Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kim Huyên

Beta: Tiểu Tuyền

“ Nhanh dẫn ta đi. ” Liên Mạn Nhi trong lòng hoảng loạn giục Thải Tú.

Thải Tú đáp lời một tiếng rồi đi trước dẫn đường. Con đường nhỏ này Liên Mạn Nhi chưa từng đi qua, chỉ đoán hướng này là hướng đi ra phía sau của Thanh Viên.

Thải Tú bước nhỏ nhưng đi rất nhanh, vừa đi vừa lau mồ hôi, nhìn bộ dạng cũng rất gấp gáp, Liên Mạn Nhi so với nàng ta còn gấp hơn, nàng sợ Thải Tú đi chậm nên vượt lên phía trước, kéo cánh tay Thải Tú đi nhanh hơn.

Thải Tú lớn hơn Liên Mạn Nhi, cao hơn, vóc người cũng khỏe hơn một chút, nhưng Liên Mạn Nhi dù sao cũng lớn lên ở nông thôn, dù hiện tại cuộc sống đã tốt hơn trước kia, nhưng nàng tính tình vẫn rất hiếu động, cho nên Liên Mạn Nhi lôi Thải Tú đi, bản thân nàng không sao cả nhưng Thải Tú lại càng thở hồng hộc.

“ Rốt cuộc là làm sao, làm sao lại từ trên núi đá té xuống? Người ở bên cạnh đâu? Té có sao không, bị thương nặng không? ……” Liên Mạn Nhi vừa đi vừa hỏi không ngừng.

Nếu tiểu Thất có bị làm sao thì nàng sẽ đau lòng chết mất, cái tên Trầm tiểu Mập chết tiệt, còn nói là giúp nàng trông chừng tiểu Thất.

“ Cô nương hỏi ta, ta cũng không biết rõ nữa. Ta ở bên cạnh Lục gia nghe người đến báo tin mới biết. Lục gia bảo ta đi tìm cô nương … hình như … ” Thải Tú mồ hôi chảy ròng ròng nhưng không có oán trách, nàng ta liếc Liên Mạn Nhi một cái, thấy Liên Mạn Nhi vẻ mặt hoảng loạn, con ngươi khẽ đảo một vòng. “ Kế Hiền thiếu gia hình như, té không nhẹ đâu … ”

Nghe Thải Tú nói như vậy, lòng Liên Mạn Nhi càng hoảng sợ, hận không thể lập tức gặp tiểu Thất, thế là càng đi nhanh hơn, làm cho Thải Tú gần như chân không chạm đất. Thải Tú mấy lần vướng vào váy của mình suýt nữa thì ngã, đều được Liên Mạn Nhi kéo lên. Lúc này Liên Mạn Nhi cũng bất chấp Thải Tú có thoải mái hay không nữa.

Thải Tú khổ không thể tả, âm thầm cau mày, cảm thấy Liên Mạn Nhi đúng là một nha đầu nông thôn, nhìn vóc dáng có vẻ cũng yếu đuối, yểu điệu mà lại có sức lực mạnh như vậy. Trong lúc cấp bách thế này mà Thải Tú vẫn còn tâm trạng cuối đầu nhìn xuống dưới váy của Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi đi rất nhanh nhưng bởi vì hoàn bội đè lên váy, nên chân váy cũng không bay lên, tuy nhiên nhìn kỹ một chút thì thỉnh thoảng vẫn thấy được hai chân.

Dù trong lòng không muốn nhưng Thải Tú không thể không thừa nhận chân Liên Mạn Nhi không to. Nhưng đó là so với bàn chân tự nhiên, Liên Mạn Nhi đích thực là không có bó chân. Nhìn bàn chân tự nhiên của Liên Mạn Nhi trong lòngThải Tú không khỏi dâng lên một cảm giác bản thân hơn người.

Ở Trầm phủ, những người hầu trong phòng như các nàng, mặc dù trên danh nghĩa là nô tỳ, nhưng vẫn sang quý, so với thiên kim nhà bình thường cũng chẳng khác là mấy. Ví như mấy người hầu của nhà bình thường, phần lớn đều là chân to, nhưng các nàng thì lại bó một đôi chân nhỏ, mà còn là do một lão phu nhân chuyên bó chân phụ trách bó, chân của các nàng còn nhỏ hơn, xinh đẹp hơn so với rất nhiều thiên kim tiểu thư ở bên ngoài.

Đi nhanh như vậy, sức lực này có thể kéo chết một con bò, không phải đã chứng minh Liên Mạn Nhi là một nha đầu có mệnh khổ trời sinh sao. Liên Mạn Nhi ngoài chuyện tuổi nhỏ một chút, vóc dáng xinh đẹp một chút thì còn có gì có thể so với nàng chứ? Còn muốn vào phủ tranh giành tình cảm với nàng, cũng không hỏi thăm xem nàng là ai? Hôm nay phải cho nha đầu nhà quê này biết lợi hại.

Mãi suy nghĩ, Thải Tú có một chút thất thần liền thiếu chút nữa bị Liên Mạn Nhi lôi ngã, lại bị một nhánh cây nằm ngang bên cạnh móc vào cổ, đau rát vô cùng.

“ Ai da. ” Thải Tú nhịn không được kêu lên.

“ Thải Tú cô nương, đệ đệ của ta bọn họ đang ở đâu, sao còn chưa tới? ” Liên Mạn Nhi hỏi.

“ Đến rồi, đến rồi, ở ngay phía trước. ” Thải Tú nhịn đau, chỉ về phía trước.

Phía trước là một ngọn núi giả lớn, nhìn lên núi đá lởm chởm, trái tim của Liên Mạn Nhi gần như muốn vọt lên cổ họng, Trầm Khiêm và tiểu Thất hai người đi cùng nhau, nghịch lại càng nghịch, vậy không phải là một đôi nghịch ngợm đó sao? Nàng sở dĩ muốn dừng ở đây xem một chút, chính là chỗ này … mà từ ngọn núi như vậy té xuống … , Liên Mạn Nhi không dám nghĩ thêm nữa.

Vòng qua một khối núi nhô ra, trước mặt liền xuất hiện một căn nhà.

Căn nhà này thoạt nhìn có cảm giác xây dựa vào núi, nhưng khi đi vào mới phát hiện một nửa căn nhà là xây trong núi, thì ra là dựa vào động mà xây nhà.

“ Là ở đây, ” Thải Tú dắt Liên Mạn Nhi đến trước cửa, đẩy cửa ra, “ Kế Hiền thiếu gia ở bên trong. ”

Nghe nói tiểu Thất ở trong Liên Mạn Nhi không để ý đến Thải Tú, vội nhấc chân đi vào trong.

“ Tiểu Thất. … ” Liên Mạn Nhi vừa cất bước vừa hướng vào bên trong gọi.

Không có tiếng đáp, Liên Mạn Nhi đột nhiên dừng bước, nàng một chân ở ngoài một chân ở bên trong cửa, quay người lại nhìn Thải Tú.

Tiểu Thất té bị thương, đem đến nơi này điều trị lại kinh động đến Trầm Lục, tại sao bên ngoài không có một người nào, mà căn phòng này sao lại yên tĩnh quá mức vậy. Vì quan tâm tiểu Thất Liên Mạn Nhi đã bỏ qua rất nhiều vấn đề, mà lúc này sự cảnh giác trời sinh nói cho nàng biết chuyện này có vấn đề.

Không chờ Liên Mạn Nhi hỏi, Thải Tú liền đổi sắc mặt, hai tay đẩy mạnh vào bên hông của Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi không có chuẩn bị nên loạng choạng ngã vào trong nhà. Thải Tú nhanh chân bước lên phía trước đóng cửa, Liên Mạn Nhi vội đứng dậy, vươn tay chộp đến trên người của Thải Tú.

“ Ngươi muốn gì? ” Liên Mạn Nhi giận dữ hỏi.

Thải Tú không lên tiếng, phịch một tiếng đóng cửa lại. Lúc đó Liên Mạn Nhi đã chụp được vạt áo của Thải Tú, nàng nhất định không buông tay,hai người vật lộn lại còn thêm sức ép của cánh cửa sắp đóng lại.

Liên Mạn Nhi nhìn cánh cửa đã đóng trước mặt, trong tay còn nắm một mảnh vạt áo của Thải Tú.

Thải Tú ở ngoài dường như khẽ nguyền rủa một tiếng, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Liên Mạn Nhi vội vàng chạy đến bên cạnh cửa sổ phía trước, căn phòng này lắp cửa sổ kính rất dày, qua cửa kính Liên Mạn Nhi chỉ thấy bóng lưng của Thải Tú vội vội vàng vàng chạy đi.

Bị trúng kế rồi!

Trong lòng Liên Mạn Nhi bỗng hiểu rõ, ngay sau đó lòng nàng chợt nhẹ hẳn đi, Thải Tú nói tiểu Thất bị thương là để lừa nàng, tiểu Thất không có xảy ra chuyện gì.

Tiểu Thất không có chuyện, Liên Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lúc đó trái tim nàng lại nhảy lên một cái. Tiểu Thất không có chuyện, thì e rằng nàng sẽ có chuyện!

“ Có ai không, cứu với, có người nào không, đi ra đi. ” Liên Mạn Nhi đập cửa sổ kêu hai tiếng, bên ngoài không có động tĩnh mà bên trong cũng yên lặng.

Liên Mạn Nhi biết nhất thời sẽ không gọi được ai, liền quay người lại quan sát tình hình trong nhà.

Gian nhà này không quá lớn, kích thước cỡ một căn phòng, bày trí cũng đơn giản, một cái bàn lớn, phía sau là ghế thái sư, hai bên đều có hai cái ghế. Nhìn vào trong là tấm bình phong, cách bố trí này có chút giống thư phòng của Trầm Lục.

Liên Mạn Nhi đứng trước cửa sổ, tâm tư xoay chuyển. Thải Tú lừa nàng đến đây, rõ ràng là không có ý tốt, vậy dụng ý là gì, nàng ta muốn làm gì nàng?

Căn phòng nhỏ ở nơi hẻo lánh, cửa sổ đóng chặt, nàng là một tiểu cô nương. Liên Mạn Nhi không khỏi nhớ đến kiếp trước đọc qua tiểu thuyết cổ đại, trong đó kể rất nhiều thủ đoạn xấu xa nham hiểm của những gia đình giàu có.

Trong những thủ đoạn đó, xấu xa nhất, cũng thường hay được dùng nhất chính là một cô nương nhỏ như nàng đây, cũng đang phù hợp với vị trí và hoàn cảnh hiện tại, là một chiêu “ hủy hoại danh tiết ”

Sau tấm bình phong đó, có phải còn có một tấm rèm, sau tấm rèm là một gian phòng khác, trong phòng có phải đang giấu một người đàn ông khiếm nhã. Lát nữa, dù nàng và người đàn ông đó có xảy ra chuyện gì hay không, cũng sẽ có kẻ chạy đến, chỉ cần nhìn thấy hai người họ ở chung một phòng, thì sự trong sạch của nàng coi như xong rồi, sau đó nàng chỉ có hai con đường phải chọn.

Một là chết, hai là gả cho hắn. Có thể gả cho hắn còn đỡ, nếu hắn có vợ rồi, nàng chỉ có thể làm vợ nhỏ

“ Thải Tú chết tiệt, tiện nhân! ” Liên Mạn Nhi nhịn không được mắng một tiếng.

Mắng xong, nàng hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh lại. Tìm Thải Tú tính sổ là chuyện sau này, bây giờ quan trọng là phải tìm cách đối phó với tình hình trước mắt.

Nếu như trong phòng thật sự có một người đàn ông xuất hiện …, Liên Mạn Nhi lại một lần nữa nhìn quanh phòng, đột nhiên trong lòng chợt động. Có cái gì đó không đúng!

Trong phòng bày trí tuy là đơn giản nhưng cái bàn kia, còn có mấy cái ghế nữa đều làm từ gỗ hoàng hoa lê mà cái bàn lớn đó không phải do những thanh gỗ ghép thành, mà do một khúc gỗ lớn điêu khắc ra.

Một căn nhà xây trong động núi đá như thế này, tất nhiên không phải là nơi ở tầm thường. Hiện tại ở Niệm viên này, người có tư cách sử dụng không quá ba người.

Trầm Lục, Trầm Khiêm, Trầm Cẩn.

Vì là chuyện phá hoại danh tiết nên bỏ qua Trầm Cẩn, Thải Tú là một nô tỳ, dám tính kế Trầm Lục hay Trầm Khiêm đến phá hoại danh tiết của nàng? Đây là chuyện không thể xảy ra. Nhưng mà căn phòng như vậy, Thải Tú dám đem người đàn ông khác đến sao? Cứ cho là Thải Tú dám, thì người đàn ông đó dám không?

Đương nhiên, đứng ở góc độ khách quan mà nói vẫn còn có một khả năng nữa, thì Trầm lục hoặc Trầm Khiêm chính là chủ mưu. Nhưng từ góc độ thực tế, khả năng này có thể loại bỏ. Nếu Trầm Lục và Trầm Khiêm là loại người như vậy, Liên Mạn Nhi sẽ không cùng Trầm gia có giao tình tốt như thế. Liên Mạn Nhi tin vào nhân phẩm của Trầm Lục và Trầm Khiêm ở phương diện này.

Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền bước đến cái bàn, lúc nàng dừng lại ở trước bàn, nhìn rõ thứ đang để trên bàn, nàng không khỏi rùng mình một cái.

Trên bàn rất sạch sẽ, bên tay phải bày giá bút, ống đựng bút, đồ rửa bút, ngoài bút mực ra, còn có hai chồng thư, vài cái ống trúc nho nhỏ.

Thư được phong ấn xi, hình của phong ấn rất kỳ quái, không phải là văn tự, cũng không phải là hình vẽ có thể nhận ra được. Phong ấn đã được mở, từ trong phòng thư còn lộ ra nửa đoạn giấy viết thư, trên đó chữ viết chi chít, mà bên cạch là cái ống đồng tinh xảo, người khác có thể không nhận ra đây là thứ gì nhưng Liên Mạn Nhi có thể nhận ra, ống trúc như vậy, rõ ràng là dùng để bỏ thư cột vào chân của bồ câu đưa tin.

Trong đầu Liên Mạn Nhi lập tức hiện ra hình ảnh lần đầu tiên gặp Trầm Lục.

Đây là thư phòng bí mật của Trầm Lục, Thải Tú không phải muốn làm hỏng danh tiết của nàng mà là muốn nàng chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK