Mục lục
[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng hét to này giống hệt một hồi sấm sét, Triêu Dương lâu lập tức yên tĩnh, sau đó thì trở nên ầm ầm hỗn loạn.

Lúc Tuệ An nhìn lại, chỉ thấy một người đang lăn từ trên cầu thang xuống, trong lúc mơ hồ còn nhìn thấy bên hông người nọ có ánh vàng lay động.

Tuệ An cả kinh, kế tiếp liền nghe dân chúng phía sau hô lên, nàng cẩn thận nhìn kỹ, người vừa lăn xuống không phải Thuần vương Lý Vân Nghị thì là ai?.

Hắn ngã xuống, trên trán máu chảy đầm đìa, đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mỏng manh, nằm im không nhúc nhích, khiến mọi người chẳng biết sống chết thế nào.

Vốn chúng phu nhân tiểu thư dưới Triêu Dương lâu còn đang cười nói ầm ĩ, dường như là ngay lập tức liền sửng sốt thét chói tai, tản ra khắp nơi.

Bấy giờ đội thị vệ kinh thành đâu còn thời gian ngăn cản những dân chúng kia, nháy mắt đã tụ tập lại bên Lý Vân Nghị, miệng không ngừng hô to:

“Bảo vệ điện hạ! Bảo vệ điện hạ!”

Tuệ An bị đám người xông thẳng về phía này đẩy lùi ra sau, nhưng cũng không quên quan sát tình hình dưới lầu. Nàng thấy Bình vương rất nhanh đã sải bước chạy xuống cầu thang, cuống quít đỡ lấy Thuần vương từ trong ngực thị vệ, sắc mặt nặng nề đầy lo lắng, vừa gọi hắn, vừa đặt tay trên ngực hắn, hình như đang tìm thứ gì đó.

Tiếp theo Thái vương cũng chạy xuống, hắn vừa xuống tới, lại mạnh mẽ đẩy Bình vương ra, nổi giận gầm lên một tiếng:

“Không cho phép ngươi chạm vào đệ ấy! Ngươi còn muốn thế nào!”

Có lẽ do quá mức phẫn nộ, một câu này của hắn không hề nói lắp.

Lý Vân Sưởng vốn xuống bậc thang sớm nhất, lúc nghe tiếng hô hào mới giật mình quay đầu chạy trở lại, lúc ra đến nơi thì trước Triêu Dương lâu đã là một mảnh hỗn loạn, hắn bị đám đông ngăn trở, càng đẩy càng cách xa hiện trường.

Trong khoảnh khắc, người người chen lấn lẫn nhau, người đẩy người, người dẫm người, khắp nơi đều là tiếng thét chói tai.

Hai bên Triêu Dương lâu có rất nhiều đèn hoa đăng, ánh đèn rực rỡ hội tụ thành luồng sáng chói mắt, giờ đây dân chúng chạy tán loạn cả lên, va phải đèn lồng, tức thì từng chiếc đèn nghiêng ngả bốc cháy, khiến cho con đường vốn đã hỗn loạn nay càng thêm cuống cuồng.

Bên cạnh Triêu Dương lâu, triều đình đã bỏ ra một số tiền rất lớn để thiết kế chiếc đèn Song Long Thổ Châu cao sáu trượng, không biết sao cái đèn khổng lồ lại đã bị đụng cho nghiêng ngả, sau một tiếng thét chói tai, cái đèn lung lay, cuối cùng cột đèn bốc cháy rơi thẳng xuống Triêu Dương lâu.

Lúc đó Tuệ An đang cố tránh khỏi đám đông, ngẩng đầu đã thấy cột đèn bùng cháy chuẩn bị đổ xuống, ngọn lửa kia giống như một con rồng to đùng đang giận dữ phun lửa, giương miệng muốn nuốt sạch những người bên dưới!

Đám người kinh sợ tản đi khắp nơi, Tuệ An nâng váy muốn chạy về phía lên bậc thang, lại tinh mắt thấy Nhiếp Sương Sương bị người khác đụng một cái, trượt chân té ngã trên đất, mắt thấy đèn kia sắp đổ ập xuống, Tuệ An không chút nghĩ ngợi chạy tới chỗ nàng.

Nhiếp Sương Sương vừa mới chịu đựng đau đớn đứng lên, đã cảm thấy sau lưng có người đẩy mình, tiếp theo cả người nàng liền lăn ra ngoài.

“Cẩn thận!”

Tuệ An vừa đẩy Nhiếp Sương Sương ra, hai gò má tức thì nóng lên, không cần ngẩng đầu cũng biết lửa đang đến gần, nàng theo bản năng giơ tay che đầu, đang muốn té sấp về phía trước, thì nghe sau lưng truyền đến một giọng nam tử đầy sốt ruột cùng lo lắng kêu lên. Ngay sau đó, cả người nàng đã bị ôm lấy, xoay tròn một vòng lùi về sau.

Tuệ An chỉ nghe một tiếng ‘ầm’ vang lên, sau đó là lửa cháy ngùn ngụt phát ra thanh âm ‘đôm đốp’. Lúc này, chóp mũi nàng lại lần nữa ngửi được mùi mực tàu nhàn nhạt, ngẩng đầu đã đụng phải vẻ mặt lo lắng của Lý Vân Sưởng.

Dưới ánh lửa, gương mặt tuấn mỹ kia nhìn rất rõ ràng, mày nhíu chặt, mắt sâu thăm thẳm, ánh mắt sáng trong. Thấy nàng vô sự, lông mày hắn lại khẽ giãn ra, ôn nhu cười một tiếng, Tuệ An còn chưa kịp thoát khỏi tay hắn, đã nghe bên kia truyền đến tiếng thị vệ hoảng hốt kinh hô:

“Xiêm y của điện hạ xiêm y bốc cháy rồi, nhanh dập lửa!”

“Điện hạ… Bạch Hổ bị sợ hãi, mau tránh ra!”

Tuệ An cả kinh, hiển nhiên Lý Vân Sưởng cũng nhận ra vạt áo sau lưng đang bắt lửa, hắn buông Tuệ An, rút đai lưng bên hông, chuẩn bị cởi áo ngoài đang cháy xuống.

Chỉ là động tác của hắn còn chưa xong, Tuệ An đã thấy con hổ vừa rồi bị thuần thú sư nhốt vào trong lồng không biết sao lại đột nhiên nổi điên, gào thét một tiếng phá tung lồng sắt chưa kịp khóa kỹ, điên cuồng lao về phía Lý Vân Sưởng.

Trên thân thể Bạch Hổ khổng lồ kia có hoa văn vằn đen, lúc chạy cái mồm to hung ác lộ ra hàm răng sắc bén như gươm, hai mắt nó vằn lên tia máu, chiếu rọi hung quang, bốn chân mạnh mẽ chạy băng băng, cơ thể rung lên, móng vuốt nhọn hoắt dường như có thể quét sạch mọi thứ cản đường, không chỗ nào không làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

Nhất thời dưới Triêu Dương lâu không một tiếng động, mọi người nhìn thấy một màn này, đều hoảng sợ trợn to hai mắt, không ngậm được miệng.

Tuệ An thấy Bạch Hổ lao thẳng về bên này, chớp mắt bao nhiêu ý nghĩ nổi lên trong đầu.

Không nói đến Lý Vân Sưởng vì cứu nàng mà lâm vào tình cảnh hiểm nghèo, nếu hắn chết dưới móng vuốt Bạch Hổ, nàng nhất định cũng phải chết theo. Cho dù hắn bị thương, chỉ sợ nàng cũng chạy không thoát hai khả năng, một là đứng im cho Hiền Khang đế trút cơn giận dữ, bị Thánh thượng trừng phạt. Mà ghê sợ hơn là, tin đồn lan ra, nàng chỉ có thể lại lần nữa dây dưa không rõ với Lý Vân Sưởng cả đời.

Tuệ An không khỏi nhớ lại những lời Thuần vương Lý Vân Nghị vừa nói ở trên lầu, hắn nói:

“Thất đệ, ánh mắt không tệ.”

Tuệ An không biết lời này của Thuần vương có ý nghĩa gì, nhưng nàng có thể khẳng định, chắc chắn Lý Vân Sưởng đã cho hắn ám hiệu gì đó, mới có thể khiến hắn tin rằng Lý Vân Sưởng nhìn trúng mình.

Nếu là như thế, hôm nay vì nàng mà Lý Vân Sưởng lại bị Bạch Hổ gây thương tích, thì đời này của nàng đừng mong khác gì kiếp trước.

Đây là điều mà Tuệ An vô cùng chán ghét, thứ nhất nàng không nghĩ lại nợ Lý Vân Sưởng cái gì, hơn nữa cũng không cách nào trơ mắt nhìn hắn vì mình mà lâm vào hiểm cảnh.

Cho nên Tuệ An chỉ do dự một chút, liền cắn răng đem bản thân chắn trước người Lý Vân Sưởng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Hổ đang điên cuồng lao tới, đồng thời giơ tay làm vài động tác, khiến mọi người trợn mắt há mồm nhìn sự việc xảy ra.

Chỉ thấy Bạch Hổ đang trên đà lao tới, tiếp theo bỗng nhiên khựng lại trước mặt Tuệ An, sau đó quơ quơ móng vuốt sắc nhọn đặt lên bờ vai nhỏ yếu của Tuệ An, cuối cùng ngồi im bất động, lập tức khiến cho bốn bề lặng ngắt như tờ.

Mọi người nhìn thấy không khỏi kinh ngạc, mà Tuệ An lại nhịn không được tươi cười hớn hở, nàng đưa tay vuốt lông Bạch Hổ. Con hổ kia không những không kháng cự sự tiếp xúc của nàng, lúc nàng vỗ về chơi đùa, nó còn sung sướng ngâm nhẹ một tiếng, hơn nữa ngoan ngoãn thu hồi móng vuốt, nằm xuống mặt đất, còn đong đưa cái đầu cọ cọ bàn tay nhỏ bé của Tuệ An, lắc đuôi tỏ ý vui mừng.

Bộ dáng kia của Bạch Hổ khiến mọi người cho rằng mắt mình nhìn lầm, hoặc là bản thân đang ở trong mộng, hoài nghi con vật đang nằm trên đất kia không phải là một Bạch Hổ hung mãnh, chúa tể muôn loài, mà chỉ là một con mèo to xác mà thôi!

Người khác không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng Tuệ An lại rõ ràng hơn ai hết.

Vừa rồi nàng thấy con hổ chạy như điên đến, trong ánh mắt sáng rực là hình ảnh xiêm y bị bắt lửa của Lý Vân Sưởng, liền ngờ vực con hổ này không phải là bị kinh hãi nổi điên, mà là đem coi phần vạt áo bốc cháy của Lý Vân Sưởng trở thành vòng lửa cần nhảy qua.

Chỉ là cái vòng lửa kia không rỗng ở giữa, nó nhảy liền nhảy, nếu nó đem Lý Vân Sưởng trở thành vòng lửa mà đẩy ngã, thế thì hậu quả cũng thật là không dám tưởng tượng.

Vì vậy mặc dù Tuệ An không thể xác định ý nghĩ của mình, nhưng vẫn cắn răng đánh cuộc.

Kiếp trước Tuệ An có học qua thuần thú với thuần thú sư, vừa rồi nàng đứng trên Triêu Dương lâu nhìn xuống, thấy động tác của thuần thú sư kia giống hệt với những thứ kiếp trước nàng đã học, nên hiện tại nàng mới dám đứng lên đánh cược một lần.

Tây Phiên nổi tiếng nhiều hổ, kỹ năng thuần thú có thể nói là đệ nhất thiên hạ, tiến cống cho Đại Huy con hổ này, tất nhiên đã được thuần hóa tốt nhất, cũng là con ngoan ngoãn nhất, dù không thể nói hoàn toàn mất đi dã tính, nhưng ít ra chỉ cần nó chịu nghe lời là đủ rồi.

Cho nên con hổ kia mới có thể vào thời khắc nhìn thấy động tác sau cùng của Tuệ An, bất ngờ ngừng lại.

Triêu Dương lâu sau một hồi im lặng phăng phắc, tiếp theo lập tức ồn ào náo động lên, bọn thị vệ gấp rút chạy tới giúp Lý Vân Sưởng cởi áo khoác ngoài, Tiền Nhã Khanh và Văn Tư Tồn cũng vội vã lao đến.

Sắc mặt Văn Tư Tồn trắng bệch, đưa tay muốn nắm tay Tuệ An. Tuệ An sợ hết hồn, thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, mới trấn an nói:

“Ta không sao, ngược lại Nhiếp tỷ tỷ chỉ sợ là ngã bị thương.”

Nàng nói xong, đã tách ra một bước, tránh khỏi tay của Văn Tư Tồn, thấy Nhiếp Sương Sương ở cách đó không xa đang lo lắng nhìn về bên này, Tuệ An cũng vội vàng cười trấn an nàng.

Lúc này Văn Tư Tồn mới phát giác được sự thất thố của mình, sắc mặt lộ vẻ ảm đạm, gật đầu nói:

“Không có việc gì là tốt rồi.”

Bên kia Tiền Nhã Khanh cũng đã chạy tới, đưa mắt đánh giá Tuệ An từ trên xuống dưới một lần, vẻ mặt tỏa sáng nhìn nàng, cười nói:

“Trái ớt nhỏ, lá gan đủ to! Quả nhiên xứng danh hãn nữ!”

Vừa rồi Lý Vân Sưởng nhận ra xiêm y sau lưng bị bắt lửa thì cả kinh, sau lại thấy Bạch Hổ mang theo khí thế hung ác lao thẳng đến mình, trên người hắn không mang theo bất kỳ loại vũ khí nào, mà mục tiêu con hổ kia chính là hắn, đánh không được, trốn càng không xong, nhất thời con ngươi hắn liền co rút, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Hổ càng ngày càng gần, trái tim trong ngực cũng co thình thịch đập loạn.

Chẳng qua hắn hoàn toàn không nghĩ tới, vào thời điểm mấu chốt, Tuệ An lại lần nữa chắn trước người hắn!

Thân ảnh nhỏ nhắn dũng cảm đối mặt với Bạch Hổ, một khắc kia, hắn đã quên mất xiêm y trên người đang cháy, trong mắt chỉ còn duy nhất thân ảnh mảnh khảnh kia.

Lúc đó lòng hắn chấn động không thôi, khó mà diễn tả thứ cảm xúc kỳ lạ đó, đến tận bây giờ, hắn vẫn còn có thể cảm giác được tim mình đang run rẩy.

Bọn thị vệ vây quanh giúp hắn dập tắt lửa sau lưng, cởi xuống áo ngoài, lại khoác lên cho hắn một cái áo khác, cả quá trình đó, hắn chưa bao giờ dời mắt khỏi Tuệ An, thị vệ phủ thêm áo khoác nhưng chưa kịp thắt xong đai lưng, hắn đã bước nhanh đến trước mặt Tuệ An, lo lắng hỏi:

“Nàng có bị thương không?”

Tuệ An xoay người, nhìn thấy Lý Vân Sưởng một thân chật vật đứng ngay trước mặt mình, khuôn mặt mang theo lo lắng, trong ánh mắt còn toát lên một tia kích động khó có thể áp chế.

Tuệ An không đáp lại hắn, nàng ngơ ngác nhìn Lý Vân Sưởng đi tới, ánh mắt xuyên qua vai hắn, dừng lại ở chỗ xa hơn.

Nơi đó, Quan Nguyên Hạc một thân cẩm bào đen tuyền, đang đứng dưới dải đèn hoa đăng nhiều màu, trên người rõ ràng tản ra một loại khí chất lạnh lẽo tựa băng, ngay cả khi dải đèn lồng mang theo ánh sáng màu đỏ chiếu rọi người y, cũng chẳng thể hòa tan cái lạnh thấu xương đó.

Mà ánh mắt y lại trực tiếp nhìn thẳng vào nàng, trong đó ẩn hiện ngọn lửa rừng rực, khiến Tuệ An nhịn không được run lên, căng thẳng đờ người tại chỗ.

Tuệ An chỉ cảm thấy cách hơn mười bước chân, ánh mắt nóng bỏng kia của y dường như muốn đốt cháy nàng, so với hình ảnh cột đèn đổ xuống ban nãy, ngọn lửa này còn khiến nàng sợ hãi hơn nhiều!

Tiếp xúc với mắt nàng, y chỉ híp mắt một cái, liền xoay người rời đi, đợi thân ảnh cao ngất kia biến mất khỏi tầm nhìn, Tuệ An mới bất tri bất giác phát hiện.

Lần này, y tức giận thật rồi!

Sau đó Thuần vương được đưa lên xe ngựa, Lý Vân Sưởng chỉ kịp nói hai câu với Tuệ An liền buộc lòng phải hộ tống huynh trưởng vào cung, Tiền Nhã Khanh cũng đi theo Tĩnh Mẫn Trưởng công chúa tiến cung.

Bạch Hổ lại bị thuần thú sư nhốt vào trong lồng một lần nữa, xảy ra chuyện như vậy, đội thị vệ kinh thành cũng không dám bỏ mặc chúng nó ở chỗ này, thay nhau kéo lồng sắt vào cung.

Vừa rồi chúng phu nhân và tiểu thư dưới Triêu Dương lâu nhìn thấy một màn mạo hiểm kia, tất nhiên tránh không được đi tới trấn an Tuệ An đôi câu.

Xảy ra chuyện Thuần vương ngã lầu, việc đầu tiên các nàng nghĩ đến là phải nhanh chóng trở về thông báo cho phu quân nhà mình, hơn nữa vừa rồi mọi người đều bị kinh hãi, lúc này ai cũng không muốn ở lại đây lâu, cho nên Triêu Dương lâu mới lúc nãy còn náo nhiệt vô cùng thoáng cái đã vắng tanh vắng ngắt.

Nhiếp Sương Sương liên tục cảm tạ Tuệ An mãi, chỉ là nàng bị trật chân, một lát đã sưng lên đỏ ửng, Tuệ An lo nàng sẽ bị tổn thương gân cốt, vội khuyên nàng nhanh trở về.

Văn Tư Tồn vẫn dán mắt vào Tuệ An, đợi tỷ muội Văn gia mở miệng thúc dục mới gấp rút thu hồi ánh mắt, tiễn Nhiếp Sương Sương trở về.

Chỉ có mấy người Văn Cảnh Tâm là lưu lại, Tuệ An thấy Văn Cảnh Hoa sắc mặt không tốt, đang muốn khuyên các nàng vào Triêu Dương lâu nghỉ ngơi một chút, đúng lúc lại gặp Uông Dương Tùng cưỡi ngựa đi tới.

Lúc đến gần, hắn nhanh chóng ghìm cương ngựa, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, cũng quan tâm hỏi han Tuệ An:

“Thẩm tiểu thư không sao chứ?”

Hắn chuẩn bị xuất chinh, hôm nay ra cửa là muốn chọn cho mẫu thân và các muội muội mấy chiếc đèn lồng về làm quà lưu niệm, cũng vì mấy ngày liên tiếp nhìn thấy mẫu thân và các muội muội đau buồn khổ sở, muốn dốc hết sức mình giúp các nàng cao hứng một hai.

Không ngờ giữa đường lại nhận được tin Triêu Dương lâu xảy ra chuyện, lờ mờ nghe thấy có người nhắc tới Tuệ An, trong lòng hắn không yên, mới chạy vội đến.

Tuệ An nghe vậy vội cười nói:

“Ta không sao, khiến Uông công tử phải lo lắng.”

Đúng lúc này, xe ngựa phủ Định Bắc vương chạy tới, Tuệ An khuyên mấy người Văn Cảnh Tâm rời đi trước, còn mình lưu lại chờ xe ngựa phủ Phượng Dương hầu.

Văn Cảnh Tâm vốn muốn ở cùng Tuệ An, nhưng quả thật sắc mặt Văn Cảnh Ngọc rất xấu, dường như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, dưới sự khuyên bảo của Tuệ An liền leo lên xe ngựa.

Tuệ An lo lắng trên đường lại xảy ra chuyện gì, nàng quay ra nhìn thấy Uông Dương Tùng, liền thi lễ nói:

“Có thể nhờ Uông Nhị công tử thay ta hộ tống họ trở về được không, ta cảm thấy sắc mặt Văn Nhị tiểu thư không được tốt, sợ trên đường lại có chuyện gì, mấy người các nàng đều là tiểu cô nương chân yếu tay mềm, khó mà phòng bị được.”

Uông Dương Tùng làm sao không biết sự việc vừa rồi, nay thấy tinh thần Tuệ An vẫn bình thường, một chút ảnh hưởng cũng không có, vả lại nàng đã mở miệng thỉnh cầu, hắn từ chối thì hơi vô lễ, huống chi phủ Định Bắc vương và phủ Thành Quốc công nhà hắn vốn đã hay lui tới, cho nên lập tức gật đầu nói:

“Tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ đưa mọi người bình an trở về.”

Nói xong liền xoay mình lên ngựa, ống tay áo tung bay trong gió, đuổi theo chiếc xe ngựa vừa rời đi.

Xe ngựa của phủ Phượng Dương hầu còn chưa tới, vừa rồi Tuệ An và mấy người Văn Cảnh Tâm gặp mặt, nàng liền kêu mấy nha đầu tự đi xem hoa đăng, lúc này lại không biết các nàng ở nơi nào, đám người Văn Cảnh Tâm vừa đi, Triêu Dương lâu cũng chỉ còn lại một mình Tuệ An.

Lúc này nàng mới nâng làn váy, nhanh chóng đuổi theo phương hướng Quan Nguyên Hạc biến mất.

Vừa rồi đầu đường còn náo nhiệt vô cùng bây giờ đã trống vắng hơn nhiều, người trên đường đã sớm tản đi khắp nơi, chỉ còn lại những chủ sạp đang bận rộn thu dọn gian hàng của mình, Tuệ An vội vã đưa mắt tìm kiếm bốn phương, chạy hai con đường đều không nhìn thấy thân ảnh Quan Nguyên Hạc.

Gió lạnh thổi qua, rất nhiều hoa đăng vẫn treo cao đung đưa trong gió, lại không bù được vẻ hiu quạnh trên đường.

Trên đường, người đi đường hoặc gấp gáp mà đi, hoặc thản nhiên lơ đễnh dắt tay tình lữ đi dạo…

Tuệ An nhìn những cảnh này, không biết sao liền cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ bị vứt bỏ, đột nhiên dừng bước, thấy chính mình quả thực buồn cười, có cần hồn bay phách lạc như vậy không, y tức giận thì tức giận đi, nàng quan tâm làm gì!

Tuệ An nghĩ vậy, lại thực sự bật cười, tiếp theo cảm thấy bụng rất đói, nàng nhìn thấy ven đường còn quán bánh trôi chưa dọn hàng, liền rảo bước đi vào, định bụng ăn tạm một chén.

Đợi bánh trôi bưng lên, cũng không quản có bị phỏng miệng hay không, hai ba muỗng đã ăn sạch chén bánh trôi kia.

Ngược lại phu thê chủ quán nhìn bát bánh trôi trống không thì sững sờ, thầm nghĩ tiểu cô nương này vừa nhìn là biết xuất thân giàu có, sao lại đói thành như vậy, giống như mấy ngày chưa được ăn cơm không bằng.

Ai ngờ Tuệ An vừa đặt chén xuống bàn, lại ngẩng đầu nói:

“Cho ta thêm một chén.”

Ông chủ quán nghe vậy liền lên tiếng đáp ứng, vội vã cùng thê tử đứng lên chuẩn bị.

Tuệ An nhìn lại, thấy hai người đều tóc đã hoa râm, đèn lồng màu đỏ treo cao, bên trong nồi lớn bay lên hơi nóng, chiếu lên thân ảnh mông lung của hai phu thê, bọn họ dựa vào nhau rất gần.

Ông chủ quán đưa tay mở nắp nồi, bà chủ quán thì thả bánh trôi vào, ông chủ quán vừa khuấy bánh trôi trong nồi vừa quay đầu nói gì đó với bà chủ quán, Tuệ An nhìn bà chủ quán, thấy bà cười vui vẻ, khóe mắt thấp thoáng nếp nhăn.

Tuệ An nhìn như vậy, không biết sao hốc mắt lại ửng hồng, tiếp theo nước mắt thi nhau rơi xuống. Nàng chỉ cảm thấy gò má một hồi lạnh buốt, mới giật mình, gấp rút đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, sụt sịt cái mũi, không dám nhìn bên kia nữa.

Ngược lại bà chủ quán chú ý tới bên này, quay ra nói với ông chủ quán:

“Tiểu cô nương cũng không biết có chuyện gì, nhìn rất đáng thương…”

Ông chủ quán nghe vậy lại than một tiếng, nói:

“Người có tiền ấy mà, có lẽ ở nhà bị uất ức gì đó, bà đừng quan tâm mấy chuyện chẳng đâu vào đâu này nữa. Lần trước phụ nhân kia khóc, bà đi khuyên làm cái gì, kết quả còn bị người ta chỉ vào mũi mắng bà đi lo chuyện bao đồng.”

Hai người vừa làm vừa nói chuyện, đợi bánh trôi làm xong, bà chủ quán đưa ra cho Tuệ An, Tuệ An ăn thêm hai muỗng thì không nuốt nổi nữa, nghĩ không chừng lúc này mấy người Đông Nhi đã chờ ở dưới Triêu Dương lâu, tìm không được mình tất nhiên sẽ sốt ruột, đang muốn đứng lên, ai ngờ lại phát hiện trên người không mang ngân lượng.

Hai ông bà chủ quán nhìn ánh mắt của nàng, liền biết chuyện gì xảy ra, bà chủ quán cười nói:

“Cô nương không mang tiền thì thôi, hai chén bánh trôi cũng không đáng gì.”

Tuệ An thấy bà chủ hiền hòa nhìn mình, sắc mặt càng thêm đỏ ửng, vội vàng nói:

“Sao thế được, ta dùng chiếc trâm này đặt cọc trước, ngày sau sẽ kêu người đến chuộc đồ được không?”

Tuệ An nói xong, rút cây trâm hồ điệp màu sắc rực rỡ bằng ngọc lưu ly có tơ bạc quấn quanh trên đầu xuống, đặt lên bàn.

Đúng lúc này, lại có một cánh tay chặn ngang trước mặt nàng, ném một thỏi bạc lên bàn, tiếp theo cầm lấy cây trâm hồ điệp kia.

Tuệ An theo cánh tay ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Quan Nguyên Hạc trầm mặt đứng bên cạnh bàn, nhìn nàng mím môi nói:

“Ăn no thì đi, còn chưa đủ mất mặt à?”

Nói xong, xoay người sải bước đi, chỉ là y còn chưa ra khỏi quán bánh trôi, không biết sao lại ngừng chân, nghiêng đầu nhìn, dáng vẻ kia như đang đợi Tuệ An nối gót.

Tuệ An sững sờ, vành mắt đỏ hoe nở nụ cười, có chút ngượng ngùng cười cười với phu thê chủ quán, lúc này mới gấp rút đứng dậy, bước nhanh chạy theo Quan Nguyên Hạc.

Ai ngờ nàng chưa đi được hai bước, bà chủ quán lại cười nói:

“Cô nương đợi một chút, bạc này chúng tôi không thể cầm được!”

Bà chủ quán nói xong đã đuổi kịp Tuệ An, Quan Nguyên Hạc cũng dừng lại, bà nhét bạc vào trong tay Tuệ An, cười nói:

“Bạc này không thể lấy được, vợ chồng già chúng ta tuy làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng không tham tiền người khác. Bạc này cô nương cứ cầm đi, vị thiếu gia này nếu có tiền lẻ, đưa chúng ta năm văn tiền là được, nếu không có, ngày sau cho người đưa tới chẳng không sao.”

Bà dứt lời lại nói:

“Vợ chồng son đánh nhau đầu giường làm lành cuối giường, cũng đừng ầm ĩ qua đêm, tổn hại tình cảm thì không hay!”

Bà thấy sắc mặt Tuệ An đỏ lên, cho rằng Tuệ An xấu hổ, liền đi ra cửa quán, nhấc chân dẫm lên kệ lấy chiếc đèn lồng màu đỏ đang treo dưới mái hiên nhét vào tay Tuệ An, lại liếc nhìn Quan Nguyên Hạc, ghé tai nàng thì thầm:

“Dù gì cũng sắp dọn quán, đèn này lão cho cô nương, chúc cô nương sớm sinh cho vị thiếu gia này đứa bé mập mạp, cuộc sống về sau sẽ ngày càng mỹ mãn.”

Tết Nguyên tiêu ở Đại Huy có tập tục tặng đèn, hoặc nhà mẹ đẻ tặng đèn hoa đăng cho nữ nhi mới gả, hoặc người quen tặng cho bạn bè, để chúc phúc có thể thuận lợi sinh con trai, bởi vì “đèn” cùng âm với “đinh”, mang ý chỉ sinh con trai.

Lần này Tuệ An càng thêm xấu hổ, nghĩ muốn đâm đầu chết quách cho rồi, nàng gấp rút quay đầu liếc Quan Nguyên Hạc, thấy thân ảnh y ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ vẻ mặt, trong lòng càng thêm hoảng loạn, vội nói:

“Ta không phải là…”

Ai ngờ nàng nói còn chưa nói hết, đã nghe Quan Nguyên Hạc cắt ngang:

“Còn không mau đi! Dài dòng cái gì!”

Tuệ An thấy y nói xong đã bước đi, liền vội vàng cười một tiếng với bà chủ quán, bước nhanh đuổi kịp Quan Nguyên Hạc.

Đợi hai người đi xa, ông chủ quán đứng ở quán nhìn theo bóng họ rời khỏi, cười tủm tỉm nhìn thê tử, nói:

“Bà xen vào chuyện của người ta thành tật xấu rồi…”

Bà chủ quán quay đầu trừng tướng công, lẩm bẩm:

“Thật là đẹp đôi, bộ dáng chẳng khác nào thần tiên trên trời. Nam tử kia nhìn có vẻ cực kỳ lợi hại, nhưng ta lại thấy, y rất thương yêu thê tử đấy chứ…”

Ông chủ quán thấy thê tử nhà mình lảm nhảm gì đó, chỉ cười lắc đầu, lúc quay lại thì thấy trên bàn chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một thỏi bạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK