Mục lục
[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuệ An thực không muốn tán gẫu cùng Trình Mẫn Du chút nào, nhưng hai tháng nữa Trình Mẫn Du sẽ gả vào Quan phủ, có một câu nàng nói không sai, đó chính là sau này Tuệ An và nàng nhất định sẽ trở thành người một nhà, phải qua lại nhiều hơn.

Cho nên chỉ cần nhìn trên điểm này, Tuệ An dù không thích nàng đến đâu cũng không thể tùy ý kiêu căng đắc tội nàng, nếu không tương lai Trình Mẫn Du gả vào Quan phủ trước, lỡ như ở trong phủ nói nhăng nói cuội gì đó với trưởng bối, cũng đủ dìm Tuệ An một trận ra hồn.

Tuệ An đành phải nhẫn nại dùng vẻ mặt thân mật lôi kéo nàng, cười nói:

“Hôm đó xảy ra chuyện kia, ta còn vì tỷ lo lắng một hồi, sau lại nghe tỷ tỷ trong họa có phúc, tìm được một mối hôn sự tốt, lúc này mới xem như an tâm ít nhiều. Chỉ là suy cho cùng hôn sự kia tới nhanh quá, tháng ba Trình tỷ tỷ đã phải gả qua rồi đúng không?

Việc này tiến hành hơi vội vàng, nghĩ chắc Trình phu nhân cũng là lo lắng đến lúc đó đồ cưới của tỷ tỷ lại không thêu tốt, chẳng phải sẽ khiến người chê cười, nên mới quản thúc tỷ tỷ không để tỷ tỷ ra cửa mà thôi.”

Hôn sự định đoạt vội vàng, gả cũng vội vàng, tất cả là vì nó căn bản không phải một mối hôn sự bình thường, nói dễ nghe là anh hùng cứu mỹ nhân, duyên trời đã định, nói khó nghe chính là việc xấu lan xa, muốn dùng hôn sự che đậy.

Tuệ An nói năng thân mật, còn là lời đúng sự thật, nhưng Trình Mẫn Du nghe vào trong tai, lại có phần không thoải mái. Tuệ An thấy nụ cười trên mặt nàng tức thì cứng đờ, càng thêm khẳng định hôm đó những suy đoán của Nhiếp Sương Sương là thật, mình quả nhiên đã bị nàng lợi dụng một hồi.

Chỉ sợ Trình Mẫn Du là thứ nữ, ở trong nhà bị mẹ cả đe nẹt cũng không phải giả, mẹ cả nắm giữ hôn sự của nàng, nàng làm thứ nữ muốn tự mưu tính cho mình, ra chiêu hiểm ác, dùng hết thủ đoạn leo lên gia đình phú quý, Tuệ An cũng có thể hiểu được.

Nhưng hiểu được thì hiểu được, Tuệ An trước kia là thật lòng muốn kết giao với nàng, đối với việc bị nàng lợi dụng lại không cách nào có thể tha thứ.

Mà tâm tư của Tuệ An, Trình Mẫn Du tất nhiên không thể nhìn ra, nàng chỉ hơi cứng người, liền lại nở nụ cười nói:

“Muội đừng mở miệng là một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ nữa, chẳng bao lâu nữa ta còn phải gọi muội một tiếng đại tẩu đây. Để ta nhìn xem nào, trên đời sao lại có người đại tẩu trẻ tuổi xinh đẹp như vậy?”

Trình Mẫn Du trêu ghẹo quan sát Tuệ An một lượt, cho dù da mặt Tuệ An có dày đến đâu, nghe những lời này cũng xấu hổ đỏ mặt, đứng dậy làm bộ đánh nàng, nói:

“Chỉ là đính hôn mà thôi, lời này không thể nói lung tung, Trình tỷ tỷ lại trêu ta, nhìn ta xử lý tỷ thế nào.”

Hai người cười đùa một hồi, Tuệ An thấy Trình Mẫn Du chỉ vòng vo nói chuyện, cũng không biết nàng có ý gì, trong lòng quả thực buồn bực phát điên.

Nếu nói nàng chỉ đến lấy lòng mình, Tuệ An lại cảm thấy quá mức vội vàng, dù sao ít nhất hai năm nữa nàng mới có thể gả vào Quan phủ, đến lúc đó trong phủ là tình huống nào còn không biết đâu, giờ phút này Trình Mẫn Du gấp rút chạy đến nịnh nọt, không chừng còn đắc tội với Thôi thị nữa kìa, đạo lý này ngay cả nàng cũng biết, chẳng lẽ Trình Mẫn Du lại không?

Tuệ An đang nghĩ ngợi, Trình Mẫn Du đã nói:

“Ta nghe nói ngày mai là sinh nhật muội muội?”

Tuệ An nghe vậy, trong lòng chuyển một cái, liền biết rõ Trình Mẫn Du đến để làm gì. Sáng mai là sinh nhật nàng, tất nhiên tránh không được sẽ mời phu nhân và các tiểu thư Quan phủ đến chơi, Trình Mẫn Du sắp gả vào Quan phủ làm dâu, tất nhiên trước khi xuất giá muốn hiểu rõ hơn tình hình hiện tại trong Quan phủ.

Nếu như có thể nhân dịp tiệc sinh nhật của nàng làm quen các tiểu thư Quan gia thì càng tốt, cũng có thể thăm dò chút chuyện liên quan đến Quan phủ và phu quân tương lai của nàng.

Lúc trước Tuệ An gửi thiệp mời cho các phủ, lại vô tình quên mất Trình Mẫn Du, hôm nay Trình Mẫn Du đến đây là muốn đòi thiệp mời đây mà.

Nàng không đưa thiệp cho Trình phủ, sáng mai đương nhiên Trình Mẫn Du vẫn có thể tự mình đi đến, nhưng việc này nếu bị người bên Quan gia biết được, lại thành ra quá lộ liễu, cuối cùng sẽ bị họ đã khinh thường càng khinh thường hơn, tóm lại không có thiếp mời thì không được.

Nàng nói chuyện vòng tới vòng lui, cả nửa ngày hóa ra chỉ là một chút chuyện nhỏ này, khiến Tuệ An không biết nên khóc hay nên cười, vội ra vẻ tràn đầy kinh ngạc, nói:

“Đúng vậy, chẳng lẽ Trình tỷ tỷ chưa nhận được thiệp mời của Hầu phủ muội sao? Kiều tổng quản thật là… Đợi lát nữa ta nhất định sẽ khiển trách ông ấy thật nặng, Trình tỷ tỷ chớ tức giận, ta sẽ lập tức sai nha hoàn đưa thiệp mời qua cho Trình tỷ tỷ. Sáng mai tỷ tỷ nhớ nể mặt ta, đến phủ chơi đấy!”

Trình Mẫn Du thấy Tuệ An như thế, cũng không hiểu thật sự là do tổng quản sơ sót hay là Tuệ An phát hiện chuyện hôm đó rồi. Nhưng nay nàng đã đạt được mục đích, liền vừa cười vừa cùng Tuệ An hàn huyên đôi câu, cũng không ở lâu, đứng lên nói:

“Sáng mai là ngày vui của muội muội, chỉ sợ muội muội cũng không thiếu chuyện cần chuẩn bị, vậy ta không quấy rầy muội muội nữa, sáng mai chắc chắn sẽ tới chúc mừng muội muội.”

Tuệ An cười đưa nàng ra ngoài hành lang, lại phân phó Hạ Nhi tự mình tiễn người qua cửa, lúc này mới trở về khuê phòng nằm xoài xuống nhuyễn tháp. Phương mama thấy nàng như vậy, liền nói:

“Trình tiểu thư chẳng mấy sẽ gả cho đệ đệ thứ xuất của Quan tướng quân, vị Tứ thiếu gia này chỉ nhỏ hơn Quan tướng quân hai tuổi, lão nô nhìn Trình tiểu thư cũng có tâm tư khác, về sau cô nương vẫn nên cách nàng xa một chút tốt hơn.”

Tuệ An nghe vậy hiểu ngay Phương mama đang ám chỉ chuyện gì, Quan Thần Chi là thứ xuất, giữa đích và thứ luôn luôn bất hòa. Tương lai lợi ích của nàng và Trình Mẫn Du ít nhiều cũng xung đột lẫn nhau, ở chung thuận lợi mới là lạ, Phương mama đây là sợ mình bị bề ngoài hiền hậu của Trình Mẫn Du lừa gạt, về sau lại bị thua thiệt. Phương mama có lòng nhắc nhở, Tuệ An tất nhiên sẽ nghe lời, nàng ngước mắt cười với Phương mama, nói:

“Vú nuôi yên tâm, ta đều hiểu được.”

Phương mama lại gật đầu, nói:

“Cô nương nhắm mắt một lát đi, sáng sớm ngày ra bận rộn lo mấy việc này, nhìn sắc mặt nhợt nhạt cả rồi kìa.”

Tuệ An cũng cảm thấy quả thực mệt mỏi, nghe vậy liền gật đầu, tùy ý để Phương mama tháo giày cho mình, lại cởi áo ngoài treo lên giá, dém chăn cẩn thận. Tuệ An nhắm mắt lại, cơ hồ trong nháy mắt liền chìm vào mộng đẹp.

Kể từ khi Hầu phủ không còn chủ mẫu, bao nhiêu năm nay cũng không tổ chức bất kỳ yến tiệc nào. Cũng vì nguyên nhân đó, Tuệ An sợ lần này mở tiệc sẽ khó lòng lo liệu chu toàn, nếu chẳng may có chỗ nào chuẩn bị không thỏa đáng, không chỉ Hầu phủ nàng mất thể diện mà còn trở thành truyện cười cho người giải khuây.

Vậy nên hai ngày nay nàng bận trước bận sau, theo sát Đồng thị học sắp xếp những việc lớn nhỏ trong phủ, quả thực là mệt muốn chết. Phương mama nghĩ tới chuyện này, nhìn gương mặt nho nhỏ của Tuệ An chôn trong tấm chăn bằng gấm, ngủ rất yên ổn, không khỏi sung sướng cười hì hì, lúc này mới rón rén đi ra khỏi nội thất.

Rốt cuộc trong lòng Tuệ An vẫn có điều lo lắng, cho nên một giấc này cũng ngủ chẳng được bao lâu liền tỉnh dậy, lại vội vàng đứng lên đi sang Tây viện bên kia.

Nàng ngủ một giấc này, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, lại cùng Đồng thị kiểm tra đồ dùng, thức ăn cần cho yến tiệc sáng mai lần nữa, nếm thử mấy món thức ăn mới mà nhà bếp đặc biệt chuẩn bị cho ngày mai…

Nhoáng cái liền đến buổi tối, có lẽ do ban ngày đã ngủ một giấc, Tuệ An cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại vô cùng tỉnh táo. Đầu tiên nàng đến từ đường thắp cho Thẩm Thanh một nén nhang, nói với mẫu thân vài lời tâm sự, sau mới vào thư phòng, trải một tờ giấy khổ to lên mặt bàn, làm việc luyện chữ mà thường ngày nàng vẫn lười nhác.

Thu Nhi thấy sắc trời không còn sớm, lúc này mới vén rèm tiến đến muốn khuyên Tuệ An đi an giấc, ai ngờ lại thấy trước mặt nàng đang đặt một tờ giấy to, vết mực chưa khô, chỉ viết duy nhất chữ “Tham”, Thu Nhi liếc mắt nhìn, không khỏi cười nói:

“Chữ của cô nương so với trước kia đã tốt lên nhiều quá, nô tỳ tuy không hiểu, nhưng nhìn cũng thấy đẹp mắt. Chỉ là chữ ‘tham’ này không mang ý tốt, tại sao cô nương lại viết nó?”

Tuệ An nhướng mày, nhìn chữ nói:

“Chữ còn phân biệt tốt xấu hay sao?”

Thu Nhi một mặt thu thập dụng cụ trên bàn, một mặt nói:

“Không phải sao, người ta thường nói, ‘lòng tham không đáy’, ‘tham sống sợ chết’, ‘tham quan ô lại’, ‘tham danh trục lợi’, đã dính dáng đến chữ ‘tham’ đều chẳng có một câu tốt đẹp, điều đó chứng minh, chữ ‘tham’ kia không phải là chữ tốt.”

Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, lại nói:

“Muội nói không sai… Chỉ là mọi việc dính tới chữ ‘tham’ chưa chắc tất cả đều là chuyện xấu.”

Tuệ An nói xong, cũng không nhìn Thu Nhi đã cất bước ra khỏi thư phòng. Thu Nhi cảm thấy lời của Tuệ An mang hàm ý khác, buồn bực vò đầu bứt tóc một lúc vẫn không hiểu, sau mới vội vàng bước nhanh đuổi theo chủ tử.

Hôm sau, trời trong nắng ấm, mặt trời treo cao, chưa đến giờ Tỵ, trước cửa Hầu phủ đã vô cùng hối hả, vô số xe ngựa dừng lại xung quanh. Các phu nhân tiểu thư vừa xuống xe, liền có quản sự, mama cùng bọn nha hoàn tươi cười dẫn đường vào phủ.

Tỷ muội Văn Cảnh Tâm theo Định Bắc vương phi xuống xe, Phương mama đứng trước cửa chào hỏi khách khứa liền nhìn thấy, gấp rút tự mình tiến lên tiếp đón, cùng Định Bắc vương phi hàn huyên hướng trong phủ mà đi.

Văn Cảnh Tâm và Văn Cảnh Hoa đi ở phía sau, đã thấy có hai phu nhân cũng xuống xe, lên tiếng chào hỏi liền cùng nhau đi vào, một mặt liếc nhìn, một mặt cúi đầu xì xào bàn tán:

“Xem đi, ngay cả Định Bắc vương phi cũng đích thân tới, đúng là nể mặt phủ Phượng Dương hầu quá.”

“Đúng vậy, phủ Phượng Dương hầu xưa đâu bằng nay. Vẫn nghĩ chỉ còn lại một bé gái mồ côi, sớm muộn gì cũng suy tàn, ai ngờ lại đột nhiên nhảy ra một cữu lão gia. Hôm nay Đại cô nương Hầu phủ còn có được một mối hôn sự tốt không ai bằng, chỉ sợ không riêng Định Bắc vương phi, bà nhìn mà xem, không phải Lỗ Quốc công phu nhân cũng mang theo các tiểu thư trong phủ đến hay sao…”

“Chậc chậc, hôm kia Vĩnh Xương Hầu phủ lão phu nhân tổ chức buổi tiệc mừng thọ, Lỗ Quốc công phu nhân chỉ để Đại thiếu phu nhân đi qua tặng lễ, cũng không ngờ hôm nay lại đã đích thân tới phủ Phượng Dương hầu.”

“Hiện tại Vĩnh Xương Hầu gia làm sao có thể so sánh với Thẩm gia, chưa nói đến Thẩm tướng quân là trọng thần tâm phúc của Hoàng thượng, tương lai Thẩm tiểu thư còn gả vào làm dâu phủ Quan Tướng quốc kia kìa. Thật không hiểu vị Thẩm tiểu thư này tích đức thế nào, lại có thể tốt số như vậy. Ta đã từng gặp qua Quan tướng quân, quả nhiên là tướng mạo phi phàm, khí phách tuyệt vời.”

“Điều này cũng không kỳ quái, bà đã gặp Thẩm tiểu thư chưa, tướng mạo cũng ưa nhìn lắm. Trước đó không lâu trong cuộc tỷ thí ở Quốc Tử Giám, nàng còn thắng môn cầm học, ngay cả Trưởng công chúa đều hai lần khen nàng thông tuệ. Nên biết Trưởng công chúa đến kinh thành lâu như vậy, vẫn chỉ khen duy nhất có vị Thẩm tiểu thư này thôi.

Thái hậu nương nương đối với Thẩm tiểu thư cũng hết lòng thương yêu, rồi Văn phủ lão thái quân lại càng coi nàng không khác gì cháu gái ruột thịt, chưa kể vài ngày trước dưới Triêu Dương lâu, nàng dùng thân thay Tần vương điện hạ cản lại Bạch Hổ chấn kinh, được Thánh thượng ban thưởng.

Thánh thượng còn khen nàng không hổ là con cháu tướng môn, tuy là bậc nữ tử lại vẫn chẳng thua kém đấng nam nhi. Đông phi nương nương cũng gọi Mã cô cô bên người tự mình đến phủ Phượng Dương cám ơn, Quan phủ nhìn trúng vị Thẩm tiểu thư này, cũng không phải không có lý.”

Văn Cảnh Tâm nghe hai vị phu nhân đó nói, trong lòng vui mừng cho Tuệ An, không khỏi cong môi cười cười.

Hầu phủ sớm đã mở ra đại sảnh dùng để đãi khách, trong sảnh thu thập cực kỳ thanh nhã khác biệt, đốt địa long ấm áp, bày biện lần lượt từng bàn nhỏ thành hàng, mỗi phủ đều có bàn riêng, trên bàn bày đầy hoa quả, trà bánh cùng rượu ngon các loại.

Đồng thị và Tuệ An đứng bên ngoài tiếp khách, hôm nay Đồng thị mặc một bộ váy áo đỏ tím thêu hoa mẫu đơn, đeo một chuỗi ngọc dài, trang sức là dùng vàng ròng chế tạo, kiểu dáng tinh xảo hiếm thấy, toàn thân phú quý bức người.

Mà Tuệ An cũng cố ý ăn mặc một phen, áo ngắn đỏ tươi thiếp vàng, váy dài thêu hoa lựu trổ bông, tóc đen búi lỏng, cài chiếc trâm bươm bướm bằng ngọc lưu ly màu sắc rực rỡ, bên tóc mai còn gắn một đóa hoa hải đường bằng lụa màu hồng.

Tướng mạo nàng vốn đã xinh xắn thoát tục, hôm nay toàn thân màu đỏ, lại càng thêm nổi bật mày ngài mắt ngọc, diễm lệ vô song.

Nàng đi theo Đồng thị chào hỏi khách khứa, nụ cười vừa vặn, lễ nghi chu đáo, cử chỉ lưu loát, phong thái đoan trang, dẫn tới chúng phu nhân liên tiếp dán mắt vào nàng.

Văn Cảnh Tâm vừa vào phòng khách liền ngồi xuống, cũng liên tục ngó ra bên ngoài, nhìn Tuệ An như thế mà trong lòng buồn bực.

Văn Cảnh Tâm không thể nhận ra động tác cử chỉ của Tuệ An khác ngày thường ở chỗ nào, nhưng chính là cảm giác rất kỳ lạ, dường như thêm vài phần trầm ổn nhã nhặn, cũng ưu nhã lịch sự hơn trước nhiều, trong lòng không khỏi buồn bực cho bao nhiêu năm rèn luyện của bản thân.

Văn Cảnh Tâm tất nhiên không biết, Tuệ An vì hôm nay đã đặc biệt bắt Phương mama dạy lại lễ nghi, mọi cử động đều đã trải qua hơn mấy chục lần luyện đi luyện lại trước mặt Phương mama, lúc này mới có thể đưa tay nhấc chân lưu loát như vậy.

Chưa đầy một lát, trong đại sảnh đã ngồi chật kín là người, ngay cả phu nhân phủ Vĩnh Ninh hầu và Nhiếp Sương Sương cũng đến, Tuệ An đang tự mình dẫn các nàng vào trong đại sảnh, liền gặp Phương mama mang theo Thôi thị cùng ba vị tiểu thư Quan gia đi về phía này.

Nhiếp Sương Sương cũng nhìn thấy, vội vàng cười vỗ vỗ tay Tuệ An, nói:

“Muội mau đi đi, để nha hoàn dẫn chúng ta vào chỗ cũng như nhau cả.”

Tuệ An nghe vậy liền lè lưỡi cười với nàng, bước nhanh đi đón Thôi thị và tỷ muội Quan gia.

Chúng phu nhân tiểu thư trong đại sảnh cũng nhìn thấy động tĩnh bên này, ai nấy đều rối rít ngó qua.

Đồng thị đón Thôi thị, nói đôi câu khách sáo, Tuệ An quy củ đứng ở sau lưng Đồng thị, trên mặt treo nụ cười đúng mực, cũng không mở miệng. Nhưng Thôi thị lại nhìn thấy nàng, liền gật đầu cười, kéo tay Tuệ An cười nói:

“Xem nha đầu này này, thật sự là xinh đẹp quá, cử chỉ cũng thanh thoát có thừa, quả thực là vừa trầm ổn lại hiểu chuyện. So với lũ nha đầu khờ trong phủ chúng ta đúng là tốt gấp mấy lần, chẳng trách ngay cả người khó tính như Tam thiếu gia nhà chúng ta cũng phải vừa lòng.”

Thanh âm của bà không nhỏ, nhất thời khiến cho chúng phu nhân tiểu thư trong đại sảnh lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Tuệ An liền mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Quan Nguyên Hạc tự mình dẫn người ra khỏi thành phi ngựa tới Huy Châu săn về một đôi chim nhạn, việc này khắp kinh thành đều hay biết. Hôm nay Thôi thị nói như vậy, chúng phu nhân tiểu thư ở đây không khỏi sinh lòng phán đoán.

Thôi thị đây là rõ ràng ám chỉ Tuệ An và Quan Nguyên Hạc lén định chung thân, Đồng thị nghe vậy, trong lòng rét run, lại nói:

“Còn không phải là phu nhân ánh mắt tốt, tìm Định Bắc vương phi đến làm mai, cầu hôn nha đầu nhà ta cho Quan tướng quân hay sao. Quan tướng quân là người con hiếu thuận, phu nhân vì tướng quân mà suy nghĩ, trong lòng tướng quân tất nhiên ghi nhớ, phu nhân dốc sức tìm mối hôn sự cho tướng quân, lý nào tướng quân lại không quý trọng?”

Thôi thị vì Quan Nguyên Hạc mà nghị hôn mấy lần, mặc dù về sau không thành, cũng cực lực che giấu, nhưng rốt cuộc ở kinh thành này không tường nào là không có gió lùa, chúng phu nhân các phủ cũng đều nghe nói một hai, những phu nhân ở đây ai cũng không ngốc, tất nhiên từ trong đó có thể nhìn ra manh mối.

Hôm nay các nàng nghe Đồng thị nói vậy, tất nhiên trong lòng lại chuyển một vòng. Bọn họ liền nghĩ, phủ Phượng Dương hầu đang sắp sửa phục hưng, Thẩm gia tiểu thư lại là người tài mạo song toàn. Hơn nữa, hôn sự của Quan tướng quân bị chậm trễ bao nhiêu năm này, sợ là cũng đã nóng lòng không thôi, giờ có mối hôn sự tốt nhường này, quan tâm cũng là chuyện bình thường.

Các nàng nghĩ vậy, ánh mắt đang nhìn về Tuệ An lại lập tức dời sang Thôi thị, Thôi thị nghe Đồng thị một câu xoay chuyển tình thế, trong lòng tức muốn chết, thế nhưng lời của Đồng thị nói không sai chút nào, bà nhưng lại không thể phản bác, cũng chỉ đành cắn răng chịu thiệt, cười ha ha hai tiếng, theo Đồng thị vào phòng khách.

Tuệ An gấp rút tiếp đón ba vị tiểu thư Quan gia, tuy nhiên ba vị cô nương này cũng chẳng hoà nhã hơn là bao, so với người luôn nhiệt tình giao thiệp như Tuệ An, ngược lại hơi có vẻ trầm lặng.

Quan Lễ Khiết là do Thôi thị sở sinh, mẫu thân bị thua thiệt, không hoà nhã với Tuệ An thì thôi, vậy nhưng hai vị tiểu thư khác là đích nữ chi thứ hai, Quan Lễ Trân, thứ nữ tam phòng Quan Lễ Ngạn lại cũng cực kỳ lạnh nhạt khách sáo, không hề thích nàng.

Tuệ An nghĩ tới hôm đó nàng từng nhìn thấy tại tiệc sinh nhật của Văn Cảnh Tâm, Cố Dư Hinh và Quan Lễ Trân vừa nói vừa cười, trong lòng thoáng cái đã hiểu.

Đợi đám người Quan phủ ngồi xuống, không đầy một lát khách khứa liền đến đông đủ, Đồng thị cười nói:

“Nhà chúng ta là người thô thiển, ta cũng không được nhã nhặn gì. Đến kinh thời gian dài như vậy đều chưa ra mắt cùng các vị phu nhân. Hôm nay đành mặt dày nhân dịp này phát thiệp mời đến các phủ, may mắn các vị tỷ tỷ muội muội cho ta chút thể diện mà tới đây, khiến ta được nở mặt nở mày một hồi. Ta ở chỗ này cám ơn các vị, cạn một chén trước.”

Đồng thị nói xong liền uống một ly, sau đó lại nói:

“Hôm nay nếu các vị phu nhân tiểu thư đã tới phủ, mọi người cũng đừng khách khí, ta không hiểu kinh thành thịnh hành những thú vui gì. Chư vị thích làm thế nào thì làm thế nấy, cũng để thôn phụ ta đây mở mang tầm mắt một lần cho thỏa nỗi lòng.”

Bà nói xong, mọi người rối rít bật cười, tất nhiên là thi nhau nói mấy câu như sẽ không khách sáo, Thẩm phu nhân khiêm tốn, rất vui được dự yến tiệc Hầu phủ các loại, không khí tự nhiên náo nhiệt hẳn.

Đồng thị cười đáp lời, bà vốn là người nhanh nhẹn, nói chuyện cũng thấu đáo, tuy là chưa từng giao lưu cùng quý nhân kinh thành, nhưng đi theo Thẩm Phong bôn ba khắp chốn, cũng thường xuyên tham gia hội ngắm hoa, thưởng trà linh tinh, sớm đã là luyện được miệng mồm khéo léo, lúc này lại càng nói đến nỗi các phu nhân trong sảnh cười vui hỉ hả.

Đùa giỡn một hồi, Đồng thị mới kéo Tuệ An ra sau lưng mình, cười nói:

“An nương, mau tới hành lễ với các vị phu nhân nào.”

Tuệ An liền vội vàng cười tiến lên, khụy gối nói:

“An nương ra mắt các vị phu nhân.”

Đồng thị hài lòng nhìn nàng một cái, cười nói:

“Hôm nay là sinh nhật của tiểu nha đầu này, lát nữa vào tiệc, các cô nương cũng đừng ở đây mãi, liền tới sau vườn chơi đùa đi.”

Đồng thị nói xong, Lỗ Quốc công phu nhân nhìn Tuệ An, tiếp lời:

“Lúc trước Thẩm tiểu thư còn bé có từng gặp qua, nay đã thành thiếu nữ rồi. Nhìn y hệt Thẩm Nữ hầu ngày xưa, đặc biệt là gương mặt này, tương lai cập kê chắc chắn cũng là đại mỹ nhân.”

Bà nói xong, liền có một phu nhân mà Tuệ An không biết cười phụ họa:

“Tài danh của Thẩm tiểu thư sớm đã truyền khắp trong kinh, năm ngoái còn chữa trị qua Thái hậu nương nương, tết Nguyên tiêu lại vì Tần vương điện hạ cản trở Bạch Hổ, ta nghe Vân nha đầu nhà ta nhắc tới mấy lần nữa kìa.

Chẳng qua vẫn chưa có dịp trông thấy Thẩm tiểu thư, Vân Nhi nhà chúng ta luôn nói là tiểu thư tướng mạo xuất chúng, học nhiều hiểu rộng, nay tận mắt nhìn quả nhiên là xinh đẹp tuyệt trần, lời nói cử chỉ lại vừa vặn, lễ nghi đầy đủ, cho dù ai nhìn chỉ sợ cũng sẽ sinh lòng yêu thích.”

Tuệ An chưa bao giờ được người ta hết lòng ca ngợi trước đám đông như vậy, liền đỏ bừng mặt, cúi đầu.

Lại đúng lúc này, từ bên ngoài đại sảnh truyền tới một giọng nữ vừa trong trẻo lại bén nhọn:

“Dương phu nhân nói đúng lắm, ngay cả mẫu hậu cũng khen Thẩm tiểu thư trí dũng song toàn, tương lai nhất định không phải vật trong ao nữa kia mà!”

Tuệ An cả kinh, ngước mắt nhìn qua đã thấy Đoan Ninh công chúa đỡ tay cung nữ chậm rãi bước vào phòng khách, đôi mắt mang theo hàn quang trực tiếp bắn thẳng về phía nàng. Trong lòng Tuệ An lộp bộp một cái, thầm nói, việc xấu đến rồi đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK