Mục lục
[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đường Linh

Beta: Ánh Nguyệt

Thẩm Đồng vừa trở về phủ Phượng Dương hầu, đã vội vàng xông thẳng vào chính sảnh.

Trong phòng, Đồng thị đang ngồi trên giường may quần áo mùa đông cho Thẩm A Đồng, Thẩm Phong thì đang nhắm hờ hai mắt, nằm trên nhuyễn tháp gần cửa sổ ngân nga câu hát.

Ông nghe có tiếng bước chân như gió tiến vào, còn tưởng rằng là Thẩm A Đồng kia lại làm trò bướng bỉnh, mở choàng hai mắt, đang muốn quát lớn một tiếng, thấy là Thẩm Đồng, sắc mặt ông bỗng nhiên ôn hòa hẳn, cười nói:

“Lão Nhị hả, lại đây, lại đây, có việc gì mà hoảng hốt thế kia?”

Hôm nay ông nhìn đứa con trai này rất thuận mắt, thấy hắn tâm tình của ông cũng tốt hơn, tự nhiên sẽ không nổi giận.

Thẩm Đồng thấy Thẩm Phong nhìn mình đầy từ ái, tuy không biết vì sao ông như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện mình sắp nói ngay sau đây, liền rùng mình một cái.

Chỉ có điều việc này không thể kéo dài, nếu như bởi vì ở rể mà bị nhốt lại kinh thành, hắn còn sống được sao. Thẩm Đồng nghĩ vậy, lặng lẽ từ từ đi tới bên cạnh Thẩm Phong, nói:

“Cha, con có chuyện cần bàn bạc với cha…”

Một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng gầm gừ của Thẩm Phong hòa cùng tiếng gào thét của Thẩm Đồng, bọn nha hoàn Hầu phủ chưa từng gặp qua chuyện thế này, đều nơm nớp lo sợ.

Tuệ An tiễn hai huynh muội họ Sa xong, trở về phòng nghỉ ngơi, lúc nàng đang ngủ, mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện ở phòng ngoài, ngày thường lúc nàng nghỉ ngơi đừng nói trong phòng, đến cả trong sân cũng yên tĩnh vô cùng.

Tuệ An biết đã xảy ra chuyện, liền nhíu mày mở mắt, lại nghe Đông Nhi và Phương mama đang xì xào bàn tán ở bên ngoài.

“Vú nuôi, đã xảy ra chuyện gì?”

Phương mama nghe tiếng, vội bước vào phòng trong, nói:

“Là bên Tây viện, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cữu lão gia dùng roi đánh Nhị công tử, cữu phu nhân đang ngăn cản, phái Thanh Liễu bên người đến thỉnh cô nương nhanh qua đó.”

Tuệ An cả kinh, gấp rút đứng lên mang giày, Phương mama biết tính nàng, cũng không ngăn cản.

Lúc này sắc trời đã tối, mặt trời dần lặn, còn có cơn gió nổi lên, Phương mama lo lắng thân thể Tuệ An không chịu nổi, vội vàng ngồi xổm xuống mang giày cho nàng, lại lấy từng cái áo bông, áo khoác cùng áo choàng cho nàng mặc vào, sau cuối mới nhận lấy lò sưởi trong tay Đông Nhi đưa Tuệ An ôm khi lên kiệu, đi thẳng đến Tây viện.

Tuệ An vừa tới nơi, đã thấy Thanh Bình đang đứng dưới mái hiên trong viện quát mắng những người làm đến đây hóng chuyện, Thanh Bình là người nghiêm khắc, trợn mắt quát lớn hai ba câu, các nàng đã phải thành thật quay lại làm việc.

Tuệ An vào viện, Thanh Bình vui mừng xuống khỏi bậc thang tiến lên đón, nói:

“Cô nương đến rồi.”

“Có chuyện gì vậy?”

Trên đường tới đây, Tuệ An đã hỏi qua Thanh Liễu, Thanh Liễu cũng không biết tại sao Thẩm Phong nổi giận. Nàng ấy chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến hàng loạt tiếng động ồn ào, sau liền được sai đi mời nàng, Tuệ An không khỏi nhíu mày hỏi Thanh Bình. Thanh Bình chỉ thở dài, nói:

“Cô nương vào trong sẽ biết, lão gia yêu thương cô nương nhất, hiện giờ cũng chỉ có cô nương mới ngăn được lão gia chúng tôi.”

Tuệ An vẫn cảm thấy lời của Thanh Bình có ẩn ý gì đó, không kiềm được nghi ngờ nhìn nàng một cái, mới nhấc chân đi vào.

Lúc này trong phòng đã hỗn loạn không thôi, Thẩm Đồng đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt quật cường, Thẩm Phong tay cầm roi ngựa, chuẩn bị đánh lên người hắn, vừa giơ tay lên lại bị Thẩm Tiểu Đồng và Thẩm A Đồng ngăn cản, mà Đồng thị thì đang ngồi trên giường cầm khăn lau lệ.

Tuệ An thấy má phải của Thẩm Đồng có vết bị roi đánh, tia máu rỉ ra từ đó, liền giật mình cả kinh, nàng nghĩ không thể để Thẩm Phong tiếp tục xuống tay, lập tức bước nhanh vào phòng, giữ chặt tay Thẩm Phong, nói:

“Cậu đây là thế nào, có chuyện gì không thể nói chuyện bình thường được sao? Nhị biểu ca là người con hiếu thảo, có lẽ là hiểu lầm mà thôi, cậu làm rõ mọi chuyện trước, rồi động thủ lần nữa cũng không muộn.

Cho dù Nhị biểu ca có làm gì không đúng, cậu cũng không nên so đo với huynh ấy mới phải, cậu tức giận lại tổn thương thân thể, chẳng phải sẽ càng khiến Nhị biểu ca khó chịu, khiến mợ lo lắng hay sao?”

Tuệ An nói xong, đoạt đi roi ngựa trong tay Thẩm Phong. Đồng thị nghe vậy, kéo khăn xuống nhìn Tuệ An một cái, lúc này mới nói:

“An nương nói đúng lắm, con trai của mình, bản thân mình không đau lòng, còn mong ai tới thương tiếc nó? Con trai cũng có nỗi khổ tâm riêng của nó, ông không phân biệt trắng đen đã động roi, chẳng phải sẽ làm con trai lạnh lòng!”

Thẩm Phong tuy là người thô lỗ, nhưng ông cũng có thể phát hiện ra trong giọng nói của thê tử đong đầy trách móc, thấy hai mắt bà đỏ hồng, vẻ mặt khổ sở, Thẩm Đồng lại quật cường quỳ dưới đất không nói tiếng nào, mà trên mặt hai đứa con trai khác cũng có một chút bất mãn.

Vốn là một chuyện mừng, kết quả lại biến thành như vậy, Thẩm Phong cũng bối rối không biết làm sao. Thấy Tuệ An tới khuyên, lại trầm giọng thở dài, ném roi xuống đất, điên tiết lấy chân đạp Thẩm Đồng một cái, nói:

“Thôi, mày muốn làm gì thì làm, tao không quản nữa!”

Hai huynh đệ Thẩm gia thấy Thẩm Phong đã tiêu tan lửa giận, nhanh chóng đè đầu Thẩm Đồng xuống, rồi kéo hắn đứng dậy lôi ra ngoài, trong phòng thoáng cái hết người, lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nức nở mơ hồ của Đồng thị.

Tuệ An vội vàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh Đồng thị, cầm khăn lau mắt cho bà, nói:

“Mợ đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp, cậu vẫn còn nhìn mợ kìa.”

Ai ngờ nàng vừa nói xong, Đồng thị càng khóc to hơn, sụt sịt nói:

“Đẹp? An nương đúng là nói đùa, mợ từng tuổi này còn xinh với đẹp nỗi gì. Ánh mắt của cậu con còn bạn nhìn đám tỷ muội trong kỹ viện ngoài kia, Ông ấy nào rảnh nhìn đến ta.”

Thẩm Phong là một người có ơn tất báo, nhờ Thẩm Cường mới có được hôm nay, ông luôn xem Thẩm Cường là cha ruột của mình, đối với tỷ tỷ Thẩm Thanh lại càng yêu mến.

Chuyện phát sinh năm đó, dù ngoài mặt ông đã cắt đứt liên lạc với phủ Phượng Dương hầu, nhưng trong lòng vẫn đau khổ không thôi, ông biết năm đó Thẩm Cường và Thẩm Thanh cũng là vạn bất đắc dĩ, hơn nữa hai người đều lần lượt qua đời, người ta đã chẳng còn trên nhân thế, những oan ức và bất mãn trong đầu Thẩm Phong cũng sớm biến mất không còn tăm tích.

Nay gặp được Tuệ An, biết nàng chịu khổ bao năm, chỉ muốn đem toàn bộ ân tình không báo đáp được bù đắp trên người Tuệ An. Nên trong đầu ông mới nảy ra ý định kêu con trai đi ở rể, có ông ở đây, kể cả là con trai ông cũng đừng nghĩ ăn hiếp Tuệ An.

Sau Thẩm Đồng lại đáp ứng chuyện này, trong lòng ông vui sướng vô cùng, ai ngờ tên tiểu tử Thẩm Đồng này quay đầu một cái đã thay đổi chủ ý, nói cái gì mà không muốn tiếp tục bàn chuyện hôn sự này nữa.

Hôn nhân đại sự là trò đùa cho nó hay sao, không nói việc này có thành hay không, chỉ riêng thái độ của Thẩm Đồng đối với Tuệ An đã khiến Thẩm Phong nổi trận lôi đình, không nói hai lời liền động thủ.

Giờ tuy Thẩm Phong vì khuyên ngăn đã dừng tay, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ tức tối, nghe lời Đồng thị nói, lại càng cảm thấy bà và đứa con thứ hai kia chẳng đâu ra đâu, khắp nơi đối nghịch mình, mới đập cái ‘rầm’ xuống bàn, đứng bật dậy, cả giận nói:

“Bà nói nhăng nói cuội gì đấy, tại sao lại trút giận lên An nương, khóc, khóc, khóc! Cũng không sợ khiến bọn trẻ chê cười! Quả thực vô lý không thể ta!”

Dứt lời, liền vén rèm bước nhanh ra ngoài. Đồng thị không ngờ Thẩm Phong sẽ vì một câu nói mà tức giận như vậy, sững sờ nhìn màn cửa đung đưa, hồi lâu mới đau buồn khóc nấc lên.

Tuệ An cũng không nghĩ tới Thẩm Phong sẽ như thế, bây giờ ông bỏ đi, để Tuệ An một mình ở đây, vừa xấu hổ vừa bối rối.

Nàng vội vã khuyên nhủ Đồng thị, nhưng mặc nàng nói hết những lời ngon ngọt, Đồng thị vẫn sụt sùi khóc rấm rức không ngừng, trên trán Tuệ An cũng nhanh chóng rỉ ra một tầng mồ hôi.

Nàng biết sau khi Đồng thị sinh Thẩm A Đồng xong, thân thể không được khỏe mạnh như trước, thường xuyên bị đau tim, sợ bà khóc quá lâu, lại phát bệnh thì không hay, gấp rút giậm chân một cái, đứng lên nói:

“Con đi tìm cậu!”

Đồng thị nghe vậy, lau qua mặt, giữ chặt tay Tuệ An nói:

“Con đừng tìm ông ta, không chừng lúc này lại đến nơi hỗn tạp nào đó rồi. Mợ không sao, vừa rồi khiến con chê cười.”

Tuệ An đang muốn đi, nghe vậy lại ngồi xuống khuyên đôi câu, Đồng thị lúc này mới hít sâu một hơi, nói:

“Con về trước đi, yên tâm, mợ tốt lắm, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”

Tuệ An thấy bà đúng là mệt mỏi, gọi nha hoàn vào phòng, lại tự mình cúi người giúp Đồng thị cởi giầy. Đồng thị nhìn Tuệ An lo lắng cho bà, không khỏi thở dài một tiếng, cầm tay Tuệ An, nói:

“Thật sự là đứa bé ngoan, lòng hiếu thảo của con mợ biết, mau trở về nằm nghỉ đi, thân thể con còn chưa khỏe hẳn đâu, nhìn xem, sắc mặt nhợt nhạt cả rồi. Phương mama, mau đỡ cô nương trở về, hầu hạ cẩn thận.”

Đợi bọn nha hoàn hầu hạ Đồng thị nằm xuống, Tuệ An mới yên tâm rời khỏi phòng, Thanh Bình tiễn nàng ra sân, Tuệ An không kiềm được cơn tò mò, giữ chặt tay nàng, nói:

“Thanh Bình tỷ tỷ, chuyện hôm nay không biết….”

Thanh Bình chỉ cười một tiếng, nói:

“Cô nương chắc không biết, trước kia lão gia cũng thường nổi giận ra tay đánh bốn vị thiếu gia, nha hoàn trong phủ chúng ta gặp chuyện này thường xuyên lắm, không coi là chuyện lớn. Lão gia và phu nhân bình thường cũng hay cãi vã, cãi cọ xong phu nhân đều khóc lóc một trận, cuối cùng vẫn là lão gia nhượng bộ trước.

Có lẽ là lần đầu tiên gặp chuyện này nên cô nương mới hoảng sợ như vậy, cô nương không cần lo lắng, đợi qua hai ngày lão gia và phu nhân sẽ lại tốt đẹp như xưa. Nô tỳ nhìn sắc mặt cô nương cũng không tốt, vẫn là nhanh về nghỉ ngơi thôi, nếu cô nương vì việc này mà tổn thương thân thể, phu nhân và lão gia sẽ đau lòng.”

Tuệ An thấy nàng không muốn nói nhiều, trong lòng càng nghi ngờ, chỉ cười một tiếng coi như chấp nhận, liền lên kiệu về viện.

Vừa ầm ĩ một trận, khi trở lại Dung Lê viện thì đã đến giờ cơm, Tuệ An dùng bữa xong, phân phó Phương mama đi tìm Thẩm A Đồng tới.

Tuệ An vừa sai Đông Nhi mang lên vài món điểm tâm ngọt Thẩm A Đồng thích ăn, đã thấy hắn theo Phương mama vào phòng, Tuệ An cười mời hắn ngồi xuống, thấy vẻ mặt hắn có phần không được tự nhiên, sau khi ngồi vào ghế cũng không lên tiếng, như lâm đại địch, liền nói:

“Tứ biểu ca, hai ngày nay muội nằm trên giường dưỡng bệnh, lúc rảnh rỗi tìm được hai quyển binh thư, có nhiều chỗ muội xem không hiểu, hôm nay tìm huynh tới, là muốn xin Tứ biểu ca chỉ giáo đôi câu.”

Thẩm A Đồng nghe vậy, sắc mặt buông lỏng, cười ha hả:

“Ha ha! ta cứ tưởng muội muốn hỏi chuyện của Nhị ca, không phải là tốt rồi! Ha ha, muội xem không hiểu chỗ nào, ta đây chỉ cho.”

Tuệ An liền nói:

“Không vội, không vội, mấy ngày nay muội bị bệnh, vẫn chưa dành thời gian trò chuyện với Tứ biểu ca, mấy món điểm tâm này đều là muội cố ý chuẩn bị, Tứ biểu ca nếm thử trước đi.”

Thẩm A Đồng chỉ hơn Tuệ An nửa tuổi, là một đứa trẻ ham chơi. Tuệ An mang hắn dạo chơi kinh thành hai ngày, chỗ nào ăn uống ngon đều đi một lần, cho nên từ khi vào ở Hầu phủ, hắn và Tuệ An đã thân thiết rất nhiều.

Nay nghe nàng nói vậy, tự nhiên sẽ không từ chối, đưa tay cầm một khối liên dung cao bỏ vào trong miệng, hai má nhai bánh phồng lên, lộ vẻ trẻ con mập mạp rất là đáng yêu.

Tuệ An nhìn hắn, muốn cười nhưng không dám, phân phó Đông Nhi dâng trà, câu có câu không cùng hắn nói chuyện phiếm.

Khi thấy Thẩm A Đồng đã hoàn toàn buông lỏng, nàng mới đột nhiên hỏi:

“Tứ biểu ca, hôm nay cậu đánh Nhị biểu ca, chuyện có liên quan tới muội phải không?”

Nghe tiếng, Thẩm A Đồng đang nhai một miếng bánh ngọt chà bông do Thúy Vân lâu làm ra, cảm giác béo mà không ngán, trơn xốp thơm mềm, đúng là món ngon hiếm thấy.

Đầu óc hắn còn đang suy nghĩ những món điểm tâm khác của Thúy Vân lâu, Tuệ An nói những điểm tâm kia so với bánh ngọt chà bông này ăn còn ngon hơn, càng khó mua hơn, nên không thể mang về, còn nói lần sau sẽ mời hắn đi ăn.

Hắn đang nghĩ ngợi không biết điểm tâm kia tuyệt vời thế nào, chợt nghe Tuệ An hỏi, dường như theo bản năng liền gật đầu, vừa nhồm nhoàm nhai bánh vừa nói:

“Đúng vậy, còn không phải là vì chuyện ở rể Hầu phủ sao.”

Tuệ An nghe vậy sửng sốt, nhíu mày vội hỏi:

“Ở rể cái gì cơ?”

Thẩm A Đồng nghe vậy, ngước mắt lên đã bắt gặp khuôn mặt sốt ruột của Tuệ An, hắn lập tức giật mình nhận ra, cuống quá liền bị nghẹn, ho lên khù khụ, mặt mũi đỏ bừng, Tuệ An cả kinh, vội đưa chén trà đến bên miệng cho Thẩm A Đồng.

Thẩm A Đồng uống trà xong, lại ho khan vài cái mới thôi. Phụ thân cố tình kêu Nhị ca ở rể, lúc trước Nhị ca đã vui vẻ đồng ý, về sau bỗng nhiên đổi ý, sống chết không chịu, việc này không nói đến Tuệ An mà biết sẽ không vui, chỉ riêng chuyện hắn nói cho nàng đã là tội lớn tày đình rồi.

Thẩm A Đồng không cẩn thận sập bẫy Tuệ An, lỡ miệng nói ra, trong lòng cực kỳ buồn bực, đã cảnh giác thế mà vẫn bị lừa, liền trừng mắt nhìn Tuệ An, nói:

“Biểu muội, muội thật nham hiểm!”

Tuệ An vội vàng chắp tay trước ngực lém lỉnh thi lễ, nhìn nét mặt Thẩm A Đồng chỉ có cười khổ mà không tức giận, mới ngồi xuống, cười nói:

“Tứ biểu ca thứ lỗi, có thật là cậu muốn Nhị biểu ca ở rể Hầu phủ? Nhị biểu ca không đồng ý, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi?”

Thẩm A Đồng thấy Tuệ An đoán trúng mười phần, hung dữ lườm nàng một cái, nhưng cũng cảm thấy lạ khi Tuệ An lại thản nhiên với chuyện này như vậy, nói tới hôn sự của mình mà một chút cũng không giống tiểu thư khuê các.

“Nhị ca vốn đã đồng ý, vừa đi một chuyến đến Quan phủ, không biết tại sao lại kích động chạy về, sống chết nói không chịu. Có lẽ cha cho rằng huynh ấy đùa cợt biểu muội… Nên mới ầm ĩ lên, muội đừng thấy Tứ biểu ca của muội thành thật mà bắt nạt huynh chứ.

Việc này ta nói cho muội biết, muội nhất định không được bán đứng ta! Ta đi đây, điểm tâm của muội có kịch độc, ăn nữa chắc cái mạng nhỏ này của ta cũng giữ không nổi mất.”

Thẩm A Đồng nói xong thì rời đi, Tuệ An biết hắn sẽ không giận mình, cũng không quan tâm, chỉ ngồi một chỗ ngẫm nghĩ.

Đã biết được tại sao thái độ của mợ đối với nàng không giống trước, dường như xa cách không ít, hóa ra là vì chuyện này. Nhưng vì sao sau khi Nhị biểu ca từ Quan phủ trở lại liền đổi ý, chẳng lẽ là do chuyện rơi xuống nước trong cung, Nhị biểu ca nghe được lời đồn?

Không đúng, việc này cho dù có lộ ra ngoài cũng không thể xuất phát từ Quan phủ, trừ phi là chính Quan Nguyên Hạc nói cho Nhị biểu ca, nhưng Quan Nguyên Hạc y… Không thể nào, y sẽ không nói gì đâu!

Tuệ An nghĩ mãi không ra, bèn tạm gác chuyện này sang một bên, lại nghĩ đến cậu, ông cũng thật sự không hiểu tâm tư nữ tử, vì một người cháu gái ngoại không có bất kỳ huyết thống nào mà đối xử với con trai ruột như vậy, đòi đánh đòi giết, khó trách mợ sẽ đau lòng, sinh ra ngăn cách với nàng. Việc này cũng chẳng thể trách Nhị biểu ca, tất cả là tại cậu không nghĩ chu toàn.

Tuệ An nghĩ vậy, vừa cảm động lòng yêu mến của Thẩm Phong đối với nàng, vừa lo lắng vì nàng mà ông và Đồng thị sinh ra mâu thuẫn, ở trong phòng đi đi lại lại cả nửa ngày.

Phương mama cũng không ngờ tiền căn hậu quả lại là như thế, vốn dĩ bà còn cảm thấy Thẩm Đồng ở rể là chuyện không thể tốt hơn, nhưng Thẩm Đồng cho dù bị cữu lão gia đánh mắng cũng không bằng lòng ở rể, đây là chuyện cả đời của nữ tử, nếu ép buộc thì không hay, đành khuyên nhủ Tuệ An.

Tuệ An đâu thể nào yên tâm, phân phó Phương mama tự mình ra bên ngoài phủ coi chừng, chờ Thẩm Phong trở về thì mời ông đến Dung Lê viện một chuyến.

Ai ngờ ngày hôm đó Thẩm Phong không biết đi đâu, biệt tăm biệt tích một đêm không về. Tuệ An sốt ruột, canh hai mới mơ màng ngủ gục, sáng sớm hôm sau nàng được Phương mama đánh thức, bà nói:

“Cô nương, cữu lão gia hồi phủ.”

Tuệ An nghe vậy, giật mình ngồi dậy, lật đật mặc vào xiêm y, đợi ra khỏi phòng đã thấy Thẩm Phong đang ngồi trong sân uống trà. Tuệ An thỉnh an, thấy trên người Thẩm Phong còn mặc trường bào đen tuyền hôm qua, biết ông chưa trở lại Tây viện, vội nói:

“Đêm qua cậu không về phủ ư? Thật sự làm cho mọi người lo lắng, không biết mợ đau lòng nhường nào?”

Thẩm Phong nghe vậy, hơi xấu hổ cười nói:

“Cậu có thể đi đâu cơ chứ, chẳng qua là ở nha môn tìm chỗ thích hợp ngủ một đêm mà thôi. Mợ con chính là như vậy, không có việc gì cũng khóc lóc, biết cậu dễ mềm lòng, con không cần phải để ý tới bà ấy.”

Tuệ An thật không biết nói gì, nghĩ tới hôm qua Đồng thị khóc thành như vậy, hôm nay từ miệng Thẩm Phong lại nói thành Đồng thị biết ông mềm lòng nên bắt nạt.

Bất quá nàng nghe Thẩm Phong nói xong, lại thở phào nhẹ nhõm, phải nói Thẩm Phong đối với thê tử cũng rất tốt, tuy ông có phần trăng hoa, thích ở bên ngoài chơi tửu lâu, dạo kỹ viện, nhưng khi về phủ, cũng chẳng liếc mắt đến bọn nha hoàn, trong phủ càng không có thông phòng tiểu thiếp.

Đồng thị cũng biết thói xấu này của ông, ngày thường luôn mặc kệ ông chơi bời. Chỉ có điều tình huống ngày hôm qua không giống bình thường, nếu như Thẩm Phong ở trong phủ nổi giận lôi đình với Đồng thị, quay đầu lại tìm vui chốn kỹ viện, chuyện này e rằng khó giải quyết.

Cho nên hôm qua Tuệ An vừa nghe Thẩm Phong không hồi phủ, trong lòng vẫn cực kỳ bất an, nay ông nói chỉ ở trong nha môn ngủ một đêm, không khỏi thở ra một hơi, nói:

“Cậu, chuyện hôm qua con đã biết rồi. Cậu đừng giận Nhị biểu ca nữa, An nương chỉ xem Nhị biểu ca là huynh trưởng. Có lẽ Nhị biểu ca đối với An nương cũng như vậy, chuyện hôn sự này làm sao có thể cưỡng cầu, Nhị biểu ca có lỗi gì? An nương muốn nói, hôm qua cậu không nên như thế, sợ là mợ và biểu ca càng chẳng dễ chịu.”

Thẩm Phong không ngờ Tuệ An có thể thẳng thắn cùng mình nói đến chuyện này. Nghe vậy giật mình một cái, nhưng rất nhanh đã cười ha hả nói:

“Không hổ là nữ nhi Thẩm gia ta, lanh lợi sảng khoái! Nói chuyện cũng thẳng thắn phóng khoáng! An nương, con nói thật cho cậu biết, con đối với lão Nhị…”

Tuệ An nghe vậy, mặt mũi ửng hồng, vội vã lên tiếng ngắt lời Thẩm Phong:

“Cậu, An nương thực sự chỉ coi Nhị biểu ca là huynh trưởng, việc này cậu đừng nhắc nữa. Hôm nay cậu nói vậy, bảo An nương sau này làm sao đối mặt với Nhị biểu ca.”

Thẩm Phong thấy vẻ mặt Tuệ An không giống làm bộ, đành cảm thán nói:

“Được rồi, cậu không nói nữa.”

Tuệ An cười một tiếng:

“Vậy mợ thì sao?”

Thẩm Phong thấy nàng ngọt ngào nhìn mình, cũng lắc đầu cười, mặt đầy sủng ái nói:

“Cậu đều nghe An nương, lát nữa trở về cậu sẽ nhận lỗi với mợ con.”

Sau một đêm dài, khuôn mặt Tuệ An lúc này mới nở nụ cười, tiếp theo liền thu ý cười, hỏi:

“Chuyện trên triều không biết thế nào? Hôm đó An nương nghe cậu nói muốn buộc tội Cao Thị lang, hai ngày nay con vẫn luôn bất an.”

Thẩm Phong nghe vậy liền nói:

“Con yên tâm, trong tay cậu đang nắm giữ chứng cứ xác thực, cũng đã dâng tấu đến tận tay Hoàng thượng, hai ngày nay bởi vì chuyện này mà trên triều sóng gió liên miên, Hoàng thượng mặc dù chưa tỏ rõ thái độ, nhưng chỉ sợ là đang đợi Thuần vương hành động.”

Ông nhìn Tuệ An, hơi nhíu mày, ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không, nghĩ thầm Tuệ An không giống tiểu thư khuê các bình thường, chuyện trên triều, nàng biết nhiều một chút cũng tốt, liền nói:

“Thuần vương và Bình vương đều không phải do Hoàng hậu sở sinh, còn là con thứ, dĩ nhiên đã tranh chấp nhiều năm. Trên triều vì hai người giằng co mà chia làm ba phe, một phe lấy phủ Uy Viễn hầu làm chủ, tất nhiên dốc sức ủng hộ Bình vương tiến vào Đông cung.

Một phe lấy Quan Tướng quốc, Cao Thượng thư là chính, sai đâu đánh đó, ủng hộ Thuần vương. Hai phe phần lớn là quan văn, phe còn lại là một bộ phận quan viên trong triều và các võ tướng khác, đều không có động tĩnh gì, hiện đang ngồi yên xem xét tình hình.

Cố Hoàng hậu Cao thị và Hoàng thượng tâm đầu ý hợp, Hoàng thượng nhớ nhung thê tử kết tóc, đối với hai người Thái vương và Thuần vương vẫn đặc biệt yêu thương, vì Thái vương từ nhỏ yếu ớt, cho nên Hoàng thượng đối với Thuần vương có thể nói là muốn gì được nấy, kỳ vọng rất lớn.

Hai lần Hoàng thượng nam tuần* đều mang theo Thuần vương bên người, hoặc giả mỗi lần Thuần vương ngã bệnh, ngài luôn lo lắng không yên, cũng là một trong những hoàng tử đầu tiên được phong Vương, thái độ của Hoàng thượng lúc lên triều càng rõ ràng hơn, cho nên những năm gần đây phe phái Thuần vương rất phát triển”.

*Đi tuần phía Nam, ai xem phim Tiểu Bảo và Khang Hy chắc biết cái này^^

Thẩm Phong nhấp một ngụm trà, nói tiếp:

“Chỉ tính riêng trong hai năm qua, Hoàng thượng đã liên tiếp có những hành vi ngấm ngầm nâng đỡ Thuần vương làm Thái tử. Đầu tiên là vụ án Tả tướng Giang Tiền tham ô, người giao cho Thuần vương và Tam Ti* xét xử.

*Trong triều các quan văn thường được chia thành tam ti và lục bộ. Đứng đầu tam ti là Thị lang, đứng đầu lục bộ là Thượng thư.

Vụ án lúc ấy chứng cứ rành rành, trong lòng Hoàng thượng sớm có kết luận, làm như thế chẳng qua là muốn Thuần vương tích lũy thêm công trạng, trên triều thể hiện uy phong một phen mà thôi. Nhưng Thuần vương không phải người thông minh, cuối cùng lại mở miệng cầu tình thay Lưu Tả tướng. Khiến cho Hoàng thượng giận dữ, công khai trách cứ Thuần vương.

Nhưng về sau Hoàng thượng vẫn liên tục đem chuyện cứu trợ thiên tai ở Giang Nam, chuẩn bị binh sĩ dự bị cho đại quân Đông chinh giao Thuần vương phụ trách, hai chuyện này Thuần vương cũng làm chẳng ra gì, ngược lại Hoàng thượng còn phải đi sau dọn dẹp hậu quả giùm hắn.

Sau sự kiện Đoan môn, Thống lĩnh Ngự Lâm quân Thôi Trạch bị Hoàng thượng hạ lệnh lưu đày ngàn dặm, Thôi Trạch chính là con trai trưởng của Thôi Minh Đạt, là cháu ruột Hoàng hậu. Thôi thị là ngoại thích, ngoại thích cầm binh vốn là đại kỵ của triều đình.

Nay Thôi Trạch lưu đày, Thôi Minh Đạt bị Hoàng thượng dùng danh nghĩa để tang An Hoa phu nhân, buộc ông phải ở nhà, chuyện Hoàng thượng cố tình chèn ép Thôi thị, một lòng nâng đỡ Thuần vương đã quá rõ ràng.

Chỉ có điều ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện Bình vương ngã ngựa ở trang trại Tây Giao, chỉ trong mấy ngày, cái tiếng tàn bạo ác độc của Thuần vương đã truyền đi khắp nơi, Thôi thị lấy lui làm tiến, khiến các Ngự sử trong triều liên tiếp dâng tấu ủng hộ Bình vương làm Thái tử. Bình vương lại càng thể hiện lòng khoan dung độ lượng, không những không chỉ trích Thuần vương mà còn thay hoàng huynh giải thích.

Hôm nay vừa lúc đầy đủ quan viên các cấp vào cung diện thánh, Bình vương lấy lý do Hoàng thượng là vị quân vương nhân ái, yêu thương dân, muốn vì phụ hoàng chia sẻ, nên đã dâng tấu khẩn cầu Hộ bộ cấp phát ngân lượng, bao trọn toàn bộ quán trọ từ cửa Tây Trực đến ngõ Tây Tứ, dùng làm chỗ nghỉ chân cho các vị quan về kinh báo cáo công việc ở tạm đôi ngày.

Năm nay khác hẳn những năm trước, bởi vì kinh thành chuyện mừng liên tiếp, có không ít dân chúng đổ về kinh đón tết, các thần tử sau khi vào kinh đều vì chuyện ngủ nghỉ mà âu sầu lo lắng, sau khi tấu chương được phê chuẩn thì Bình vương càng thêm được lòng đại thần trong triều.

Còn Thuần vương lại hết lần này đến lần khác khiến Hoàng thượng thất vọng, trải qua việc ngã ngựa cùng hàng đống chuyện lớn nhỏ kéo theo, dường như Hoàng thượng cũng có phần thất vọng với Thuần vương, nên trên cung yến mới ban cho Bình vương độc hưởng ngự yến.

Các võ tướng sẽ không dễ dàng phục tùng bất cứ ai, Thôi thị vì Bình vương chọn Minh Hà quận chúa làm Bình vương phi, chính là nhắm vào binh quyền trong tay Uy Khâm hầu. Tuy Bình vương đã hơn hai mươi, nhưng hậu viện vẫn bỏ trống nhiều năm, thứ nhất là do Minh Hà quận chúa tuổi còn quá nhỏ, thêm nữa Hoàng thượng đối với chuyện này cứ lần lữa không chịu hạ chỉ, bên phe Bình vương liền không dám phỏng đoán lòng vua, chỉ đành gác chuyện sang một bên.

Lần cung yến này Hoàng thượng lại cùng lúc ban thưởng cho Minh Hà quận chúa và Bình vương, cũng coi như tỏ rõ thái độ. Theo cậu thấy, chuyện Bình vương chuyển vào Đông cung đã chắc như đinh đóng cột.

Con yên tâm, cậu sẽ không lỗ mãng làm càn đâu. Lần này cậu buộc tội Cao Lập, công tư rõ ràng, cậu không thẹn với lương tâm, cho dù Thuần vương vì chuyện này mà ghi hận cậu, nhưng trong khoảng thời gian này thách hắn cũng không dám động chạm đến cậu.”

Tuệ An nghe vậy, trong lòng càng thêm lo lắng, Thuần vương ra tay chiêu trí mạng, thêm chuyện này, hắn không hận chết cậu mới là lạ. Vốn Thuần vương còn là người lòng dạ nhỏ nhen, ai biết hắn có thể làm ra chuyện gì nữa.

Thẩm Phong thấy Tuệ An chau mày, nhẹ giọng khuyên nhủ:

“Con cứ yên tâm, Cao Lập tuy được Quan Tướng quốc và vài đại thần cực lực che chở, nhưng cậu tin trong lòng Hoàng thượng đã có quyết định. Nói đến chuyện đó cậu lại cảm thấy thú vị, lần này Quan tướng quân không những không nói giúp Cao Lập, còn tình nguyện đứng ra thay Hoàng thượng tra án, nghiêm trị Cao Lập và đồng bọn.

Hai cha con nhà này đúng là lạ đời, con trai công khai mang vụ án lên triều xét xử, thậm chí không ngại dâng tấu vạch tội phụ thân, nói Cao Lập xuất thân là học trò của Quan Tướng quốc, Quan Tướng quốc vì tình riêng mà bao che trọng phạm.

Hôm nay vào triều, hai cha con nhà này còn tranh cãi một phen, Quan tướng quân mới nói mấy câu, Tướng quốc đã tức muốn tắt thở, trực tiếp quỳ khóc trong triều, mắng con trai bất hiếu. Tên tiểu tử Quan Nguyên Hạc kia cũng rất cứng đầu, nói trước đại nghĩa sau tiểu nghĩa, trung và hiếu không thể lưỡng toàn, khiến cho Quan đại nhân suýt ngất tại trận. Ha ha, đứng trên triều không khác nào đang xem kịch, mà vở kịch đặc sắc thế này đúng là hiếm có.”

Tuệ An nghe vậy, hơi sững sờ, chớp mắt mấy cái, nhớ tới hôm đó ở Quan phủ, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy Quan Nguyên Hạc và phụ thân đang cãi cọ lẫn nhau.

Xem ra hai cha con này có oán hận không nhẹ đây, bất quá ở trên triều đình, giữ ánh mắt của bao nhiêu người, Quan Nguyên Hạc vẫn dám dẫm đạp lên mặt mũi phụ thân như vậy, thực sự là… Quá bừa bãi thì phải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK