Edit: Giang Nguyễn
Beta: Tiểu Tuyền
Không thể không nói, Lục gia quả thật rất có ánh mắt, bất luận là buôn bán hay là chọn con dâu. Vợ như Trương Thải Vân không cần phải nói, ngay cả vợ của đứa con trai trưởng nói chuyện làm việc, tất cả đều đoan đoan chánh chánh, rất là hiền lành.
Trong nhà đang nói chuyện thì thấy màn cửa lay động, hai cái đầu nhỏ đen thùi ngó vào, nhìn quanh một chút liền rụt trở về, tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng chạy bên ngoài.
Trương Thải Vân cũng nhìn thấy, chẳng qua không kịp chào hỏi, hai tiểu hài tử đã bỏ chạy đi.
“Đây là hai đứa bé nhà đại tẩu Thải Vân.” Trương Vương thị cười nói, “Đứa lớn năm tuổi, đứa nhỏ mới ba tuổi.”
Trương Thải Vân đang ở cữ, hôm nay lại nhiều người tới thế này, chắc là lão thái thái Lục gia cùng đại tẩu Lục gia đã căn dặn hai tiểu hài tử không thể tới đây quấy rầy. Nhưng tiểu hài tử lớn như vậy, nghe nói thế cũng khó tránh khỏi tò mò không nhịn được chạy tới liếc nhìn, lại không dám vào nhà liền chạy đi.
Đúng là tiểu hài tử vừa thú vị vừa đáng yêu.
Trương Thải Vân đeo vòng cổ, khóa trường mệnh, vòng tay, vòng chân cho nhi tử xong liền ngồi trở lại bên cạnh mọi người. Trong tay nàng vẫn lắc lư vài món trang sức bạc còn thừa lại.
“. . . . . . Cháu nghĩ cho mỗi đứa cháu một đôi vòng tay.” Trương Thải Vân bàn bạc cùng Lý thị, Trương Vương thị và Trương thị, nàng muốn phân vòng tay nhận được ra hai đôi, cho hai đứa bé nhà đại tẩu.
Trương Thải Vân sinh con, mấy người nhà Liên Mạn Nhi là thân thích nhà mẹ đẻ của Trương Thải Vân tất nhiên muốn tới tặng lễ xuống sữa. Nhà hàng xóm có kết giao cùng Lục gia, và thân thích, bằng hữu cũng tới tặng lễ xuống sữa. Về phần Lục gia thì sẽ chọn ngày tốt mời thân hữu bạn bè tới dự tiệc.
Bởi vì không ở riêng, vẫn chung sống cùng nhau, nên những thứ lễ vật này đều giao cho Lục lão gia tử cùng lão thái thái thống nhất xem xét, quyết định, phân chia. Sau này việc đáp lễ, tất nhiên là lấy tiền từ quỹ chung bỏ ra đáp lễ. Cùng với đó, dựa theo quy củ nhà nông, nhà mẹ đẻ cho lễ xuống sữa thì đều giao cho sản phụ. Mà ai cho tiểu hài tử khóa trường mệnh, vòng tay nhỏ, đồ lót …, thì không thể sắp xếp khác, những thứ này đều phải giữ lại cho trẻ con dùng.
Lấy lễ nhà Liên Mạn Nhi đưa tới làm thí dụ. Đồ ăn đều do lão gia tử cùng lão thái thái Lục gia phân bổ cho mọi người, một mình Trương Thải Vân cũng không thể ăn hết nhiều đồ như vậy. Về phần những thứ vải vóc kia, hoặc là cho Trương Thải Vân, hoặc là để dùng vào việc khác, phân kiểu gì cũng được. Còn vòng cổ, khóa trường mệnh, vòng tay, vòng đeo chân thì cần phải giữ lại.
Về phần đồ nhà Trương Thanh Sơn đưa tới, bất kể là cái gì đều để Trương Thải Vân quản. Dĩ nhiên tùy tình huống cụ thể mà xử lý linh hoạt. Bởi vì sinh sống chung trong một nhà, việc ăn ở đều cùng nhau. Nếu như bên trong có đưa tới cái ăn ví dụ như gạo và mì …, Trương Thải Vân không thể một người chiếm hết.
Về tình về lý đối với những thứ trang sức bằng bạc nhà Liên Mạn Nhi đưa tới thì Trương Thải Vân có quyền quản.
Trương Thải Vân cho mấy đứa con của đại tẩu vòng tay bạc. Một phần là nàng thật lòng thích hai đứa trẻ, một phần là cảm kích đại tẩu chăm sóc nàng mấy ngày này.
“Đó là đồ cô cả của con và mấy người muội tử Mạn Nhi tặng, con muốn bỏ đi phần công sức bọn họ tỉ mỉ chọn lựa à?” Trương Vương thị liền khuyên.
“Con muốn cho cũng đừng cho cái này. Con không phải không có tiền bạc, đi làm hai đôi rồi cho, không tốt hơn sao?” Lý thị tiếp lời.
Mới vừa rồi Trương Thải Vân nhiệt huyết dâng trào, quay đầu nghĩ lại, cũng cảm thấy chính mình nghĩ không chu đáo, Lý thị đưa ra cách giải quyết thỏa đáng hơn. Có câu nói “gia hữu nhất lão, như hữu nhất bảo”(nhà có cụ già như có bảo vật), ý là nói người lớn tuổi, kinh nghiệm nhiều, gặp chuyện nên nghe ý kiến của bọn họ một chút, thường thường sẽ được ích lợi vô cùng.
“Cháu xử lý thật không chu toàn, đều nghe bà nội.” Trương Thải Vân một mặt cười nói, một mặt đã cất vòng tay cùng lắc chân đi.
“Bà của con nói rất đúng.” Trương Vương thị cười nói, sau đó hướng Trương thị cùng Ngô Vương thị, “Kể ra nhà ta còn muốn mẹ ta làm chủ kia, làm việc chu đáo hữu lễ, đừng nói là Thải Vân đến cả chúng ta đều xa xa không theo kịp.”
Lý thị và Trương Vương thị mẹ chồng con dâu, một ôn hòa , một cay cú, ấy vậy mà chung sống vô cùng tốt, Trương Vương thị cực kì tin phục Lý thị.
“Còn cháu nữa, mẹ chồng cùng chị dâu cháu, ” Lý thị hướng Trương Thải Vân nói, “Đừng có nghĩ họ phải như thế này như thế kia, từ giờ về sau cháu hãy lấy tấm lòng của mình ra mà đối đãi.”
“Bà nội, cháu biết.” Trương Thải Vân nói tiếp, “Cháu thấy, chúng ta còn vài mảnh vải mà cô cả đưa tới, mẹ chồng cháu không giữ lại, đều đưa hết qua chỗ cháu, cháu định làm bộ xiêm y tặng, được không ạ?”
“Cứ thế đi.” Trương Vương thị trả lời, “Con đang ở cữ, đừng gấp gáp cầm kim chỉ may y phục, đến lúc đó ta giúp con làm, nếu không thì đưa đến cửa hàng may nhờ người ta giúp, mất chút tiền nhưng lại được bộ y phục đẹp.”
“Vâng, chuyện này từ từ cũng được ạ.” Trương Thải Vân cười đáp lời.
Bên này vừa nói chuyện, Liên Mạn Nhi đã ngửi thấy mùi thơm rán dầu mỡ từ xa bay vào, là mẹ chồng và con dâu trưởng Lục gia chuẩn bị nấu cơm. Lúc này nói gì không ở lại ăn cơm, ngược lại có vẻ giả dối không thân thiết.
Liên Chi Nhi giao Đại Bảo cho Ngô Vương thị.
“Mẹ, con đi giúp một tay.” Liên Chi Nhi liền nói.
“Đi đi.” Ngô Vương thị cùng Trương thị đều gật đầu.
Liên Chi Nhi liền xoay người đi ra ngoài, đến ngoài phòng, còn cầm tạp dề thường ngày của Trương Thải Vân mặc vào, mới đi lên phòng.
“Hai tỷ muội chúng ở gần, có thể chăm lo cho nhau làm chúng ta yên tâm.” Trương Vương thị vừa nói chuyện, vừa mang giày vào, đi hỗ trợ nấu cơm.
Hai người đi không lâu đã bị con dâu trưởng Lục gia cứng rắn mời lên, nói là để hai người theo Trương Thải Vân nói chuyện, phòng bếp bên kia đã mời người giúp việc, nhân thủ đủ rồi.
Liên Chi Nhi và Trương Vương thị đều không tranh việc của đại tẩu Lục gia được, chỉ đành phải ngồi lại lên kháng. Đại tẩu Lục gia bưng chút ít điểm tâm, trái cây mới đi lên.
“. . . . . . Không để chúng ta giúp đỡ, còn mời đầu bếp, nhờ người giúp việc. Hôm nay là muốn chuẩn bị tiệc. . . . . .” Trương Vương thị cười nói.
Cái này là do Lục gia thông hiểu sự đời, hiểu chuyện đối nhân xử thế. Một nhà Liên Mạn Nhi từ phủ thành xa xôi vội vàng tới tặng hậu lễ ngày Trương Thải Vân xuống sữa. Lục gia cũng biết, một nhà Liên Mạn Nhi giờ ở phủ thành còn có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ sợ khó mà rút ra ngày rảnh rỗi đến bên này dự tiệc rượu xuống sữa nữa, cho nên, quyết định hôm nay tổ chức bàn tiệc, chiêu đãi một nhà Liên Mạn Nhi.
“Cha chồng, mẹ chồng Thải Vân cũng là người chu đáo.” Lý thị nói.
“Đừng chỉ nhìn, trong lòng cũng cần phải nhớ, đi theo học hỏi nhiều vào.” Trương Vương thị lên tiếng dặn dò Trương Thải Vân. Mặc dù khuê nữ đã gả cho người ta, nhưng làm mẹ vẫn không quên mọi lúc mọi nơi chỉ điểm, làm cái gì cũng chỉ vì muốn cho khuê nữ có cuộc sống hạnh phúc hơn.
Trương Thải Vân liền gật đầu liên tục.
Không cần đi giúp đỡ chuẩn bị thức ăn, mọi người đều ngồi vây quanh ở chung một chỗ, nói đến việc nhà. Chủ đề lần này liền chuyển đến trên người Ngũ Lang. Chuyện Ngũ Lang đính hôn, tất cả mọi người đã biết.
“Đã nghe nói đại khái, rốt cuộc khuê nữ kia trông thế nào?”
“Nói không phải là người phủ Liêu Đông, nhà cũ là bên kia ở phủ Hà Gian, vậy sau này ở nhà ta có phù hợp tập quán sinh hoạt không?”
“Tính cách thế nào, nhân phẩm được không, hoà thuận không?”
“Lớn lên đẹp không?”
Câu nói cuối cùng là Trương Thải Vân kéo Liên Mạn Nhi liên tục hỏi tới.
Liên Mạn Nhi ôm trán, người một phòng cướp hỏi, mà trọng điểm của từng người lại không giống nhau. Tỷ như Lý thị, vấn đề hướng đến, hiển nhiên là quan tâm đến tính tình Tần Nhược Quyên có ôn nhu hoà thuận hay không, hiếu thuận hay không? Ở khía cạnh khác thật ra là quan tâm Trương thị, lo lắng Ngũ Lang cưới vợ tính cách không tốt, cay cú, với cái tính tình ôn hòa này của Trương thị sợ con dâu đối mẹ chồng bất kính.
Mà vấn đề Trương Thải Vân hướng đến, quan tâm nhất chính là tướng mạo của Tần Nhược Quyên.
“Nhìn rất xinh.” Liên Mạn Nhi chỉ đành phải đáp, Trương Thải Vân lại liên tục hỏi tới, miêu tả tướng mạo Tần Nhược Quyên một chút.
Đáng tiếc, Trương Thải Vân vẫn cảm thấy chưa đủ, hận không thể lập tức nhìn thấy mặt thật.
“Dáng vẻ nàng ấy địch nổi. . . . . . Thương Bảo Dung không?” Trương Thải Vân suy nghĩ một chút, lại lên tiếng hỏi Liên Mạn Nhi.
Muốn biết một người chưa từng gặp mặt rốt cuộc xinh đẹp cỡ nào, thì làm sự so sánh với một người được công nhận là mỹ nhân mà bạn biết, đúng là biện pháp tương đối trực quan.
“Ừ. . . . . .” Liên Mạn Nhi nhất thời không thể trả lời, bởi vì không tiện trả lời, từ trước đến giờ nàng chưa từng đặt hai người cạnh nhau để so sánh.”Nếu là nói riêng về bộ dạng, tư thái mà nói…, hai nàng ấy một trên một dưới.”
“Hiểu .” Trương Thải Vân lập tức liền nói, “Người ta tiểu thư đại gia, về khí chất tất nhiên là không giống. Dáng vẻ đẹp mắt là được.”
“Tại sao tỷ lại nhớ đến nàng ấy?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương Thải Vân, Trương Thải Vân cùng Thương Bảo Dung mặc dù quen biết nhưng không thân lắm.
“Là do ngày hôm qua, nàng ta cùng mẹ chồng nàng ta tới tặng ta lễ xuống sữa.” Trương Thải Vân trả lời.
“À.” Liên Mạn Nhi gật đầu, thì ra là như vậy, sau đó liền thuận miệng hỏi một câu, “Cuộc sống của nàng ấy thế nào, tốt không?”
“Ta nhìn thấy cũng được.” Trương Thải Vân liền nói, “Trang phục so sánh với trước kia thì đẹp hơn. Nghe nói cuộc sống cũng rất tốt, người nhà kia không làm gì xúc phạm nàng ấy. . . . . . . Đoán chừng là lớn lên xinh đẹp quá rồi, nhà kia quá cần, nên không thường cho nàng về nhà mẹ đẻ. Cho dù trở lại, cũng không để cho ở lại qua đêm, mà đón về trong ngày, ha ha. . . . . .”
Nói đến phần sau, Trương Thải Vân còn cười ha ha hai tiếng. Bởi vì nhớ đến Liên Mạn Nhi còn chưa thành thân nên nàng nói hai câu rồi thôi không nói nữa. Phía ngoài đồn là lão Nhị của Quan gia đặc biệt dính Thương Bảo Dung, một đêm cũng không thể rời bỏ.
Vợ chồng đang trong giai đoạn tân hôn, nàng dâu lại xinh đẹp như vậy, đây cũng là chuyện thường tình của con người, chẳng qua Quan gia biểu hiện quá rõ ràng thôi.
Lúc này, Lý thị các nàng đã hỏi tới hôn kỳ của Ngũ Lang.
“Tìm người tính toán ngày, tính ra được hai ngày, một người là trong tháng ba sang năm, một người là tháng chạp năm nay. Chúng ta cùng thân gia bên kia thương lượng, liền chọn ngày hai mươi tháng chạp. Hai nhà chúng ta đều không kén chọn, bọn trẻ cũng đến tuổi, thành thân sớm một chút, chúng ta làm cha mẹ cũng an tâm sớm một chút.” Trương thị cười nói.
So với Tần gia gả con gái, Liên gia ở sự kiện này nóng lòng hơn. Hôn kỳ liền định vào tháng chạp, nói trắng ra là xuất phát từ câu nói “Cưới dâu qua năm sống khá giả”.
Trương Vương thị cùng Ngô Vương thị đều chúc Trương thị, lại nói: “Ai u, vậy thì quá bận rộn rồi.” Mặc dù mọi người đã biết Ngũ Lang đính hôn rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe Trương thị nói tới ngày thành hôn.
“Còn phải nói, đều bận rộn đến mức vắt chân lên cổ rồi.” Trương thị cười trả lời.
“Có việc gì cần giúp thu xếp không?” Ngô Vương thị vội hỏi, “Hai người nam nhân đều rảnh, an bài làm gì đều được.”