Mục lục
[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuệ An đến Tây viện, đại nha hoàn bên người Đồng thị là Thanh Bình đã ra đón, cười nói:

“Phu nhân chúng tôi biết cô nương nhất định sẽ tới, đã phân phó nô tỳ chuẩn bị sẵn mấy món điểm tâm cô nương thích ăn. Cô nương nhanh vào nhà đi, hôm nay mặc dù có ánh nắng mặt trời, nhưng gió cũng không nhẹ, thân thể cô nương vừa mới chuyển biến tốt, đừng lại gặp hàn khí.”

Hầu phủ này nói lớn thì lớn, nhưng hễ trong phủ xảy ra chuyện hay ho gì, chỉ một lát đã có thể truyền đi khắp nơi, Tuệ An nghe vậy chỉ cười một tiếng, gật đầu nói:

“Vẫn là Thanh Bình tỷ tỷ thương ta.”

Tiểu nha hoàn cười vén rèm, đưa Tuệ An vào phòng.

Đồng thị đã ra đón, giữ chặt tay nàng, cảm thấy ấm áp đôi chút, mới nói:

“Hôm nay nhìn khí sắc con cũng tốt lên ít nhiều rồi đấy nhỉ.”

Tuệ An cởi chiếc áo choàng bằng lông hồ ly đỏ, giáo đồ Thanh Bình treo ở cái giá gỗ lim khắc hoa bên cạnh, liền cùng Phương mama vào phòng, mấy người ngồi trên nhuyễn tháp hàn huyên một hồi.

Đồng thị bắt đầu hỏi han Phương mama những chuyện vụn vặt, ví dụ như Tuệ An có uống thuốc đúng giờ không, buổi tối ngủ thế nào, ban đêm có hay ra mồ hôi lạnh… Lại dặn dò Tuệ An phải chú ý sức khỏe, lúc này mới nói:

“Con tới chỉ sợ là vì chuyện của Vi phu nhân kia đi?”

Tuệ An nghe vậy cười một tiếng, nói:

“Sao mợ đã biết nàng rồi?”

Đồng thị không khỏi cười nói:

[

“Việc tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, Vi phu nhân này cũng coi như là nhân vật làm mưa làm gió trong kinh thành gần đây. Mợ tuy nói vừa tới kinh thành, nhưng hai ngày nay có vài vị phu nhân tới cửa bái phỏng, cũng nghe các nàng bàn tán về Vi phu nhân.

Hôm qua cậu con đã từng nhắc tới, nói hôm đó dạo chơi hoa viên trong cung, người phụ thân vô lương kia của con có làm một bài thơ vịnh hoa mai, tỏ ra ta đây uyên thâm bác học, rất được các vị quan văn tán thưởng.

Lúc đó ông ấy nhìn thấy Vi thị ở phía xa quan sát phụ thân con, về sau còn nghe nàng hỏi thăm chuyện Hầu phủ, nãy nghe vị Vi phu nhân này tới chơi, ta biết ngay con sẽ qua đây.”

Không ngờ Vi Viên đúng là nhìn trúng Tôn Hi Tường lúc dạo chơi hoa viên, Tuệ An nhíu mày, cười nói:

“Chỉ có mợ hiểu An nương nhất.”

Phương mama cũng cười nói:

“Cữu phu nhân thấy việc này có thể thành hay không?”

Đồng thị sau khi nghe xong, hừ lạnh một tiếng nói:

“Cái gì thành hay không thành! Tôn Hi Tường đường đường là một đại nam tử, chẳng lẽ còn để phủ Phượng Dương hầu ta thay hắn nuôi con cái thiếp thất cả đời sao? Mang tiếng Hầu phủ cũng để mặc cho một kẻ họ Tôn tác oai tác quái, không ra thể thống gì.

Việc này là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, nếu như thành, trong phủ này mới có thể thật sự thanh tĩnh trở lại, kể cả không thành cũng phải tìm cách thúc đẩy bằng được, thúc đẩy đến chết!”

Đồng thị nói xong, nhìn về phía Tuệ An đầy trấn an, nói:

“Làm khó con đứa bé này, lại có kẻ phụ thân bị chó gặm mất lương tâm như vậy. Chuyện này ta và cậu con thương lượng xong sẽ tìm Tôn Hi Tường nói chuyện, con cũng đừng xen vào nữa, bị chỉ trích càng không hay.”

Tuệ An nghe vậy mới yên lòng, nhưng cũng có chút xấu hổ, chuyện này để cậu và mợ làm chủ, chỉ sợ cũng sẽ mang đến chỉ trích cho bọn họ. Cậu và mợ vừa đến kinh thành, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải vì chuyện của nàng mà lo lắng đủ bề, Tuệ An thẹn lắm.

Nhưng bảo nàng nói những lời khách khí sáo rỗng nàng lại không nói được, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hốc mắt ửng đỏ tựa vào cánh tay Đồng thị, làm nũng cọ cọ hai cái, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người bà, ngọt ngào kêu một tiếng:

“Mợ.”

Đồng thị nhìn nàng như vậy, ngược lại càng thêm đau lòng, bà chỉ sinh bốn con trai, vẫn muốn có một khuê nữ. Đáng tiếc lúc sinh Thẩm A Đồng thân thể bị tổn thương, khó có thể mang thai nữa.

Hiện bà đã qua bốn mươi, bọn nhỏ cũng đều lớn, tuy đứa nào đứa nấy đều vô cùng hiếu thuận, nhưng lại chẳng phải tri kỷ với bà.

Khi nhìn thấy Tuệ An, bà còn thật sự đối đãi nàng như khuê nữ, nay thấy nàng dụi dụi cái đầu nhỏ vào tay mình, cọ tới cọ lui, mặt mũi tràn đầy ỷ lại, Đồng thị chỉ cảm thấy một lòng đều tan thành nước, tươi cười đưa tay vuốt ve mái tóc của Tuệ An, nói:

“Con đứa bé này, đã lớn như vậy còn làm nũng cho ai xem…”

Hai người đang nói đến đây, Đông Nhi liền tiến đến, cười nói:

“Cô nương, Xuân Vận uyển bên kia xảy ra chuyện.”

Tuệ An nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, lập tức bật dậy, nói:

“Nói nhanh lên.”

Đông Nhi liền nói:

“Kha di nương và Nhị cô nương nghe nói Vi phu nhân tìm tới tận cửa, thậm chí đến thư phòng tìm lão gia, còn cái gì không hiểu. Vết thương trên người Kha di nương vẫn chưa khỏi, lại không thể ngồi đợi, liền gọi Sính Cúc và Đỗ mama, mang theo Nhị cô nương hùng hổ đến Xuân Vận uyển.

Lúc tới thư phòng vừa vặn nhìn thấy… Vi phu nhân đang lôi lôi kéo kéo cùng lão gia, Kha di nương lập tức xanh rờn mặt mũi. Nhị cô nương mắng Vi phu nhân không biết xấu hổ, sau đó quậy tung thư phòng, hai bên xông vào đánh nhau, bút lông, nghiên mực, giấy Tuyên Thành đều tan nát dưới đất, ầm ĩ long trời lở đất. Người làm trong phủ đều thi nhau chạy qua đó xem náo nhiệt, cô nương không nhìn thấy thôi, lão gia tức đến nỗi lắp ba lắp bắp, nói chẳng nên lời.”

Tuệ An nghe vậy, cười ha hả cả lần, Đồng thị đưa tay dí nhẹ trán nàng, lúc này mới nói:

“Hiện giờ bên kia còn ầm ĩ không? Thắng thua thế nào?”

Đông Nhi nói tiếp:

“Ban đầu là chủ tớ Thu Lan viện đồng loạt xông lên, Vi phu nhân bị giật tóc xé áo đủ kiểu, thế nhưng Vi phu nhân đúng là không đùa được, nha hoàn của nàng hình như cũng có công phu không tệ, hơn nữa Kha di nương đi đứng bất tiện, Nhị cô nương lại là người miệng cọp gan thỏ*, nhoáng một cái đã bị đánh cho mất sạch mặt mũi.

Miệng vết thương của Kha di nương còn nứt toác cả ra, hai cái nạng trong tay cũng bị người đá bay. Vi phu nhân kia thật sự mặt dày vô đối, ngang nhiên ở trong phủ ta đánh người, lại không cảm thấy có gì hổ thẹn, chỉnh sửa dung nhan một chút liền ngông nghênh rời đi, phút cuối còn nói với lão gia, trở về nghỉ ngơi xong lại đến bái phỏng.”

*Ví người bề ngoài thì nói năng hùng hổ, nhưng thực chất trong lòng lại nhút nhát, sợ sệt.

Tuệ An nhịn không được lần nữa cất cao tiếng cười, nàng gọi Đỗ Mỹ Kha chỉ để bà biết chuyện mà thôi, ai ngờ bà còn đến Xuân Vận uyển làm ầm một trận, khiến chuyện lan cả tới tai bọn hạ nhân. chốc lát không chừng sẽ truyền ra khỏi phủ, đối với nàng, chuyện càng truyền đi nàng càng có lợi.

Không ngờ lần hành động này lại lấy được hiệu quả tuyệt vời như thế, ai biết hai bên chẳng nói một lời đã động tay động chân với nhau rồi, có thể thấy được nữ tử vì nam tử luôn không coi thể diện ra gì.

Vi Viên này cũng ngông cuồng quá đi, nghe Đông Nhi nói vậy, chẳng lẽ nàng muốn Bá Vương ngạnh thượng cung Tôn Hi Tường hay sao?

Đỗ Mỹ Kha ôm ấp giấc mộng muốn làm phu nhân chính thất của Tôn Hi Tường hơn mười năm nay, mặc dù giấc mộng đó đã sớm tan biến khi nàng trở mặt, nhưng hôm nay Vi Viên xuất hiện, chỉ sợ cũng muôn vàn khó khăn để tiếp nhận sự thật này, nhìn thấy Vi Viên dây dưa với Tôn Hi Tường, bà không nổi điên mới là lạ.

Đánh đẹp lắm, hay lắm! E rằng chưa tới sáng mai trận đánh này sẽ trở thành truyện cười cho toàn bộ phủ Phượng Dương hầu cho coi. Vi Viên cũng không giống những nha hoàn bình thường Tôn Hi Tường vẫn đùa bỡn nơi hậu viện, nay đã dính dáng không rõ, về sau còn sợ chuyện này không thành ư?

“Có chuyện gì mà biểu muội vui vẻ như vậy, biểu muội nhanh nói cho ta biết, để ta cũng được vui vẻ lây.”

Trong phòng đang tràn ngập tiếng cười, đã nghe trong viện truyền đến một giọng nam sang sảng, tiếp theo liền thấy Thẩm Đồng bước từ ngoài vào, tiến lên hành lễ với Đồng thị.

Đồng thị nhìn hắn một thân võ phục, phong trần mệt mỏi, bên hông còn treo roi ngựa, mặt bị gió lạnh thổi qua mà đỏ bừng, có vẻ mới vừa từ ngoài trở về. Liền phân phó Thanh Bình mang cho hắn một chén canh nóng lên:

“Con từ chỗ nào về, sao người lại bẩn thế kia! Cả ngày chạy nhảy không khác gì con khỉ, lớn như vậy còn không biết được tự lo lấy thân!”

Đồng thị mở miệng trách mắng.

Thẩm Đồng uống hai ngụm canh nóng, bị mẫu thân trách cứ, không khỏi cũng có phần xấu hổ nhìn Tuệ An một cái, cười trừ nói:

“Nương, có biểu muội ở đây, người chừa cho con chút thể diện đi.”

Đồng thị nghe vậy liền cười:

“Con cũng hiểu thể diện là gì cơ à, còn biết sẽ bị biểu muội chê cười!”

Thẩm Đồng cười ha ha, đưa tay sờ mũi, nói:

“Con đều là có chính sự mà, hôm qua tiểu đội còn lại của đại quân Đông chinh về kinh, con không đi quân doanh thì đi đâu.”

Tuệ An cũng hùa theo nói giỡn vài câu, sau mới đứng dậy, Đồng thị lo lắng thân thể nàng chưa hồi phục tốt, liền không giữ nàng, sai Thẩm Đồng đưa người ra phòng.

Tuệ An và Thẩm Đồng vừa đi vừa nói chuyện, mới ra khỏi sân thì gặp Thẩm Phong sải bước từ bên ngoài tiến đến, lại cúi người thi lễ, nói đôi ba câu thì trở về Dung Lê viện.

Thẩm Phong vào phòng, chưa kịp uống một ngụm trà nào, đã nhìn về phía Thẩm Đồng, nói:

“Hôm qua mẫu thân ngươi nói chuyện của ngươi, đã nghĩ kỹ chưa?”

Thẩm Đồng nghe vậy, sắc mặt ửng hồng, ha ha mà cười, nói:

“Chuyện gì ạ?”

Thẩm Phong liền trầm mặt, vung tay ra hiệu cho bọn nha hoàn lui xuống, thấy không còn ai mới trợn mắt nhìn con trai, quát lên:

“Ngươi đừng ở đây giả bộ hồ đồ với lão tử, chính là chuyện của biểu muội ngươi đấy! Ngươi hôm nay nhất định phải cho lão tử một câu trả lời rõ ràng.”

Thẩm Đồng nghe vậy, gãi đầu gãi tai, xấu hổ cười nói:

“Cha, việc này…”

Thẩm Phong thấy hắn cứ lấp lửng mãi, một chút cũng không có vẻ nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên vô cùng tức giận, đập tay cái ‘ầm’ xuống mặt bàn, nói:

“Thế nào? Gả An nương cho ngươi, thua thiệt tiểu tử nhà ngươi lắm à? Lão tử còn sợ ủy khuất An nương đây.”

Đồng thị nghe vậy, trừng Thẩm Phong một cái, lúc này mới nhìn sang Thẩm Đồng, nói:

“Có bằng lòng hay không, con cứ nói một câu, nếu con không muốn cũng không sao, dưa xanh hái không ngọt, ta và cha con sẽ tìm cách khác, nếu con bằng lòng, cũng nói với nương, nương còn biết đường dò xét ý tứ của biểu muội con.”

Thẩm Đồng nghe vậy, lúc này mới nói:

“Cũng không phải không bằng lòng, biểu muội… Biểu muội cái gì cũng tốt, con làm sao dám chê bai, chỉ có điều…”

Vừa rồi Thẩm Phong nhìn thấy Tuệ An và con thứ hai đứng dưới mái hiên trò chuyện, liền cảm thấy khung cảnh nhìn thế nào cũng thuận mắt, nay nghe Thẩm Đồng nói bằng lòng, nhất thời vỗ tay một cái cắt đứt lời hắn, cười lên ha hả, mặt mũi tràn đầy từ ái nói:

“Đồng ý là được, chỉ có cái gì mà chỉ có… Cha biết ngay mà, An nương vừa xinh đẹp lại tốt tính, lý nào con trai ta lại không ưng, việc này cứ quyết định vậy đi. Ngươi đi xuống trước đi, cha với nương ngươi còn có chuyện cần bàn.”

Ông thấy Thẩm Đồng hành lễ ra ngoài, lại nhìn Đồng thị, nói:

“Phụ thân và Thanh tỷ chỉ để lại duy nhất cốt nhục này, chuyện của An nương nàng để tâm một chút, cũng phải xem ý tứ con bé thế nào đã, nếu An nương không nhìn trúng lão Nhị, thì chuyển sang lão Tam, lão Tứ, nếu đều không nhìn trúng, vậy chúng ta từ từ tìm tiếp, kinh thành không có ai hợp ý, lại tìm ở bên ngoài.”

Đồng thị nghe vậy, trong lòng không thoải mái, dĩ nhiên bà rất yêu thương Tuệ An, nhưng rốt cuộc con trai là do mình ruột dứt ruột đẻ ra, nuôi nấng bấy lâu. Giờ Thẩm Phong nói vậy, giống như con trai bà đều là thứ đồ chẳng đáng một xu, chỉ có Tuệ An là quý báu, đưa con trai bảo bối của mình cho Tuệ An còn lo bị người ghét bỏ, Đồng thị há có thể vui mừng được nữa, liền trầm mặt, nói:

“An nương là đứa bé tốt, tôi cũng chẳng phải người không có lương tâm, tự biết phải lo lắng An nương chu toàn. Nhưng về sau ông nói chuyện với con trai, có cái gì thì cũng cứ nghe nó nói hết đã, nếu như thái độ của ông với chúng nó bằng một nửa với An nương thôi, chúng nó cũng sẽ không chỉ cần nhìn thấy ông là lắp bắp chẳng nói nổi một câu như thế.”

Thẩm Phong không biết phu nhân mình đột nhiên phát cáu cái gì, nghe vậy chỉ gật đầu, xem như đã biết, kỳ thật cũng không quá để ý.

Tuệ An trở về Dung Lê viện, không có một lát Xuân Nhi liền vào thông báo, nói có người gác cổng đến truyền tin, nói là hai huynh muội nhà họ Cát đến bái phỏng, Tuệ An vội vàng phân phó Phương mama tới Viễn Phương trai tiếp đón trước, còn bản thân thì vào phòng thu thập một phen, xong xuôi mới đến Viễn Phương trai chào khách.

Sa Nhị Hổ trông rất giống Sa Vân nương, cùng vóc dáng cao gầy, dung mạo ưa nhìn, chỉ có làn da đã qua tôi luyện trở nên ngăm đen tỏa sáng, trên người mang theo khí chất quân nhân, khuôn mặt ẩn hiện hai vết chém sắc bén, cũng không quá rõ ràng, nhưng làm cho người ta nhìn thấy không thể không sinh ra hai phần kính trọng.

Hắn thấy Tuệ An đi đến, liền cuống quít bước lên hai bước, phịch một tiếng quỳ xuống, mặt đầy cảm kích nói:

“Muội muội tại hạ may mắn được Thẩm tiểu thư cứu giúp, mới có thể bảo toàn trong sạch, xin tiểu thư nhận của tại hạ một lạy.”

Sa Vân nương cũng bước nhanh về phía trước quỳ theo.

Hôm đó Tuệ An lấy được tin tức Sa Nhị Hổ là binh sĩ thuộc đại quân Đông chinh từ Quan Nguyên Hạc, không bao lâu Sa Nhị Hổ liền cho người đưa tin tới Vân nương, nói là đang trên đường hồi kinh.

Tuệ An biết Sa Nhị Hổ lập nên chiến công, đã là tướng lĩnh một đại đội, nay thấy hắn quỳ xuống trước mặt mình, thì cuống quít nghiêng người né tránh, kêu Phương mama tự mình đỡ người dậy, mình cũng đỡ Sa Vân nương, nói:

“Hôm đó ta chỉ ngẫu nhiên liền đi qua đường mòn, vừa vặn đụng phải việc này, cũng là duyên phận của ta và Vân nương, hơn nữa Sa tướng quân và Nhị biểu ca ta là đồng đội của nhau, ta giúp Vân nương là bổn phận nên làm. Sa tướng quân không cần khách khí như thế, mau mời ngồi.”

Tuệ An vừa nói vừa kéo tay Sa Vân nương, cũng mời nàng ngồi xuống, Sa Vân nương từ chối mấy cái, thấy Tuệ An khăng khăng muốn mình ngồi, mới nghiêng người ngồi trên ghế thái sư.

Sa Nhị Hổ gặp Tuệ An hiền hoà dễ gần, cũng không khách sáo nữa, cười ngồi xuống.

Sau khi Tuệ An biết tin Sa Nhị Hổ sắp trở về, đã đem khế ước bán thân của Sa Vân nương đưa sang, Sa Vân nương cũng không nói nhiều, hiểu ý Tuệ An, liền cầm khế ước.

Nay nàng và Sa Nhị Hổ đến phủ, tất nhiên tránh không được nói một phen cảm tạ, qua ngôn ngữ của Sa Nhị Hổ, có thể nhìn ra hắn thật sự cảm kích vạn phần.

Tuệ An thấy Sa Nhị Hổ thật thà trung hậu, cùng hai người hàn huyên một lúc, Sa Vân nương là người thông minh, nhìn thấy Tuệ An lộ vẻ mỏi mệt, cũng không tiện ở thêm, chỉ bảo huynh trưởng nàng đưa bạc chuộc thân, lại nói cảm ơn lần nữa liền cáo từ.

Hai người vừa đi, Thu Nhi đã trầm mặt nói:

“Vốn còn tưởng nàng tốt thế nào, không ngờ vẫn là loại người hám lợi, bỏ nghèo theo giàu, lúc cùng đường thì nói bao nhiêu lời dễ nghe, nay vừa có đường ra liền phủi mông bỏ của chạy lấy người. Lúc trước cô nương vì nàng mà bị phiền toái dính thân, nàng tốt thật đấy! Hừ, ai hiếm có nàng mấy đồng bạc lẻ của nàng, chỉ thêm ô uế Hầu phủ chúng ta.”

Tuệ An đứng lên, nghe vậy trừng Thu Nhi một cái, cảm thán nói:

“Nha đầu nhà muội đúng là ăn nói không tích đức. Được rồi, muội không hiếm nhưng cô nương ta hiếm. Bạc này không ít đâu, cô nương ta vốn còn nghĩ mấy ngày gần đây ta đây bệnh nặng một hồi, khiến các muội cũng mệt nhọc theo, định lấy bạc này bày một bàn tiệc lớn cho các muội. Các muội đã không thích, vậy cô nương ta liền giữ lại, sau này để dành mua đồ ăn vặt cho mình thôi, đến lúc đó nha đầu muội cũng đừng xin xỏ nhé.”

Thu Nhi nghe vậy, hé miệng cười, nhưng trong lòng vẫn hơi buồn bực, lẩm bẩm nói:

“Nô tỳ mới không cần, cô nương đúng là càng ngày càng biết tính toán.”

Tuệ An nghe vậy lắc đầu cười một tiếng, cũng không để ý nàng, đi ra khỏi phòng, cầm khăn che miệng ngáp một cái rõ to.

Việc này nếu là xảy ra ở kiếp trước, có lẽ nàng cũng sẽ như Thu Nhi, cảm thấy khó chịu, nhưng đã trải qua một kiếp, những chuyện này đối với nàng chẳng thấm vào đâu.

Dù sao lúc trước nàng cứu Sa Vân nương cũng là vì lợi ích của mình, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt nàng phải làm trâu làm ngựa báo đáp mình. Giờ người ta đã có núi lớn dựa vào, trở về là có thể làm một tiểu thư chân chính, ai lại muốn ở Hầu phủ làm nô tỳ. Không nói đến Sa Vân nương nghĩ như thế nào, chỉ cần ngẫm tới tiền đồ và danh tiếng sau này của huynh trưởng nàng thì cởi nô tịch là chuyện khó tránh khỏi.

Sa Nhị Hổ và Sa Vân nương ra khỏi Hầu phủ, Sa Nhị Hổ nhìn Sa Vân nương lên kiệu, phân phó người làm đưa nàng trở về. Còn mình thì không rời đi, lại xoay người vào Hầu phủ, đi về phía Tây viện.

Hắn dĩ nhiên là đi tìm Thẩm Đồng, hai người cùng sinh hoạt trong đại quân Đông chinh, giao tình cũng không tệ. Thẩm Đồng đã sớm chuẩn bị một bàn thức ăn với hai bình rượu ngon, hai người gặp mặt liền uống đôi ba chén.

Thẩm Đồng biết từ khi Sa Nhị Hổ hồi kinh, chưa kịp đến Quan phủ bái kiến Quan Nguyên Hạc đã tới phủ Phượng Dương hầu trước, liền nói như thế không được, lôi kéo hắn đứng dậy, cùng nhau đến Quan phủ.

Quan Nguyên Hạc là cấp trên, đối với Sa Nhị Hổ còn có ơn dẫn dắt, Sa Nhị Hổ vốn định sáng mai chỉnh trang thật tốt mới tự mình đến Quan phủ đưa bái thiếp, đợi Quan Nguyên Hạc rảnh rỗi mới xin bái kiến, lúc này đã uống rượu vào người lại đi Quan phủ, như vậy có phần bất kính, không chịu đi.

(.!~37[&td62gd:~$!60`&hi@ Truyện được copy tại tubangcung.com

Thẩm Đồng lại phấn khích bừng bừng, lôi kéo hắn ra ngoài, nói nơi đây là kinh thành, cũng không phải quân doanh, Quan Nguyên Hạc càng không phải là người cứng nhắc, sẽ không so đo lễ nghi này nọ. Sa Nhị Hổ nghĩ đi sớm một ngày luôn tốt hơn đi muộn một ngày, liền không còn nhiều lời. Hai người lên ngựa, thoáng chốc đã đến Thanh Phong hạng, một đường thẳng tới Quan phủ.

),ta9726pz72af!\80:{ekoi@ Truyện được copy tại tubangcung.com

Quản gia đưa hai người tới thư phòng của Kỳ Phong, Quan Nguyên Hạc đang ngồi sau án thư sau phê duyệt công văn. Thấy hai người tiến đến cũng không ngẩng đầu, hai người không dám quấy rầy, liền tự đi tới bàn ghế gần cửa phía tây ngồi xuống.

ejiacd]$$:bbej$^31hg?,wyehsf@ http://tubangcung.com @bw6750#

Người làm dâng trà, hai người nhấp vài ngụm, thấp giọng tán gẫu.

Nói qua lại liền nhắc tới Tuệ An, Sa Nhị Hổ tránh không được cảm kích Tuệ An đôi câu, liền nghe Thẩm Đồng nói:

69kbrxmy6816qoiruq\](]mp63@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @,*]{!!iy7554cvsp~+zq:=

“Biểu muội ta đương nhiên tốt lắm, nhưng cũng thật đáng thương, phụ thân của muội ấy rất đê tiện. Hừ, nhắc tới lại khiến người buồn bực.”

86:=go3jc21`+vf[[tr83ly90@ http://tubangcung.com @su\`zd68|:80[?)|$={%38

Thẩm Đồng nói xong, thở dài một hơi, lắc đầu không nói tiếp. Sa Nhị Hổ chịu ơn Tuệ An, vốn đã nghĩ phải báo đáp một hai, nay nghe Thẩm Đồng nói thế, tránh không được muốn nghe ngóng nhiều một chút, nếu như có thể giúp được việc thì càng tốt, nếu không giúp được gì cũng nên tìm hiểu thay muội muội mình, cho nên vội nói:

91=.554791&}:}rg2028}`95.?68@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @&=ytfi25ck14bv]

“Tôn đại nhân ư? Lý nào lại như vậy? Thẩm tiểu thư là đích nữ của ông, tiếng tăm cũng chẳng thua kém người, không thương yêu hết mực sao được? Ta nghe nói Tôn đại nhân nhiều năm không lấy vợ, chính vì muốn ở lại trong phủ chăm sóc Thẩm tiểu thư. Ông là người có học vấn, so với một kẻ nửa chữ cắn đôi không biết như ta càng nên kính già yêu trẻ mới đúng.”

}#=*!/21pr84880!$8{+bhpmgc@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @15=

Thẩm Đồng nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nói:

[\tn84su37{#.*3057{`89@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @47wy`%kz$|?

“Nhảm nhí! Nếu như không phải chúng ta về Hầu phủ, chỉ sợ biểu muội ta đã bị tên phụ thân lòng lang dạ sói kia hại thảm, không nói xa xôi gì, mấy ngày trước ông ta còn lấy người cô cô đã qua đời của ta ra nói, bắt biểu muội phải lên Tê Hà tự ăn chay niệm Phật.

|,1274fo298046,|fp\$]`73iy\^85@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ

Ta đây nghe cha nói mới biết, mấy ngày nữa quản sự các cửa hàng, thôn trang sẽ đến phủ chúc tết, thì ra là họ Tôn kia muốn khống chế các quản sự trong tay, sợ biểu muội ta gặp những quản sự này sẽ có chuyện, muốn đuổi muội ấy lên núi.”

+((+526344re9711fm#**:kq9369?}@ http://tubangcung.com

Sa Nhị Hổ nghe vậy liền nhăn mày, nói:

jpri=/*}$}yl:&me?[?&\$sg`,@ http://tubangcung.com @295mx.\/!$)fozj$|78\([,

“Chuyện các quản sự đến phủ và Thẩm tiểu thư lên núi có liên quan gì đến nhau?”

88%+[*{*43+!xl^&94qa%=`(99@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @34{.gwra\[}#swoh5124%

Thẩm Đồng thấy hắn vẫn chưa hiểu, lườm hắn một cái, nói:

7lk!:rnnolg[%2pi98{#@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @veog?^lo84cr85kd85:)oy^*eq=,zn

“Sao lại không liên quan, ông ta đây là muốn đuổi biểu muội ra kinh, tự mình trấn giữ trong phủ, thu mua lòng người. Còn nữa, những năm nay sản nghiệp Hầu phủ đều là ông giúp biểu muội ta quản lý, Kiều tổng quản nói những năm nay số tiền thôn trang thu về chỉ bằng một phần ba lúc cô cô ta quản lý, các cửa hàng lại càng kém, không ít chỗ quanh năm suốt tháng còn lỗ vốn rất nặng.

23794870#]50sx719256}!sr@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @36$?kh?#),|^ru82vf27=}~#~+69

Ta nghe phụ thân nói thôn trang và cửa hàng của phủ Phượng Dương hầu đều rất tốt, chỉ riêng trong thành Phượng An đã có vài chục mảnh ruộng thuộc hàng thượng đẳng, đều dùng nước sạch để tưới, lúc tổ phụ còn sống, đã cho người đào giếng xung quanh, ngay cả khi hạn hán vẫn tươi tốt như thường.

lb33bplg])#`gu?*52uz=`30@ http://tubangcung.com @:,,^=&nb,#7312zy!^uifyahxf&

Nhưng những năm nay thu hoạch từ mấy mảnh ruộng đó còn thua ruộng nhà dân bình thường, quản sự ở thôn trang cũng không biết khi nào thì bị đổi người. Lúc này ông ta tách biểu muội ra, đương nhiên là sợ biểu muội kiểm tra sổ sách sẽ phát hiện ra vấn đề, đừng quên cuối năm các quản sự vẫn phải trình lên sổ sách cả năm, chỉ sợ cũng không muốn biểu muội ta gặp mặt những quản sự kia, sợ biểu muội lung lay lòng họ.”

aw6453+$^$18dzdl70nw~$60@ http://tubangcung.com @:.qv&)hctk66xf65\

Sa Nhị Hổ nghe vậy, há hốc miệng, hắn xuất thân nhà nghèo, chưa bao giờ tiếp xúc các đại gia tộc, về sau vào quân doanh chỉ biết xông pha trận mạc, càng không hiểu này những thứ quanh co lòng vòng trong các đại gia tộc, nhưng việc Tôn Hi Tường muốn mưu đoạt gia sản phủ Phượng Dương hầu hắn vẫn hiểu được, hồi lâu mới phẫn nộ nói:

{**$32xy16kgqdsg82lnvczfpu$]@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ

“Nhìn thì nhã nhặn như vậy, sao có thể…”

Hắn vốn muốn mắng chửi đôi câu, nhưng nghĩ Tôn Hi Tường rốt cuộc vẫn là phụ thân của Tuệ An, đây cũng là chuyện trong phủ Phượng Dương hầu nhà người ta, liền ngập ngừng một chút, trên mặt tức giận không thôi.

#%|~^&54wxll[[])hu29cb@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @{^59rakgaf15vgso81=+6213

Ngược lại Thẩm Đồng thấy thế, cười nhạo một tiếng nói:

6164me}+5591##&%221628:=?&@ Truyện được copy tại tubangcung.com

“Nhã nhặn cái con khỉ, có mà là nhân tài không biết xấu hổ ấy, chuyên đi đâm sau lưng người khác, chúng ta vũ phu, hơi tí động tay động chân thì đã sao, vẫn biết phải kiên cường mà sống, cho dù nghèo khó đến đâu cũng dựa vào sức mình kiếm cơm, còn chưa làm được chuyện mưu tính tài sản nhà người ta đâu.”

tk#,kiot,`inwz12vb84jmnp@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @38(]77=|50ux~`ae/.{$,^

Hắn nói xong, lại than một tiếng, nói:

855598229auhkmx*=/?yelh@ Truyện được copy tại tubangcung.com @*

“Việc này… Mặc dù Tôn Hi Tường kia khốn kiếp thế nào, tóm lại đều là phụ thân ruột thịt của biểu muội ta, nay chúng ta chỉ mong ông sớm ngày tái giá mở phủ khác, để biểu muội ta có thể sống thoải mái một chút, về phần những gia sản bị ông mưu đoạt, rốt cuộc cũng là vật ngoài thân, còn biết làm thế nào, đành coi như là của đi thay người thôi?

954071sg&?oe(|ej864149yo8jj@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @2go&/si/

Cho nên nói biểu muội ta mới đáng thương làm sao, có người phụ thân như vậy, tiền tài là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng chắc phải khổ sở lắm.”

bn6ts46[{41vmlk38kd85#}@ Truyện được copy tại tubangcung.com @equu/(99)(${72&\

Sa Nhị Hổ gật đầu đồng ý, nghĩ tới ân nhân phải chịu đựng phụ thân như vậy, ánh mắt tối sầm, hồi lâu không mở miệng.

gg{$ga|.40^?(]cc/^27hy&$95@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @65$=()14.+7013..78558&,

Lúc hai người này thấp giọng nói chuyện với nhau, Quan Nguyên Hạc cũng ngẩng đầu liếc hai người một cái, sau lại cúi đầu viết vào công văn, hai người này vừa ngậm miệng, trong phòng liền yên tĩnh rất nhiều, chỉ có thanh âm một nha hoàn ngoài viện đang quét sân.

33??//90/^wh15kp0|\me(=/:@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ @&!47qp,.cy/|gyen?}rskhik}+~)

Nàng mặc áo ngắn bằng lụa mỏng màu trắng, váy màu thiên thanh, bên hông gài một sợi dậy như ý màu đỏ được tết thành hình con bướm, mái tóc đen nhánh buộc xuôi hai bên, đang cầm chổi quét lá rụng trên mặt đất, nha hoàn này có thân hình cực kỳ thon thả, khi cử động nhìn rất đẹp mắt, mặt mày như họa, cảnh không bằng người.

55nfxp79yixq39)!nldk:*eo@ Truyện được copy tại tubangcung.com @58${?

Sa Nhị Hổ hết chuyện để nói, hai mắt thoáng nhìn về phía nha hoàn kia, Thẩm Đồng thấy Sa Nhị Hổ như vậy, liền cười nói:

:`whex53=+oo95\&9899ybdsuc@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ >

“Nhìn trúng người ta hả? Tiểu tử nhà người không phải nói lúc về kinh nhất định phải thành thân, cưới thê tử sinh con trai hay sao? Thế nào, hợp ý người nào rồi?”

\~37}+$)?,oy57nvvh77wk86walt@ http://tubangcung.com

Mặc dù Sa Nhị Hổ chưa bao giờ tiếp xúc những gia tộc lớn, nhưng binh sĩ trong quân doanh lai lịch nào lại không có, bọn họ cũng thỉnh thoảng nói chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hắn thường xuyên nghe người ta nói công tử nhà giàu luôn có nha hoàn hầu hạ bên người, vẫn cực kỳ hâm mộ.

524637?|2om`,hy^&mwbz\=@ Truyện được copy tại tubangcung.com

Nay nghe Thẩm Đồng nói vậy thì sợ hết hồn, mặt mày đỏ bừng, gấp rút nhìn Quan Nguyên Hạc một cái, vội nói:

$+dp25~|tw749246lz#$hg!]xs63@ http://tubangcung.com

“Ngươi đừng nói bậy! Ta mới hồi kinh, cái gì mà hợp với không hợp. Hơn nữa, ta ngày ngày sống trong gió tanh mưa máu, mắt nhìn sang năm lại sắp sửa chiến tranh, ai sẽ nguyện ý gả cho ta.”

gg7363137|\hyyq`&jp&%mztg@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ

Thẩm Đồng dĩ nhiên không cảm thấy nha hoàn bên ngoài có gì với Quan Nguyên Hạc, nha hoàn kia ăn mặc diêm dúa, lại cố ý đi đi lại lại trong sân, giống như có tâm tư riêng, nhưng Quan Nguyên Hạc là loại người nào, hắn nhưng lại so với Sa Nhị Hổ càng rõ ràng hơn nhiều, hắn nói có một câu, Sa Nhị Hổ đã khẩn trương như vậy, cũng cảm thấy buồn cười, lắc đầu khinh bỉ.

sycw53`*\%zs+*du!={~:(26@ http://tubangcung.com @\`swui9ez)+$:{]|+$.#+lo{#=:

Sa Nhị Hổ liền nói:

,{vm|}sg60hf*+76pe8361@ http://tubangcung.com @46&!ay23cc40(:tg`.fy`=)|ak`]

“Tuy nói tuổi ngươi không lớn bằng ta, nhưng tính ra cũng không còn nhỏ, lần này trở về bá phụ bá mẫu có chuẩn bị hôn sự cho ngươi?”

fv8pu0cm?#20[*52^{50&:@ Truyện được copy tại tubangcung.com @12%+af)~wftr4zw“}^?

Thẩm Đồng nói:

6227`|~$`^$~=:!%|#ny88ae@ http://tubangcung.com @48,:2536idyb61{&`$()97?=

“Có chứ sao không, hôm nay phụ thân và mẫu thân còn nhắc tới chuyện này, muốn ta ở rể Hầu phủ. Đợi ngày mai mẫu thân hỏi qua ý của biểu muội, việc này liền xong, nếu việc thành, tất nhiên ta sẽ mời mọi người đến phủ uống chén rượu đính hôn, chung vui với hai người bọn ta.”

(^42|~21jb`#tt`,bo28fl,/12/:ps@ Truyện được copy tại tubangcung.com

Hôm nay Thẩm Đồng uống chút rượu, vốn đã hơi say, không ngừng huyên thuyên đủ chuyện, hơn nữa hắn và Sa Nhị Hổ giao tình rất sâu, Sa Nhị Hổ lại là một cái hũ nút, hắn không sợ Sa Nhị Hổ sẽ ra ngoài nói bậy, cho nên Sa Nhị Hổ hỏi, hắn cũng không giấu diếm, liền thốt lên lời này.

9196~\xzxjee53?!yp91bt@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ

Chỉ có điều, hắn vừa nói xong, lập tức cảm thấy sau lưng lạnh buốt, hắn giật mình quay đầu liếc mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong phòng không có gì đặc biệt, Đại tướng quân của bọn họ còn đang ngồi một chỗ phê duyệt công văn, vẻ mặt âm trầm, nhưng Quan Nguyên Hạc lúc nào chẳng có vẻ mặt này, Thẩm Đồng không hề thấy lạ, buồn bực quay đầu trở lại.

:\[`nfvq65sw/=}]4163^*]:@ http://tubangcung.com @2547lj47[/,?

Ngược lại Sa Nhị Hổ vừa nghe, sửng sốt một chút, liền vui mừng thay huynh đệ, ý cười đầy mặt, nói:

zo%&|+gw,,58|%30cc{#$?({=(88@ Truyện được copy tại tubangcung.com

“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi đúng là có phúc! Thẩm tiểu thư chẳng khác nào cửu thiên tiên nữ, có phúc khí, có phúc khí.”

he29785798&$mnap7:}^`vl@ Tử Băng Cung ~ Dạ Chi Vũ

Thẩm Đồng cũng thấy hắn nói đúng, nghe vậy trên mặt ửng hồng một mảnh, lộ ra vài phần thẹn thùng và đắc ý, tiếp đó hắn lại cảm thấy sau lưng có một dòng âm khí lướt qua, hắn run rẩy cả người, nhấp nhổm không yên trên ghế, lại quay đầu nhìn, nghĩ là gió ngoài cửa sổ thổi tới, liền đưa tay kiểm tra cửa sổ, thấy đã chắc chắn không có gió lùa mới yên tâm quay người, lúc này Sa Nhị Hổ nói tiếp:

744)\2717814780,%!^,\3@ http://tubangcung.com @&!lp?=ksej55gjaqho315

“Cha ngươi cũng cam lòng cho ngươi ở rể cơ đấy, Thẩm tướng quân đối với Thẩm tiểu thư đúng là thương yêu có hơn, nhưng làm con rể tới nhà cũng không hay, Thẩm tiểu thư là huyết mạch duy nhất của Hầu phủ, tương lai chỉ sợ sẽ có lời đồn đại linh tinh, những kẻ ghen ghét kia sẽ nói ngươi mưu toan sản nghiệp Hầu phủ cũng không chừng.”

786rban%*ru,!rf||zd+(dpte@ Truyện được copy tại tubangcung.com

Phụ thân vốn là con nuôi của tổ phụ Thẩm Cường, mà Tuệ An lại là cô bé thân cô thế cô, nếu hắn ở rể phủ Phượng Dương hầu, người ngoài sẽ nói gia đình hắn mưu đoạt gia sản của ân nhân, đây là điều không thể tránh khỏi, Thẩm Đồng tự cũng rõ ràng.

Lúc Đồng thị nói chuyện cùng hắn, hắn đã nghĩ tới việc này, nhưng hắn cũng hiểu cha mẹ có nỗi khổ riêng, hơn nữa hắn đối với chuyện trong phủ Phượng Dương hầu xem như biết khá rõ, kể cả chuyện Tuệ An nghi ngờ cái chết của cô cô, Đồng thị đều nói cho huynh đệ bọn họ, hắn coi Tuệ An biểu muội, cũng vô cùng thương tiếc nàng.

Hắn không có người trong lòng, càng không phải kẻ ham mê nữ sắc, cho nên cha mẹ bảo hắn ở rể, mai sau cũng tiện chăm sóc biểu muội, hắn cũng chẳng cảm thấy có gì không ôn, nay nghe Sa Nhị Hổ nói thế, liền cười nhấp một ngụm trà, nói:

“Cha ta nói những lời đó đều là nhảm nhí, bảo ta không cần để trong lòng, chỉ cần đối với biểu muội thật tốt là được, ta cũng nghĩ như vậy. Có ở rể hay không, dù sao vẫn là sống trong Hầu phủ thôi, tương lai có đứa bé không phải đều mang họ Thẩm à!”

Sa Nhị Hổ đang muốn gật đầu, liền nghe bên kia Quan Nguyên Hạc đột nhiên trầm giọng nói:

“Lời người đáng sợ.”

Hai người quay đầu, đã thấy Quan Nguyên Hạc ‘rầm’ một tiếng khép lại văn thư, đặt bút lông lên giá, ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của Thẩm Đồng, lại nói:

“Nếu đã muốn chăm sóc biểu muội, vậy thì cũng đừng lên chiến trường nữa, đao thương không có mắt, Thẩm đại nhân nhất định sẽ tìm cho ngươi một chỗ trong kinh, chuyện này ta sẽ giúp ông lưu ý một hai, dạo này cũng có không ít chức vụ an nhàn thuộc quân doanh thị vệ kinh thành còn đang bỏ trống, rất thích hợp với ngươi.”

Thẩm Đồng nghe vậy, lông mày giật giật, cúi đầu ngẫm nghĩ lời này, hắn thật sự chưa bao giờ nghĩ sau khi thành thân sẽ ở lại kinh thành!

Bất quá việc này ngẫm lại đúng là vô cùng có khả năng, biểu muội là hòn ngọc quý trên tay phụ thân, còn không yêu thương tận mạng ấy à, chính mình là con trai vẫn phải dẹp sang một bên nữa là.

Phụ thân không yên tâm biểu muội, nên mới muốn hắn ở rể Hầu phủ, nếu như hắn còn xông pha chiến trường, còn chăm sóc cái gì nữa, tất nhiên phải ở luôn tại kinh thành, hiện tại phụ thân chưa thể hiện ra ý này, nhưng chẳng sớm thì muộn, phụ thân cũng sẽ có ý nghĩ này.

Hắn tầm nhìn hạn hẹp, trong lúc nhất thời lại bỏ quên chuyện đó. Kinh thành này hắn không có ý định ở lâu, tuy là phồn hoa phú quý thật đấy, nhưng lại là nơi mài mòn ý chí chiến đấu của binh sĩ, đã là nam tử hán phải xông pha chiến trường, tôi luyện trong gió tanh mưa máu.

Ở kinh thành phồn hoa thì có thể làm được gì, mặc dù nói Cấm vệ quân và thị vệ kinh thành nghe rất oai phong, thế nhưng đa số đều là chốn tụ tập của bè lũ cậu ấm quý tộc, công phu mèo cào, không cả bằng một binh sĩ thuộc hàng thấp nhất ở đại quân Đông chinh, hắn chẳng thích bọn họ chút nào.

Không được, hôn sự này không thể đáp ứng!

May mà hôm nay có tướng quân nhắc nhở, bằng không về sau hôn sự đã định thì phiền phức to, nếu dám nói không, chắc phụ thân sẽ lột da róc xương hắn mất!

Còn nữa, tướng quân nói rất đúng, tuy hắn không coi lời đồn ra gì, nhưng chuyện vẫn chưa thành, ngay đến một cái hũ nút như Sa Nhị Hổ, cũng nói chuyện này không thể coi thường, đến lúc đó nếu thật đi trên đường bị người chỉ chỏ, chưa chắc hắn đã chịu được.

Lời của tướng quân luôn đúng, xưa nay Thẩm Đồng đối với Quan Nguyên Hạc đều là mù quáng nghe theo, giờ càng nghĩ lại càng cảm thấy Quan Nguyên Hạc nói có lý.

Hắn nghĩ vậy, có phần đứng ngồi không yên, sợ Đồng thị lại đi tìm Tuệ An nói chuyện thì nguy. Hắn không dám ở lại dù chỉ một khắc, như lửa đốt đến mông, đứng lên nói:

“Hai ngày nay bệnh đau tim của nương ta lại tái phát, cha sai ta đi lấy thuốc cho nương, xem ta này, uống mấy ngụm rượu là quên béng mất, ta trở về trước, cáo từ, cáo từ.”

Thẩm Đồng nói xong, chạy biến ra ngoài, nhoáng cái đã mất dạng, so với hôm đó Thẩm Phong rời đi còn nhanh hơn rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK