Edit: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền “Làm sao lại là giả?” Nghe nói ngày sinh tháng đẻ của Tiền Ngọc Thiền đều là giả, Liên Mạn Nhi không khỏi giật mình. Niên đại này, mọi người rất coi trọng ngày sinh tháng đẻ vì nó sẽ ảnh hưởng đến mệnh số của mỗi người, ai lại tùy tiện thay đổi cái này.
“Trầm Tam phu nhân nói với ta, Tiền Ngọc Thiền không phải mười sáu tuổi, mà là mười tám tuổi, cũng đã thay đổi thời gian sinh ra.” Trương thị nói tiếp.
“Nàng đổi làm gì? Sao Trầm Tam phu nhân biết được?” Liên Mạn Nhi vội vàng hỏi.
“Mẹ cũng không tiếp nhận được nên lại hỏi Trầm Tam phu nhân. Trầm Tam phu nhân nói do nàng nghi ngờ, có vài lần Tiền phu nhân nói chuyện với Trầm Tam phu nhân tuổi nào hợp với tuổi nào. Sau đó thì Tiền Ngọc Thiền thay đổi tuổi để hợp với tuổi của Lục gia, nói hai người này đặc biệt tương hợp, nếu kết nhân duyên nhất định vợ chồng hòa hợp.”
“Tiền phu nhân còn tìm thầy tướng xem Bát tự* cho Tiền Ngọc Thiền, còn nói cho Trầm Tam phu nhân lời phán nói mệnh Tiền Ngọc Thiền đặc biệt hợp với bát tự của nam mệnh, có ít nam nhân có mệnh như vậy. Trầm Tam phu nhân cười nói với ta bên ngoài đang truyền bá bát tự của Lục gia.” Trương thị lại nói.
* Bát tự:giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.
“Hả?” Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày.
“Bát tự của Lục gia sao có thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài cho người ta biết?” Ngũ Lang liền nói.
“Đúng vậy đó, Lục gia là người thế nào chứ? Bát tự là thứ quan trọng, chúng ta chẳng phải người đặc biệt gì nên ko thể tùy tiện nói ra được.” Trương thị gật đầu đồng ý.
Niên đại này rất là mê tín, tin tưởng lời bói toán có thể hại người. Không cần tiếp xúc hay nhìn tướng mạo mà chỉ xem bát tự, cũng vì vậy rất ít người đem ngày sinh tháng đẻ tùy tiện tiết lộ ra ngoài. Trầm Lục thân phận tôn quý cỡ nào nên đương nhiên càng thêm cơ mật.
“Trầm Tam phu nhân nói bát tự kia cũng không phải bát tự của Lục gia. Lục gia cố ý để cho người ta tiết lộ ra ngoài.” Nói đến đây, Trương thị không biết tại sao có chút buồn cười.
“Mẹ. Mẹ cười cái gì?” Tiểu Thất ở bên cạnh khó hiểu hỏi.
“Ta cười. . . . . . con cũng không hiểu được, tranh thủ đi đọc sách đi.” Trương thị đuổi tiểu Thất.
Tiểu Thất đương nhiên không chịu đi, chỉ đứng lên mắt to quay tròn ngó xung quanh, rồi chạy ra phía sau Liên Thủ Tín ngồi, thấy tiểu Thất như vậy, Trương thị cũng không còn đuổi hắn đi nữa.
“Ta cũng suy đoán được ý của Trầm Tam rồi.” Trương thị cười cười, “Các con biết vì sao Lục gia muốn truyền bát tự giả ra ngoài không?”
“Lục gia địa vị này, nhất định là đề phòng có người xấu hại hắn.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Nhất định có cân nhắc.” Trương thị gật đầu. “Còn theo suy nghĩ của ta, Ai u, Lục gia luận thân phận, gia thế, lại là người tài giỏi, sẽ không ít người hỏi thăm bát tự của hắn, không phải vì hại hắn, cũng là tìm mối hôn nhân cho khuê nữ của mình.”
Trương thị nói xong cười thoáng qua bởi vì nhớ tới lúc ấy Trầm Tam phu nhân nói rất thú vị.
Tất cả mọi người cũng nhịn cười không được, Liên Mạn Nhi nhớ lại ban đầu ở trên trấn Thanh Dương, Trầm Cửu như thế nào để lộ việc Trầm Lục là đối tượng các cô nương thầm thương trộm nhớ. Vậy Trầm Lục không muốn bị người khác làm phiền, mới để cho người truyền bá bát tự giả ra ngoài. Này coi như là xinh đẹp bị trêu chọc.
“Phì. . . . . .” Nghĩ như vậy Liên Mạn Nhi lại càng buồn cười.
“Trầm Tam phu nhân sao biết chuyện này?” Ngũ Lang lại hỏi Trương thị.
“Tiền gia không phải là người phủ Liêu Đông, mới tới được mấy năm. Ở chỗ cũ, tuổi và bát tự của Tiền Ngọc Thiền không thay đổi, chuyển đến đây mới đổi. Bát tự nói đổi là đổi được sao, lúc đầu vẫn có người biết các nàng mà.” Trương thị liền nói.
Trương thị nói như vậy Liên Mạn Nhi có thể phỏng đoán rằng mục đích của Tiền gia đã quá mức rõ ràng, người Trầm gia làm sao bỏ qua, nếu Trầm gia muốn có thể dễ dàng tra hết cội nguồn của Tiền gia, chứ đừng nói là tuổi và bát tự của Tiền Ngọc Thiền.
“Hôm nay, Tam phu nhân nói với mẹ chuyện này. . . . . .” Liên Mạn Nhi suy tư nói.
“Cũng không phải.” Trương thị liền nói, “Ngày đó ta hỏi thăm nàng chuyện khuê tú ở quanh phủ thành, cũng đề cập tới Tiền Ngọc Thiền. Ban đầu, ta còn nhìn nàng tuổi hay tất cả cũng tương đối tốt. Khi đó Trầm Tam phu nhân có quan hệ rộng nên biết cái gì đều nói với ta. Ở bên ngoài, ta cũng không nghe thấy lời đồn nào.”
Nói cách khác, Trầm gia đã điều tra xong chuyện này nhưng không nói ra bên ngoài. Lúc này, Trầm Tam phu nhân đột nhiên nói chuyện này cho Trương thị, đương nhiên là có lý do.
Mà nguyên nhân chính là chuyện xảy ra hôm nay ở hoa viên Trầm phủ. Trầm Tam phu nhân nghĩ tới chuyện sau này, mới quyết định vạch trần chuyện này ra ngoài.
Tiền Ngọc Thiền trộm gà không được còn mất nắm gạo, cuối cùng còn làm mình bị thương để vượt qua kiểm tra. Chẳng qua tất cả mọi người đã biết rõ, sợ rằng Tiền Ngọc Thiền bởi vì … chuyện này sẽ bị thiệt thòi lớn hơn. Liên Mạn Nhi nghĩ.
Nghe xong lời nói của Trương thị, Liên Mạn Nhi nhớ lại tình hình ở hoa viên, người trung thực như Liên Thủ Tín cũng đã suy nghĩ như vậy.
“Nhân phẩm cô nương Tiền gia thật quá kém, không thể nhìn mặt mà nói được.” Liên Thủ Tín cau mày nói, “Lục gia không dễ dàng gặp được nên nàng đẩy ngã bình phong không nói, mà còn đụng Mạn Nhi của chúng ta làm gì?”
Hôm nay, người một nhà nhận định kẻ đụng Liên Mạn Nhi, không phải là Tiền Ngọc Thiền thì cũng là hai cô nương bạn tốt của Tiền Ngọc Thiền, là ba người hợp mưu làm như vậy.
“Bình phong đứng ở đó không ai động, nó sao có thể đổ? Đụng con hẳn là muốn đem con làm người chịu tội thay.” Liên Mạn Nhi suy tư nói, “Còn không là muốn để con bêu xấu. . . . . . Lục gia đối với nhà chúng ta đặc biệt tốt, sẽ có người không thoải mái trong lòng.”
Cả nhà nghe vậy đều gật đầu, cảm thấy Liên Mạn Nhi phân tích vô cùng đúng.
“Tỷ, các nàng khi dễ tỷ, chờ đệ báo thù cho tỷ.” Tiểu Thất đi từ phía sau Liên Thủ Tín đến ngồi cạnh Liên Mạn Nhi nói.
“Chuyện này không thể để như vậy, nếu không sau này không biết các nàng còn dùng chiêu trò gì?” Ngũ Lang nghiêm túc nói cũng rất tức giận, hơn nữa trong lòng đang nghĩ biện pháp đối phó.
Liên Thủ Tín và Trương thị cũng thử nói biện pháp của mình.
“Chuyện này con đoán chừng, không cần chúng ta làm cái gì.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Tiền Ngọc Thiền nghĩ tính toán con, nhưng ngàn vạn không nên động thủ ở Trầm gia.”
“Nàng động thủ ở Trầm gia, không hại được con nhưng sợ là đã đắc tội với Trầm gia.” Liên Mạn Nhi lại nói tiếp.
Nếu không Trầm Tam phu nhân sao lại vạch trần Tiền Ngọc Thiền từ đầu đến cuối với Trương thị.
“Nàng thủ đoạn đùa bỡn ở Trầm gia, chính là không để Trầm gia vào trong mắt. Trầm gia là nhà ai, mà nàng có thể làm càn như vậy? ! Lúc ấy hai người Trầm Nghị và Trầm Thi ở chung một chỗ với chúng con, nàng làm một trận ầm ĩ, mặc dù con may mắn không có bị thương, Trầm Nghị và Trầm Thi vẫn thầm oán hận rồi.” Liên Mạn Nhi vừa cười vừa giải thích cho đám người Trương thị.
Tiền Ngọc Thiền tại lúc Trầm gia mở tiệc chiêu đãi, mà ở trong vườn, có hai vị tiểu thư Trầm gia đi cùng, lại hãm hại khách nhân do Trầm gia mời tới, còn ở trước mặt Trầm Lục làm cử chỉ như vậy. Trầm Nghị và Trầm Thi không thoát khỏi liên quan, tối thiểu chỉ là không chu toàn chiêu đãi khách nhân.
Trầm Lục trước khi đi, bảo Trầm Nghị và Trầm Thi chiếu cố khách nhân. Làm sao biết Trầm Nghị và Trầm Thi nghe được sẽ không trách cứ các nàng chứ? Nghe tới lời Trầm Nghị nói với nàng, biết rằng Trầm Nghị rất căm tức chuyện này, lo lắng sẽ bị đám người Trầm Tam phu nhân, Trầm Lục trách cứ.
Trầm Lục sau khi đi, Trầm Nghị và Trầm Thi quả thật tuân lệnh của hắn, cẩn thận chiếu cố Tiền Ngọc Thiền, tuy biết rõ tình huống Tiền Ngọc Thiền là giả bị thương, còn gióng trống khua chiêng muốn xem chỗ bị đả thương của Tiền Ngọc Thiền, hai tỷ muội Trầm Nghị nói ra những câu khó nghe. Tiền Ngọc Thiền bề ngoài được mọi người quan tâm, nhưng cảm nhận lúc đó chỉ sợ là giống như đứng đống lửa ngồi đống than.
Cuối cùng Tiền Ngọc Thiền phải tự dùng một chiêu hại mình, mà kết quả cùng lắm chỉ là bịt tay trộm chuông, thật mất mặt mà còn chịu ủy khuất.
Trầm Tam phu nhân làm quản gia, sao lại không có uy nghiêm và thủ đoạn? Mà Trầm Nghị và Trầm Thi là nữ nhi của Trầm Tam phu nhân mưa dầm thấm đất, dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua, nếu quả thật tùy ý để Tiền Ngọc Thiền làm càn, các nàng sau này còn dùng người thế nào. Ngay cả Trầm gia cũng sẽ bị xem nhẹ.
Trầm Tam phu nhân nói với Trương thị, còn có Trầm Nghị sau lại nói với nàng biểu hiện Tiền Ngọc Thiền và Tiền gia tương lai mờ mịt. Tiền Ngọc Thiền đã hoàn toàn đắc tội Trầm gia.
“Đúng là ý này.” Liên Thủ Tín và Trương thị nghe lời nói của Liên Mạn Nhi cũng gật đầu nói.
“Có điều chuyện này cũng cho chúng ta một cảnh tỉnh.” Liên Mạn Nhi lại nói, “Sau này chúng ta ở bên ngoài cần phải suy nghĩ kĩ càng, chú ý nhiều một chút.”
“Đúng.” Liên Thủ Tín và Trương thị gật đầu, “Chúng ta đều là người thành thực, trước kia không gặp phải người như vậy, sau này nên cẩn thận một chút.”
Ngũ Lang và tiểu Thất cũng gật đầu.
Nếu nói chỉ có người tầm thường mới không bị đố kị. Chuyện thế này bây giờ coi như là bình thường, bọn họ phải sớm thích ứng. Mà Liên Mạn Nhi tin tưởng, bằng sự thông minh của Ngũ Lang và tiểu Thất, một khi biết được điểm này sẽ thích ứng rất nhanh, cũng không cần nàng quan tâm.
“Mạn Nhi, Lục gia đưa lễ an ủi, con có xem chưa?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi.
“Xem rồi.” Liên Mạn Nhi đáp nói, “Là hai cuộn vân cẩm và một hộp Hương.”
“Hôm nay chúng ta ngồi nói chuyện ở thư phòng, nghe Sở tiên sinh nói trong kinh thành đưa tới không ít đồ, vừa tới không đến hai ngày, trân quý nhất có gấm vân cẩm, còn có Long Tiên Hương. Cái hương trong thư phòng kia là loại Hương không tầm thường.” Tiểu Thất liền nói.
Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua lễ của Trầm Lục, không quá lưu ý nên không nói gì.
“Đúng rồi, hôm nay may mà có cô nương Tần gia giữ con lại.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Cô nương này mẹ nhìn thấy không tệ, rất ổn định, ta mau xem thời gian mời mấy mẹ con các nàng tới nhà chúng ta ăn bữa cơm đi.” Trương thị lập tức nói.
Người một nhà thương lượng muốn mời khách, Liên Mạn Nhi còn nhớ Ngũ Lang nói muốn ra ngoài thành đi dạo.