bà nhỏ tiếng thôi.” Liên lão gia tử không nhịn được nhìn Chu thị: “Tứ Lang còn trẻ, không hiểu chuyện, chúng ta là người lớn, nên rộng lượng một chút, đây là chuyện mà người lớn nên làm.”

“Ông làm người cao giá quá nhỉ?” Chu thị khinh thường nói.

“Hôm nay chịu chút thiệt thòi cũng không uổng phí, nếu không chuyện này sao có thể thành công? Mấy người nhà lão Nhị có thể để chúng ta mang tiền cho lão Nhị, lão Tam nhà họ Võ sao? Con người phải biết nhìn xa, phải biết nhẫn nhịn!” Liên lão gia tử cũng không so đo với Chu thị, một lúc sau, mới chậm rãi nói.

“Vậy hai thằng khốn kia có tin được không?” Chu thị nhướng mày hỏi.

“Lần này cũng có thể tin được.” Liên lão gia tử từ từ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK