Edit: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền Đại Hắc Mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, âm thanh càng phát ra càng thích ý, cái đuôi to phía sau mông như cây chổi vung vẫy, biểu đạt tâm tình vui sướng khi gặp được chủ nhân cũ.
Hiển nhiên, Đại Hắc Mã từng rất thân mật với Trầm Lục và rất được sủng ái. Nó vẫn còn nhớ rõ và quyến luyến chủ cũ.
Ngựa là như thế, lúc này nhìn trên mặt Trầm Lục hiện ra nụ cười hiếm thấy, tay vuốt ve Đại Hắc Mã cũng tương đối nhu hòa. Hiển nhiên, vị chủ cũ này vẫn còn tưởng niệm về Đại Hắc Mã, hơn nữa Đại Hắc Mã có chút hưởng thụ với động tác thân mật này.
Lúc này mọi nơi yên tĩnh, tất cả mọi người không phát ra bất kỳ tiếng động nào trong đó có cả Trầm Lục, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua ngọn cây, tiếng róc rách của khe suối chảy qua bãi cỏ, còn có mấy chục con tuấn mã phát ra tiếng gõ móng liên tục xuống đất rất nhỏ. Ngựa chiến đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, chúng khát vọng ở núi rừng, tha hồ truy đuổi con mồi, nhưng chủ nhân không hạ lệnh, chúng chỉ có thể áp chế loại khát vọng này
Toàn bộ đều hiện ra vẻ hài hòa mà tốt đẹp.
Cả nhà tới núi Cửu Vân ngắm lá phong, ở chỗ này gặp được Trầm Lục. . . . . . Đây cũng là một chuyện tốt, Liên Mạn Nhi mỉm cười nghĩ.
Lúc này, Trầm Lục vừa vỗ đầu Đại Hắc Mã vừa nghiêng đầu nhìn Liên Mạn Nhi.
“Ngựa này nuôi không tệ” Trầm Lục đầu tiên biểu hiện tư cách của chủ nhân cũ, hiện tại hắn rất hài lòng với tình trạng của Đại Hắc Mã. “Hôm nay mang nó đi ra ngoài, có ý định muốn cỡi sao? Nghe tiểu Thất nói kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng không tệ.”
Yên ngựa to đen, dây cương màu sắc tươi sáng rõ nét được làm từ da hươu đỏ tươi thượng hạng và gấm hoa tròn màu đỏ bạc, vừa nhìn cũng biết là chuẩn bị cho con gái cỡi.
Nghe Trầm Lục nói như vậy, Liên Mạn Nhi khó tránh khỏi đỏ mặt. Bởi vì người trong nhà sợ nàng cỡi ngựa bị thương, nên hôm nay dù kỹ thuật cỡi ngựa của nàng tốt rồi nhưng nàng vẫn tệ hơn cả tiểu Thất. Nhất định tiểu Thất ở trước mặt Trầm Lục đã khoe khoang về nàng.
“Lục gia quá khen, chỉ tạm được thôi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Ở bên trong đường xá rộng rãi không quá khó đi, ngựa này cũng nhận thức được đường có thể chạy thoải mái.” Trầm Lục nói xong vỗ một cái lên mình ngựa.
Đại Hắc Mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, đá lẹp xẹp xuống đất xoay người bỏ lại Trầm Lục đi đến bên cạnh Liên Mạn Nhi. Đối với tân chủ nhân Đại Hắc Mã cũng quen thuộc và yêu thích. Vì để học cỡi ngựa giỏi Liên Mạn Nhi thường xuyên cho Đại Hắc Mã ăn cỏ khô thượng đẳng để bồi dưỡng tình cảm, nàng chịu dụng tâm mà Đại Hắc Mã có nhân tính đương nhiên kết quả không tệ.
“Vậy thì tốt quá.” Liên Mạn Nhi đi bên cạnh Đại Hắc Mã vuốt ve gáy nó, một tay cầm dây cương dắt ngựa cười nói. Nói xong theo bản năng nhìn về phía Liên Thủ Tín và Trương thị. Nàng lo lắng Liên Thủ Tín và Trương thị ngăn trở nàng cỡi ngựa vào trong núi, bây giờ Trầm Lục nói thế dĩ nhiên không còn ý ngăn cản nữa.
Có người đã dắt ngựa của Trầm Lục tới. Trầm Lục phi thân lên ngựa sau đó vung tay, phía sau một đám tùy tùng cùng nhau đáp một tiếng rồi lên ngựa. Ngũ Lang, tiểu Thất và Trầm Khiêm đã ở trong đội ngũ, bên cạnh là hai vị Vũ Sư Chu, Triệu còn có mấy gã sai vặt có kỹ thuật cỡi ngựa nổi trội nhất ở Liên gia.
“Cha, Mẹ. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười nhìn Liên Thủ Tín Và Trương thị.
Liên Thủ Tín và Trương thị cũng biết Liên Mạn Nhi muốn cỡi ngựa, lúc này chỉ có thể đồng ý vì hôm nay lại càng không thể phản đối. Hai người đều gật đầu.
“Cái kia. . . . . . Mạn Nhi, cưỡi một lúc thôi, lát nữa đám người Lục gia muốn đi lên đỉnh núi thì ca và đệ đệ của con cũng đi theo, đến lúc đó ba người chúng ta đi dạo ở vùng phụ cận là được.” Liên Thủ Tín nói với Liên Mạn Nhi.
“Con là một cô nương đừng tạo thêm phiền toái cho đám người Lục gia.” Trương thị nhỏ giọng dặn dò Liên Mạn Nhi.
“Vâng, con biết rồi.” Liên Mạn Nhi đáp ứng một tiếng sau đó lên ngựa.
Lên ngựa Liên Mạn Nhi mới nhìn rõ phía sau đoàn ngựa, tùy tùng của Trầm Lục dắt theo khá nhiều chó săn. Trầm Lục đi về phía trước một chút tiếng chó sủa lập tức vang dội. Đám tùy tùng dắt chó săn đi vào rừng trước để tìm kiếm con mồi.
Các nam nhân lúc này tràn đầy nhiệt huyết, Liên Mạn Nhi nhìn cảnh này cũng bị kích động.
Lúc này Trầm Lục cho ngựa đi đến bên cạnh Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi muốn né tránh nhưng không biết Trầm Lục vung roi ngựa như thế nào mà Đại Hắc Mã đã quay lại, đạp lẹp xẹp đi theo bên cạnh con ngựa Trắng của Trầm Lục.
“Đồ phản bội” trong nội tâm Liên Mạn Nhi âm thầm nói, cũng đành phải thuận theo Đại Hắc Mã.
Mấy người Ngũ lang, tiểu Thất, Trầm Khiêm cầm dây cương đuổi theo cực kỳ nhanh. Liên Thủ Tín cũng lên ngựa, Trương thị và đám nha đầu ngồi xe như cũ, theo sau đoàn kỵ mã đi vào rừng.
Trầm Lục nói là tới săn thú nhưng khi vào rừng lại không chịu đi, mà buông lỏng dây cương để cho ngựa đi từ từ.
“Trước đây núi Cửu Vân không có cây.” Trầm Lục chỉ tay vào rừng phong phía trước chậm rãi nói: “Những cây phong này đều do tổ tiên trồng.”
Kiến giải này cũng là lần đầu Liên Mạn Nhi nghe thấy.
“Nói như vậy, núi Cửu Vân hẳn là tài sản của nhà Lục gia rồi?” Liên Mạn Nhi vừa hỏi vừa suy nghĩ trong lòng, không trách được cảnh sắc đẹp thế nhưng không thấy người nào tới du ngoạn. Mặc dù nơi này có khoảng cách khá xa phủ thành nhưng với những người có ngựa có xe thì khoảng cách này cũng không là gì.
Dĩ nhiên lúc này nàng còn không biết, núi Cửu Vân tuy là tài sản riêng của Trầm gia, nhưng bình thường không có nghiêm cấm người đến, chẳng qua hôm nay Trầm Lục đi săn mới cấm người tới du ngoạn.
“Cũng không phải thế.” Trầm Lục liền nói: “Chung quanh đây có vài ngọn núi bị trông coi nghiêm ngặt chút ít. Xa hơn một chút cũng có người dân của thôn núi gần đó lên núi đốn củi, săn thú.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, nói cách khác núi Cửu Vân là tài sản riêng của Trầm gia, vài ngọn núi gần đây cũng là bãi săn của Trầm gia, nghiêm cấm người ngoài đến đây.
Trầm Lục đang nói chuyện đột nhiên ghìm ngựa dừng lại, cũng ngăn cản đầu ngựa của Liên Mạn Nhi. Mọi người đi theo phía sau không cần ra lệnh cũng lập tức dừng ngựa lại.
“Nhìn bên trong . . . . . .” Trầm Lục dùng roi ngựa chỉ về phía trước nhẹ giọng nói.
Liên Mạn Nhi nhìn theo hướng Trầm Lục chỉ vào giữa rừng phong, nơi dày đặc lá phong, ngay phía trước bên phải có một mũi tên bay tới hướng có vật gì đó đang di chuyển trong rừng phong. Nhìn kỹ lại, Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy sừng hươu, tiếp theo đã nhìn thấy thân hình của một con hươu sao, nhảy lên ẩn sâu vào trong rừng phong “Là hươu sao!” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói, sợ nói lớn một chút sẽ làm tiểu gia hỏa kia chạy mất.
Mấy người Ngũ Lang, tiểu Thất và Trầm Khiêm cũng nhìn thấy hươu sao lập tức ánh mắt sáng lên
“Đi thôi, xem hôm nay ai là người đầu tiên săn được con hươu này.” Trầm Lục trầm giọng nói.
Đám tùy tùng chờ chính là những lời này của Trầm Lục, lập tức phân tán ra bốn phía bao vây chỗ đó.
“Mạn Nhi, muội đừng đi vào trong đó.” Ngũ Lang tiến lên nói với Liên Mạn Nhi. Hắn sợ Liên Mạn Nhi cũng cho ngựa đuổi theo bắt hươu sao, hướng bên phải chỗ sâu đi tới, đã không có đường.” Ở đây chờ, một lát cha mẹ cũng sẽ tới đây.”
Liên Thủ Tín cỡi ngựa đi trước xe ngựa nên đi vô cùng chậm, bởi vì ở chỗ này có dốc thoải ngăn cản nên không nhìn thấy đám người Liên Thủ Tín đi tới. Có điều đoán chừng bọn họ sẽ không cách xa phía sau.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu đáp ứng.
Lúc này Ngũ Lang mới cỡi ngựa đuổi theo mọi người phía trước, tiểu Thất thúc giục Trầm Khiêm ba người rất nhanh gia nhập đội ngũ săn hươu sao phía trước.
Trầm Lục khoan thai ngồi ở trên ngựa, vẫn không nhúc nhích. Hai gã sai vặt đi theo hắn cũng không thấy đâu.
“Lục gia, ngài không đi sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm Lục.
“Không vội.” Trầm Lục liền nói, mặt khác cho ngựa tiếp tục xuôi theo phía trước vào trong rừng.
Đại Hắc Mã cũng không cần người thúc giục chạy, đã đi theo ngựa Trầm Lục. Liên Mạn Nhi nhìn tình hình của Đại Hắc Mã và con ngựa trắng của Trầm Lục, hai con ngựa rất hợp ý nhau.
Cảnh sắc trong rừng lúc này, không khí mát mẻ còn mang theo một chút ẩm ướt, xen lẫn mùi bùn đất nhàn nhạt ở bên trong còn có nhiều hoa cỏ nửa xanh nửa vàng, mùi thơm ngát của lá cây và hoa dại. Ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua lá cây khi dày khi thưa, tỏa sáng chiếu lên trên thân người và ngựa, đó là quang cảnh làm say đắm người đi du ngoạn.
Tiếng ngựa hí, chó cắn và người dường như đã dần dần đi xa để lại sự yên lặng. Trong rừng tiếng chim hót và tiếng vó ngựa giẫm đạp trên lá cây càng tạo thêm sự yên tĩnh.
Trầm Lục và Liên Mạn Nhi đều không nói chuyện, hai con ngựa đi ngang nhau, hai người, hai ngựa dường như đang hưởng thụ những giây phút đặc biệt yên tĩnh này. Đi một lúc đường rừng đột nhiên phân nhánh, Trầm Lục liền dừng ngựa lại.
“Lục gia không phải lạc đường chứ?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
Trầm Lục không lập tức trả lời mà quay đầu ánh mắt chuyên chú nhìn Liên Mạn Nhi. Nội tâm Liên Mạn Nhi cả kinh, bởi vì quá mức buông lỏng mà nàng nói đùa với Trầm Lục, những lời vừa rồi dường như giọng nói vô cùng thân thiết.
Cánh rừng càng thêm yên tĩnh.
Trong rừng tháng chín đã cảm thấy mát mẻ rồi, Trầm Lục nhìn chăm chú mang theo hơi nóng mùa hè. Bị Trầm Lục nhìn với cảm xúc mơ hồ hoặc nói là ánh mắt mang cảm xúc quá mức tươi sáng rõ nét làm cho Liên Mạn Nhi lúng túng. Mắt dời đi cũng không được, nhìn lại cũng không xong, trên mặt không khỏi nổi lên hai rặng mây đỏ.
Mắt Trầm Lục khẽ híp lại, khóe miệng nhếch lên tạo độ cong cũng càng thêm rõ ràng. Ánh mặt trời giờ phút này xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt Trầm Lục.
Ấm áp, chói mắt, hai bên má ửng hồng của Liên Mạn Nhi dần dần đã nhuộm dần đến khóe mắt.
“Ta dẫn nàng đi xem thứ tốt.” Trầm Lục vừa nói nhẹ nhàng vừa vươn tay ra trước mặt Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi do dự một chút, đưa mắt nhìn sang Trầm Lục. Ánh mắt hai người nhìn nhau một lúc lâu đều không nói lên lời.
“Được!” Liên Mạn Nhi nói nhẹ nhàng nhưng lại không vươn tay.
Trầm Lục cười khẽ một tiếng vươn tay dắt dây cương Đại Hắc Mã. Liên Mạn Nhi cũng đang cầm dây cương ngựa, hai người tay chạm vào tay nhau.
Tay Trầm Lục khẽ chuyển động dường như muốn nắm tay Liên Mạn Nhi.
Tay Liên Mạn Nhi thu về cực nhanh, tay Trầm Lục liền nắm khoảng không.
“Là cái gì tốt? Muốn dụ dỗ ta. Ta nhìn không tốt là phải phạt đó.” Liên Mạn Nhi cũng khẽ cười nói.