Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dạ, cô nương.” Cát Tường nói, lại hỏi: “Cô nương, đồ chúng ta mang về, thuận tiện có nên sắp xếp đưa qua cho Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư luôn không ạ?”

“Ừ, mai người nhớ nhắc ta, không thôi ta nhiều việc lại quên.” Liên Mạn Nhi gật đầu, sau đó lại nhíu mày hỏi Thiện Hỷ: “Đến hỏi hai lần à, mới có mấy ngày sao bà ta lại siêng như vậy chứ! Có nói gì không?”

Thiện Hỷ lắc đầu.

“Viêm đạo bà chỉ hỏi phu nhân khi nào trở về, không nói gì khác nữa ạ.”

“Bà ta không phải mới lấy một khoản tiền từ mẹ ta sao, gấp như vậy là muốn cái gì?” Liên Mạn Nhi trầm ngâm nói: “Hay là thấy dễ ăn nên nghiện rồi? thấy mẹ ta dễ nói chuyện, lại có cái bẫy gạt tiền gì rồi nên vội vàng tìm đến sao?”

Liên Mạn Nhi không hề thích Viêm đạo bà, trong mắt nàng bà ta chính là loại người mượn hơi thần thánh lừa gạt khắp nơi. Tự nhiên muốn đến nhà nàng chắc chắn là không có ý tốt.

Cho dù hôm nay nhà nàng không để ý đến chút tiền này nhưng cũng không thể tùy tiện bị người ta lừa gạt được. Hơn nữa Liên Mạn Nhi rất hiểu tính Trương thị, vô cùng nhẹ dạ, ai biết được ngoài lừa tiền ra bà ta còn sinh tâm tư gì khác, vậy Trương thị sẽ chịu thiệt.

“Cô nương, chúng nô tỳ cũng thấy bà ta không phải là người tốt.” Như Ý ở bên cạnh nói: “Miệng bà ta cứ như bôi mật, thấy người nào thì nói tiếng đó, có lúc nô tỳ thấy ánh mắt bà ta không đứng đắn, không giống người đàng hoàng.”

Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu, Viêm đạo bà chắc chắn không phải là người tử tế, người thành thật cũng không làm được nghề của bà ta.

“Vẫn là câu nói đó, sau này các ngươi lưu ý một chút, đợi ta khuyên mẹ, ít để bà ta lui tới, như vậy tự khắc sẽ bớt việc.”

Mấy nha đầu đều vội vàng vâng theo.

Mặc dù ở phủ thành Trương thị có kết giao với không ít phu nhân, bình thường cũng lui tới náo nhiệt, nhưng Liên Mạn Nhi biết, Trương thị ở phủ thành không thoải mái bằng ở nông thôn. Ở nông thôn có mấy người Triệu thị, Ngô Vương thị, mọi người tụ tập cười cười nói nói, làm mấy chuyện vụng vặt, mà các phu nhân ở phủ thành lại quan tâm đến những chủ đề khác.

Vì vậy mà Trương thị cảm thấy buồn chán, mà Viêm đạo bà đi hết nơi này đến nơi khác, giao thiệp rộng lại biết nói chuyện, giỏi nịnh nọt, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ. Trương thị lại rất thích nghe bà ta nói chuyện tào lao, đó là lý do vì sao mỗi lần bà ta tới Trương thị lại vui mừng tiếp đón.

Trương thị như vậy, Liên Mạn Nhi cũng hết cách.

Xem ra chỉ có thể đợi Tần Nhược Quyên gả vào cửa, sớm sinh con cho Ngũ lang, đến lúc đó tâm tư của Trương thị đều dồn cho đứa nhỏ không có thời gian nhàn rỗi mà đi tiếp người rãnh rỗi. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy lại thấy không còn sớm nên lên giường nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Liên Mạn Nhi thức dậy rửa mặt xong đi đến phòng Trương thị, Ngũ lang và tiểu Thất đều đã đến, cả nhà cùng nhau ăn sáng.

Mọi người đã sớm có thói quen, lúc ăn sáng uống trà sẽ cùng nhau thương lượng chuyện trong nhà.

“ … lát nữa con sẽ đi cùng tiểu Thất đến gặp Sở tiên sinh.” Ngũ lang nói, bất kể có nhiều việc như thế nào thì cũng không thể chậm trễ việc học của tiểu Thất.

“Muội có đồ muốn đưa cho Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư, ca, chờ muội chuẩn bị xong ca đưa qua giúp muội nha.” Liên Mạn Nhi nói.

Ngũ lang gật đầu.

“Đệ cũng có đồ tặng cho Sở tiên sinh và tiểu Cửu ca.” tiểu Thất cũng nói.

“Hôm nay ở thôn trang có chút chuyện cha phải qua xem, không đến Trầm gia được, “ Liên Thủ Tín nói: “Ngũ lang, con thay cha chào hỏi Sở tiên sinh và Trầm tam gia nha.”

“Dạ.” Ngũ lang lại gật đầu.

“Lúc nãy Tôn quản sự nói với ta hôm nay sẽ đưa mấy tấm da đến, mọi người tranh thủ trở về chọn ra vài tấm.” Trương thị nói.

Liên Thủ Tín, Ngũ lang và tiểu Thất cười xua tay.

“Chuyện này không cần hỏi chúng ta, đợi người ta đưa đến mẹ con hai người tự chọn là được.”

“Vậy cũng được.” Trương thị nói: “Dù sao số da này chủ yếu là dành cho Mạn Nhi và Ngũ lang, quần áo mùa đông của chúng ta đã làm gần xong rồi. Đợi hai huynh muội chúng nó chọn xong rồi, còn lại tấm nào tốt ta sẽ may cho hai người hai bộ.”

“Nàng tự quyết định đi, chuyện này không cần nói với chúng ta đâu.” Liên Thủ Tín cười nói, tuy hôm nay gia cảnh và địa vị của hắn đã khác xưa nhưng Liên Thủ Tín vẫn không thay đổi. Đối với chuyện ăn mặc không để trong lòng, Trương thị cho hắn ăn gì hắn sẽ ăn cái đó, may cho quần áo gì hắn sẽ mặc cái nấy, chưa từng nhiều lời.

“Mẹ con hai người hôm nay không ra ngoài sao?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị và Liên Mạn Nhi.

“Hôm nay ta không có việc gì nên ở nhà.” Trương thị nói, sau đó hỏi Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, con có ra ngoài không?”

“Con cũng không ra ngoài.” Liên Mạn Nhi nói. Ở thôn Tam Thập Lý Doanh Tử mấy ngày, về đây có một số chuyện nàng cần phải giải quyết. “Nên đi đến Trầm gia một chuyến nhưng cũng không gấp lắm. Ca, hôm nay ca qua đó giúp muội hỏi xem Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư khi nào rãnh.”

“Được.”

Bởi vì Ngũ lang muốn đưa tiểu Thất đến Trầm phủ nên Mạn Nhi vội về phòng, chia đồ thành mấy phần, đưa hai phần cho người sai vặt của Ngũ lang. Liên Mạn Nhi cũng viết thiếp đưa qua Trầm phủ. Mấy phần còn lại là để dành cho mấy vị cô nương giao hảo cùng nàng, trong đó bao gồm cả Tần Nhược Quyên.

Mặc dù Tần Nhược Quyên đã cùng Ngũ lang định hôn, hai người không tiện gặp mặt nhưng Mạn Nhi vốn thân thiết với Tần Nhược Quyên, nên hai người vẫn lui tới như thường.

Phân chia đồ xong, sắp xếp cho người mang đi, Liên Mạn Nhi cùng Trương thị vào phòng ngồi, các quản sự đại nương đã chờ sẵn. Đợi Trương thị và Liên Mạn Nhi giải quyết xong mọi chuyện đã là chín giờ rưỡi.

Lúc này tiểu nha đầu bưng một bình trà thơm cùng điểm tâm mới ra lò lên, hai mẹ con Liên Mạn Nhi ngồi trên giường vừa uống trà vừa ăn điểm tâm.

“Đầu bếp làm điểm tâm mà Lỗ tiên sinh cho tay nghề thật là giỏi.” Trương thị vừa ăn điểm tâm vừa nói với Liên Mạn Nhi: “Nhiều kiểu lại ngon, ta ăn quen rồi, những thứ mua ở cửa hàng không còn thấy ngon nữa …. Ta thấy bà ngoại con cũng rất thích điểm tâm này, đợi mấy người họ đến thì kêu nhà bếp làm cho bọn họ thưởng thức.”

Lần này về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử Liên Mạn Nhi đặc biệt mang một ít điểm tâm này về. Mấy người Lý thị, Trương Thanh Sơn ăn xong đều khen ngon, do đó Trương thị mới có lời này.

“Nhất định rồi.” Liên Mạn Nhi nói: “Mẹ, nếu chúng ta lại về thôn mà ở lâu, nên dắt theo đầu bếp này về, xây cho hắn thêm mấy cái lò.”

“Được.” Trương thị gật đầu nói.

Hai người ngồi nói chuyện một lát lại làm ít việc thêu thùa, thấy tiểu nha đầu đi vào báo có Viêm đạo bà đến.

“ …. Đang ở ngoài đợi, muốn vào thỉnh an phu nhân, nô tỳ nói phu nhân đang bận, nô tỳ giúp bà ta vào xem phu nhân có rãnh gặp bà ta không.”

Tiểu nha đầu bẩm báo xong, đứng một bên đợi Trương thị và Liên Mạn Nhi.

“Bà ta cũng thật là siêng.” Liên Mạn Nhi hừ một tiếng.

“Bà ta sống bằng nghề này, cũng là bất đắc dĩ mà.” Trương thị nói: “Vừa lúc ta rãnh rỗi để cho bà ta vào đi, lúc ta không có ở đây bà ta đã tới mấy lần, cũng không thể quá lãnh đạm với người ta, làm người ta lạnh lòng đi ra ngoài lại nói chúng ta làm cao.”

Trương thị nói vậy tức là có ý muốn gặp Viêm đạo bà.

“Vừa khéo ta cũng có chuyện nói với bà ta,” dường như sợ Liên Mạn Nhi không vui, Trương thị lại giải thích: “Chuyện của Tam bá mẫu con, ta giao cho bà ta, bây giờ Tam bá mẫu con đổi ý, ta cũng phải nói với bà ta một tiếng, đừng để bà ta mất công.”

“Vậy cứ để bà ta vào đi,” Liên Mạn Nhi chẳng thể làm gì khác hơn gật đầu. Trương thị dù sao cũng là chủ mẫu một nhà, nàng đã nói như vậy, Liên Mạn Nhi cũng không tiện phản đối. Với lại, tuy Liên Mạn Nhi không thích bà ta nhưng dù sao bà ta cũng hay lui tới phủ đệ của các quan lại, có chút ảnh hưởng với các nữ quyến, ở trước mặt mẹ con hai người đều rất kính cẩn, không hề có cử chỉ quá đáng.

Tiểu nha đầu đi ra, lát sau thấy Viêm đạo bà đi vào.

Viêm đạo bà vẫn tươi cười như trước, vội vàng hành lễ với Trương thị và Liên Mạn Nhi.

“ …. Nghe nói cả nhà phu nhân trở lại, ta liền vội đến đây thỉnh an phu nhân và cô nương. Thấy sắc mặt phu nhân và cô nương đều tốt ta cũng an tâm. Không phải lão bà tử cố ý lấy lòng, mấy hôm không gặp phu nhân và cô nương trong lòng ta rất nhớ.” Viêm đạo bà thành khẩn nói, vô cùng thân mật.

Trương thị vốn là người trọng tình cảm, nghe bà ta nói như vậy thì cảm động, vội cho bà ngồi xuống nói chuyện. Bà ta là người giỏi quan sát, thấy có Liên Mạn Nhi ở đây, bà ta vẫn như cũ không dám ngồi ngang hàng với Trương thị, chỉ ngồi dọc theo giường dưới chân Trương thị.

“Ấn đường của phu nhân tỏa sáng, vẻ mặt rạng rỡ, chuyến này đi về chắc là mọi chuyện đều thuận lợi, cháu trai cháu gái của người đều ổn rồi.” sau khi Viêm đạo bà ngồi xuống len lén nhìn Liên Mạn Nhi sau đó nói với Trương thị. Nhà Liên Mạn Nhi lần này về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử chủ yếu là xuống sữa cho Trương Thải Vân, chuyện này cũng không có gì bí mật, Viêm đạo bà thường xuyên qua lại đương nhiên là biết.

“Mượn cát ngôn của bà.” Trương thị cười nói: “Đều tốt, đều tốt.”

Hai người nói đến vấn đề của Trương Thải Vân, Trương thị vui vẻ nói, Viêm đạo bà câu nào cũng vô cùng ninh nọt, lấy lòng.

“Phu nhân người là quý nhân, cứ nhìn con cái của người thì biết. Những người đứng gần người cũng được hưởng phúc lây chứ đừng nói đến thân thích của người.” Viêm đạo bà cười bồi nói, lại len lén nhìn Liên Mạn Nhi một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK