Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: phiyenvu

Beta: Nora

Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi: “Như vậy cũng không đuổi được, lát nữa muội phải làm sao?” Liên Mạn Nhi không tự chủ được nhìn vào trong phòng một cái.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ đừng lo. Lát nữa muội sẽ cứng rắn đuổi bà ta đi cho bằng được.” Liên Diệp Nhi nói: “dù sao bà ta cũng biết nhà muội sẽ không cho bà ta ăn cơm, bà ta nhất định phải trở về nhà cũ thôi.”

Liên Mạn Nhi gật đầu. Liên Diệp Nhi nói không sai. May mắn hôm đó Diệp Nhi đã không nhất thời mềm lòng giữ Hà thị lại ăn cơm.

Về đến nhà, Liên Mạn Nhi đem chuyện này kể cho mấy người Trương thị nghe.

Liên Chi Nhi nói: “Người trong thôn không ai chào đón bà ta. Giường gạch ở xưởng dưa chua lại quá nóng, không ngồi được, bà ta chỉ có thể đi qua nhà Diệp Nhi, chẳng phải vì ham muốn chiếc giường ấm áp nhà người ta, lại thêm có nước nóng để uống mà không cần động một ngón tay sao.”

Liên Mạn Nhi nói: “Nhà mới của Diệp Nhi phòng ốc rộng rãi, sạch sẽ, lại ấm áp. Muội nghĩ bà ta chỉ hận không thể ở lại nhà người ta luôn thì có.”

“Tật cũ lại tái phát rồi. Lão gia tử và lão thái thái quản không được à?” Trương thị nói: “Bây giờ vẫn còn chưa lạnh lắm, đợi tới khi mùa đông đến lại càng quá đáng hơn. Mấy người đó làm như vậy thật là có thể tiết kiệm được mấy bó củi. Ban ngày đều ra ngoài, nhà nào ấm áp thì đi nhà đó, buổi tối trở về đốt hai bó củi ngủ là được.”

“Bọn họ không phải vì tiết kiệm mà là do lười thôi.” Liên Thủ Tín một câu trúng đích.

Liên Mạn Nhi đem những chuyện nàng thăm dò được từ Hà thị về chuyện ở riêng, cùng với những lời Hà thị nói, kể lại một lượt cho cả nhà nghe.

“Bọn họ nghĩ hay thật, lại còn mặt dày không biết xấu hổ mà tính toán như vậy.” Liên Thủ Tín nói.

“Cả nhà nhị đương gia là những người không biết cách sống. Còn may là bọn họ chỉ nói thôi đó. May mà có lão gia tử và lão thái thái quản thúc, nếu không thì bọn họ đã không sống nổi rồi.” Trương thị.

“Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chút đồ của hai lão nhân, thật là không có tiền đồ.” Ngũ Lang nói.

“Ừ! Ai nói không phải chứ.” Mọi người đều gật đầu.

“Còn chuyện càng mắc cười hơn nữa nè ca.” Liên Mạn Nhi đem chuyện Hà thị nói về đồ cưới của Liên Chi Nhi kể cho mọi ngươi nghe.

“Nếu không xưởng dưa chua kia …” Liên Chi Nhi liền mở miệng nói.

“Tỷ, tỷ nếu nghe lời bà ta sao sống nổi chứ. Đây là chuyện riêng của nhà chúng ta, muội đã nói thẳng trước mặt bà ta rồi. Chúng ta muốn làm gì thì sẽ làm cái đó.” Liên Mạn Nhi biết Liên Chi Nhi muốn nói gì liền chặn lời nói của nàng lại.

“Mẹ biết ngay mà.” Trương thị dường như không ngạc nhiên, cũng không có tức giận. “Bọn họ bây giờ tuy vẫn sợ chúng ta, có một số lời không dám nói. Nhưng trong lòng bọn họ chắc chắn không cam lòng. Lúc nào cũng nói mẹ lo cho nhà mẹ đẻ, bây giờ lại đỏ mắt đồ cưới của Chi Nhi. Bọn họ có ý đồ gì, cho là người khác không biết sao?”

“Bọn họ dù là có ý đồ gì cũng phí công thôi.” Liên Thủ Tín nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

“Đúng vậy.” Trương thị gật đầu, ánh mắt bà nhìn Tiểu Thất và Ngũ Lang tràn đầy tự tin cùng mãn nguyện.

Liên Mạn Nhi cũng biết điều này. Nhà nàng không giống nhà của Diệp Nhi. Nhà nàng có Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ở đây, ai cũng không có cớ xuống tay. Người nhà cũ có ý gì đi nữa thì cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.

Tuy là nói như vậy nhưng biết được có người ở sau lưng mình dòm ngó, có ý đồ tính toán cũng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

“Lần sau về nhà cũ nên nhắc nhở một chút.” Ngũ Lang nghĩ nghĩ rồi nói: “Để bọn họ sớm chết tâm tư vô dụng kia đi.”

Vừa qua tết Trùng Cửu*, cả nhà Trương Thanh Sơn ngồi xe ngựa tới, vẫn như trước đem đến cho nhà Liên Mạn Nhi một xe đầy sản vật của núi rừng. Cũng giống như năm trước, từng bao từng bao trái cây, còn dùng túi và rổ để dựng nấm, mộc nhĩ, hạch đào, hạt dẻ… vân vân, ngoài ra còn đem gà Lý thị tự tay nuôi thả trong vườn cây ăn quả đến đây. Người đến có Trương Thanh Sơn, Lý thị, Trương Khánh Niên, Trương Vương thị, còn có Trương Thái Vân.

*Tết Trùng Cửu: ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương nên còn được gọi là tết Trùng Dương.

“Mẹ! Lần sau đừng đem cho con mấy thứ này nữa.” Trương thị nói với Lý thị: “Cây ăn quả nhà chúng con năm nay cũng có trái rồi.”

“Đó là của nhà các con, chúng ta đưa là của chúng ta.” Lý thị cười nói: “Các con nói như vậy là cho rằng đồ các con mua giống với đồ của chúng ta sao?… Đã biết các con bây giờ cũng không thiếu thứ gì nhưng hai lão nhân chúng ta đưa mấy thứ này là muốn cháu trai, cháu gái của chúng ta được ăn hoa quả trong nhà.”

Lý thị nói như vậy, Trương thị cũng không nói được gì nữa. Tình cảm của gia đình người nhà nông rất mộc mạc, đặc biệt là những người lớn tuổi, họ luôn suy nghĩ muốn bọn trẻ được ăn ngon, ăn no.

Mà Trương gia lần này tặng đồ đến nhiều hơn hai phần so với năm ngoái cũng là có nguyên nhân. Thứ nhất là cuộc sống của Trương gia càng ngày càng tốt, tiền trong tay cũng được phóng khoáng hơn, đương nhiên là có thể đưa càng nhiều đồ tốt. Thứ hai là do hai năm nay hai nhà qua lại ngày càng nhiều nên càng thân thiết hơn.

Liên Mạn Nhi mở cửa hàng ở huyện thành, quen biết rộng, giúp cho Trương gia tìm được càng nhiều mối tiêu thụ trái cây, thậm chí tất cả lò nấu rượu đều theo đó mà được lợi. Còn có hôn sự của Trương Thái Vân, Trương gia cũng vô cùng cảm kích một nhà Liên Mạn Nhi.

Nói đến hôn sự của Trương Thái Vân, Trương thị liền hỏi Lý thị và Trương Vương thị đồ cưới của Trương Thái Vân chuẩn bị đến đâu rồi.

“Gia cụ đều đã tìm người làm rồi, quần áo, chăn đệm, cả nhà đều đang làm, bản thân con bé cũng tự làm vài món.” Trương Vương thi nói, liền lấy cái bao Trương Thái Vân đem đến mở ra, bên trong đựng vải may quần áo màu đỏ rực. Trương Vương thị lấy từng cái ra cho Trương thị xem, còn lấy thêm một vài mẫu thêu ra.

“Chi Nhi, đem mấy mẫu thêu của con ra đây cho mẹ.” Trương thị nói với Liên Chi Nhi.

Liên Chi Nhi dạ một tiếng liền mang tất cả mẫu thêu áo cưới ra, mọi người cười nói vui vẻ lựa chọn.

“Thái Vân ở lại đây với nhà cô đi, có Chi Nhi thêu thùa chung hai đứa cũng có bạn để trò chuyện.” Chọn xong mẫu thêu, Trương thị liền nói.

Chuyện này lúc trước đã nói qua, Trương gia cũng không có ý kiến gì, Trương Thái Vân thì rất vui mừng.

“… Lần này đến cũng đừng vội về, ở cùng chúng con hai ngày đi cha.” Giường bên kia, Liên Thủ Tín nói với Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên: “Đồ cưới của Thái Vân, gia cụ thì hai người mời người làm rồi, vẫn còn phải đặt mua thêm một số đồ trang trí. Vừa hay cửa hàng bách hóa ở huyện thành của chúng con mấy ngày nay có nhập vài lô hàng từ miền nam đến, đều là đồ sơn mài tốt, còn có bình sứ này nọ. Chúng con đang muốn chọn cho Chi Nhi một ít, đúng lúc hai người cùng chúng con đi chọn một bộ cho Thái Vân luôn.”

Nữ quyến bên này Liên Mạn Nhi sai Tiểu Hỷ bê hộp lớn hộp nhỏ ra cho Lý thị, Trương Vương thị cùng Trương Thái Vân xem.

“Hàng mới nhập từ phủ Liêu Đông chúng ta đến đấy, có đẹp không Thái Vân tỷ?”

Đồ trang trí trong nhà của phủ Liêu Đông nếu nói phong cách mộc mạc mà tinh xảo khéo léo thì phải nói đến hàng ở miền nam. Đây cũng là hàng từ miền nam chuyển đến.

“Cửa hàng nhập không ít hàng mới, con đang định hai ngày nữa chọn một ít cho Chi Nhi làm của hồi môn.” Trương thị nói với Lý thị cùng Trương Vương thị: “Cha bọn nhỏ đã thương lượng với con rồi, nói là muốn qua đó chọn cho Thái Vân một bộ, những thứ này cửa hàng chúng con có nên không cần phải ra ngoài mua.”

Lý thị cùng Trương Vương thị đều cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK