Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía Tây phủ thành

Sau nha môn là nhà của quan đồng tri Tiền Nhuận Phong. Lúc này, bên trong phòng chính nhà Tiền đồng tri, Tiền phu nhân và khuê nữ Tiền Ngọc Thiền đang ngồi trên giường gạch. Một người khác ngồi trên ghế xuôi theo giường búi tóc kiểu đạo sĩ, bà ta bận áo tu sĩ màu xanh, đúng là Viêm đạo bà.

Nha đầu tâm phúc của Tiền phu nhân vội vã từ bên ngoài đi vào, đi đến bên giường hạ giọng bẩm báo.

“Liên Mạn Nhi thật đã ra ngoài? Nhìn kỹ chưa?” Tiền Ngọc Thiền thiếu chút nữa đứng bật dậy, hấp tấp hỏi.

“Con gấp cái gì, từ từ nghe nàng nói.” Tiền phu nhân nhìn Tiền Ngọc Thiền, sau đó lại hỏi tiểu nha đầu, “Là Liên Mạn Nhi chứ không phải Liên phu nhân, chắc chứ?”

“Đã nhìn kỹ rồi ạ, đi theo toàn là người của Liên cô nương. Họ đi về hướng Trầm gia.” Tiểu nha đầu bẩm báo: “Mấy ngày rồi, Liên phu nhân không hề ra ngoài ạ.”

“Liên phu nhân là người dưới quê lên, khi nàng ra ngoài không phải Liên lão gia đi cùng thì cũng sẽ có nhi tử và khuê nữ.” Viêm đạo bà ở bên cạnh nói.

“Nói như vậy, chắc chắn là Liên Mạn Nhi rồi.” Tiền Ngọc Thiền nhướn mày nói: “Nương, người quên rồi sao, hai ngày nay Cửu cô nương Trầm gia – Trầm Nghị bị bệnh, Liên Mạn Nhi đến Trầm gia nhất định là đi thăm Trầm Nghị. Nhất định là nàng, cuối cùng nàng ta cũng chịu ra ngoài!”

Tiền Ngọc Thiền nói mà ngồi không yên, mặt mày tươi cười hớn hở.

“Nàng ta có quan hệ tốt với hai nha đầu Trầm gia kia, lần này qua đó nhất định sẽ ở chơi lâu. Hai nha đầu Trầm gia kia biết được sau này nàng ta sẽ gả cho Lục gia nhà họ, xương cốt đều mềm nhũn, ra sức nịnh bợ nha đầu nhà quê kia, không để ta vào mắt! Đợi sau này, ta cho các nàng đẹp mặt!” Nói đến Trầm Nghị và Trầm Thi, Tiền Ngọc Thiền liền nhớ đến yến tiệc lần trước ở Trầm gia nàng bị họ làm nhục, vì vậy giọng càng thêm oán hận, hai mắt cơ hồ trợn ngược lên.

“Con đứa nhỏ này, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, sao vẫn không sửa được cái tính gấp gáp.” Tiền phu nhân nói: “Bây giờ nói đến mấy chuyện này làm gì! Con nhớ kỹ cho ta, con có tâm tư này không sao cả, nhưng không được để lộ ra. Con phải thân cận với hai đứa nó, so với trước kia còn phải thân hơn, biết chưa?”

“Nương, con biết rồi! Không phải chúng ta đang ở trong nhà mình sao, chỉ có mẹ nuôi ở đây, còn ai khác nữa đâu mà.” Ngoài miệng Tiền Ngọc Thiền ra sức hứa nhưng thần sắc lại có chút xem thường.

Thì ra không biết từ khi nào mà Tiền Ngọc Thiền đã nhận Viêm đạo bà làm mẹ nuôi.

“Hai nha đầu Trầm gia kia nhất định sẽ giữ nha đầu Mạn Nhi ở lại ăn cơm… đúng là cơ hội đến rồi! Ông trời cũng giúp ta!” Tiền Ngọc Thiền lại cười nói, mắt nhìn Viêm đạo bà.

Tiền phu nhân trầm ổn hơn Tiền Ngọc Thiền nhưng trên mặt vẫn lộ ra sự mừng rỡ, bà ta cũng nhìn Viêm đạo bà.

“Thời cơ đến rồi, ngươi còn đợi cái gì nữa?” Tiền phu nhân nói với Viêm đạo bà. “Ngươi luôn nói nha đầu đó không thể tách rời khỏi Liên phu nhân, làm ngươi không tiện nói chuyện với bà ta sao. Bây giờ thì tốt rồi, chắc khoảng nửa ngày nha đầu kia sẽ không ở nhà, ngươi còn không tận dụng cơ hội này, mau đi qua đó giải quyết chuyện này ổn thỏa. Chỉ còn mấy ngày nữa Lục gia về rồi, muốn làm gì cũng khó, sẽ không thoát thân được.”

“Đây gọi là ‘trời ban cơ hội tốt’” Tiền Ngọc Thiền vươn ngón tay sơn đỏ tươi ra vẫy vẫy cười hi ha nói, “Ông trời cũng thấy nàng ta không có cái phúc này.”

“Mẹ nuôi,” Tiền Ngọc Thiền cười xong lại quay qua nói với Viêm đạo bà: “Mẹ nuôi người cũng nói rồi, ta tin người, chuyện này đối với mẹ dễ như trở bàn tay thôi mà. Mẹ nuôi, thủ đoạn của mẹ mấy năm nay chúng ta đều thấy được một ít, chỉ là chưa làm được chuyện gì lớn thôi. Bây giờ chính là lúc xem bản lãnh của người rồi, mẹ nuôi người đừng làm chúng ta thất vọng đó.”

“ … ai biết được cơ chứ, nha đầu Liên gia kia lợi hại như vậy, không dễ qua mặt nàng ta, ta luôn cảm thấy nàng ta đề phòng ta….” dù sao Viêm đạo bà cũng là lão thành tinh, Tiền Ngọc Thiền khích tướng, bà ta vẫn bình chân như vại, ngược lại còn cố tình làm khó.

“Mẹ nuôi, ý của mẹ là không được?” Tiền Ngọc Thiền lập tức thay đổi sắc mặt, cuống quít hỏi.

“Con gấp cái gì!” Tiền phu nhân trừng mắt Tiền Ngọc Thiền, lại nói với Viêm đạo bà: “Viêm bà à, người khác không biết bà, lẽ nào ta còn không biết bà sao? Dù nàng ta có lợi hại như thế nào, chuyện khó làm ra sao, đó là chuyện của người khác, với bà, có lợi hại, có khó khăn hơn nữa cũng không làm khó được bà.”

“Huống chi bây giờ đang có cơ hội tốt, bà ta ở nhà một mình, thường ngày bà cũng đã chuẩn bị không ít rồi, nhân cơ hội này, còn có gì mà làm không được?”

“Ngươi cứ yên tâm, biết chuyện này khó, chuyện tốt mà ta hứa với ngươi, ta nhất định không thiếu ngươi. Bây giờ ta đưa trước cho ngươi một nửa, nửa còn lại sau khi xong việc sẽ đưa tiếp, nhất định không để ngươi phí tâm phí sức.”

Tiền phu nhân nói xong liếc mắt nhìn tiểu nha đầu tâm phúc. Tiểu nha đầu đi ra ngoài, lát sau cùng với một nha đầu khác mang một khay lớn đi vào. Trên khay chất cao ngất, bên trên phủ tấm lụa đỏ.

Viêm đạo bà thấy hai nha đầu bưng khay vào, mắt dán vào khay không dứt ra được.

Tiền phu nhân thu hết thần sắc của Viêm đạo bà vào mắt, khóe miệng nhếch lên, nhìn hai nha đầu gật đầu. Hai nha đầu đem khay đến trước mặt Viêm đạo bà.

“Viêm bà, ngươi mở ra xem đi.” Tiền phu nhân chậm rãi nhấp một ngụm trà, thở ra một hơi, nói.

Viêm đạo bà thật sự vươn tay giở tấm lụa đỏ lên, nhìn thấy trên khay xếp đầy những thỏi vàng nguyên bảo. Viêm đạo bà mở to hai mắt, ngoài hào quang của mấy thỏi vàng, không còn thấy gì nữa cả.

“Nói rõ với ngươi luôn, năm trăm lượng vàng, ngươi không lấy ngân phiếu, sẳn có vàng ở đây, ta đưa vàng cho ngươi… Ở đây có hai trăm năm mươi lượng, đều là vàng, ngươi nhìn kỹ đi.” Tiền phu nhân thấy Viêm đạo bà ngây người nhìn vàng thì ho khan hai tiếng, nói.

Lúc này Viêm đạo bà mới phục hồi lại tinh thần, hai tay run run phủ tấm lụa đỏ lại, nghiêng đầu nhìn Tiền phu nhân cười toe toét.

“Không phải ta nịnh nọt phu nhân, cả phủ thành, cả phủ Liên Đông này, nói đến quyết đoán, phu nhân là người hào phóng nhất… Nam tử làm quan bên ngoài cũng không có được phần khí phách này, vậy mà phu nhân đến mắt cũng không nháy một cái!” Viêm đạo bà hai tay đưa hai ngón cái lên, biểu thị tán dương Tiền phu nhân.

Khóe miệng Tiền phu nhân nhếch lên, mặt lộ vẻ đắc ý, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

“Chẳng trách phu nhân lại có phúc lớn như vậy. Liên phu nhân kia sao có thể so sánh với phu nhân chứ, thật là một trời một vực. Phu nhân bán nàng, nàng còn vui vẻ giúp phu nhân đếm tiền. Nàng ta muốn làm nhạc mẫu của Lục gia ư, không phải là chuyện buồn cười lắm sao?”

“Cũng chỉ có phu nhân có phúc, có khí phách như vậy mới sinh được một khuê nữ có phúc lớn, có nhiều may mắn, mới có thể hưởng phúc, đội được cái mũ phượng như vậy thôi.”

Viêm đạo bà nhìn thấy vàng, miệng như bôi mật, tâng bốc hai mẹ con Tiền phu nhân lên tận mây xanh.

Tiền phu nhân và Tiền Ngọc Thiền đều lộ vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên là rất hưởng thụ lời nói của Viêm đạo bà.

“Ngươi đó, không cần phải nịnh ta đâu, nhanh đi làm chuyện này đi. Sau này ngươi đi theo chúng ta nhất định không thiếu phúc đâu.”

“Chuyện này nếu là người khác có cho ta núi vàng ta cũng không làm đâu. Nhưng phu nhân và cô nương đây thì khác, dù ta có lên núi đao xuống biển lửa, liều mạng thì lão bà ta cũng phải làm!” lúc này Viêm đạo bà lại thay đổi không làm khó nữa.

“Chuyện này nhờ ngươi đó.” Tiền phu nhân nhìn Viêm đạo bà nói: “sau khi sự thành, không chỉ có hai trăm năm mươi lượng vàng không mà hai mẹ con ta sẽ không quên công lao của ngươi đâu. Chẳng phải ngươi nói cái am của ngươi nhỏ quá sao, chỉ cần mọi chuyện thành thì am, đạo quán lớn nhất ở phủ thành này không phải là mặc cho ngươi lựa chọn? Ngọc Thiền chỉ cần nói một câu thôi, biết không?”

“Phu nhân nói thật?” Viêm đạo bà mở to hai mắt, miệng há hốc, đến răng lợi cũng lộ ra ngoài.

“Thật một trăm phần trăm.” Tiền phu nhân nói: “Ta đã mở miệng có khi nào lại không giữ lời? Ngọc Thiền, con nói đi.”

“Mẹ nuôi xin yên tâm đi, người không phụ con, con cũng sẽ không phụ người.” mặt Tiền Ngọc Thiền tràn đầy tự tin, gật đầu nói với Viêm đạo bà.

“Đây cũng là phúc khí của ta.” Viêm đạo bà tươi cười đầy mặt: “không còn sớm nữa, bây giờ ta đi đây.”

Viêm đạo bà đứng dậy, lại cười với Tiền phu nhân, ý muốn lấy cái khay vàng kia.

Tiền phu nhân đứng dậy, vừa đưa tiền vừa âm thầm liếc qua Ngọc Thiền.

Tiền Ngọc Thiền cũng đứng lên, đến trước mặt Viêm đạo bà, khụy gối vén áo thi lễ.

“Đây… sao có thể như vậy được, sẽ làm tổn hại phúc khí của ta.” Viêm đạo bà vội nói.

“Ngươi là mẹ nuôi của con bé, có gì mà không được. Chỉ cần việc này thành, sau này, con bé sẽ hiếu kính ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng không có con cái, đều có Ngọc Thiền của chúng ta.”

“Đại sự cả đời của nữ nhi đều trông cậy vào mẹ nuôi.” Tiền Ngọc Thiền cười nói.

“Phu nhân và cô nương đối với ta như vậy, ta còn có gì để nói nữa.” Dường như Viêm đạo bà bị làm cho cảm động, vỗ ngực nói: “Cho dù đổi cái mạng già này ta cũng phải làm được chuyện của cô nương giao. Phu nhân và cô nương xin cứ yên tâm, đợi tin tốt của lão bà này đi.”

Tiền phu nhân và Tiền Ngọc Thiền tiễn Viêm đạo bà ra cửa, Tiền phu nhân lại nói nhỏ bên tai Viêm đạo bà hai câu, hai người mới nhìn Viêm đạo bà rời đi.

“Bà già đáng ghét thật là tham lam.” Đưa Viêm đạo bà đi xong, trở lại phòng Tiền Ngọc Thiền thay đổi sắc mặt, cùng Tiền phu nhân nói: “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà lấy của chúng ta năm trăm lượng vàng, còn chê ngân phiếu không đáng tin, nhất định đòi vàng, thật là cái đồ không lên được mặt bàn!”

“Con đừng xem thường bà ta, làm được chuyện này chỉ có thể là bà ta.” Tiền phu nhân thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK