Mục lục
[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đường Linh

Beta: Ánh Nguyệt

Trong lúc Tuệ An còn đang suy nghĩ, Thẩm Phong đã đứng lên, nói:

“Chuyện này con không cần lo lắng, cậu trung thành với Hoàng thượng, Thuần vương kia dù có cứng đầu đến đâu cũng không làm gì được cậu. Con nghỉ ngơi cho tốt, cậu về trước.”

Tuệ An nghe vậy vội vàng đứng dậy, nghĩ đêm qua Thẩm Phong chỉ sợ cũng không thể nghỉ ngơi tốt, sáng sớm ngày ra lại tới chỗ nàng, liền khuyên ông mau về nghỉ.

Thẩm Phong thấy Tuệ An quan tâm mình, trong lòng rất vui, liên tục gật đầu.

Tuệ An đưa ông ra ngoài viện, nghĩ Đồng thị chắc cũng đang ngóng trông ông, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Cậu trở về nhớ cùng mợ nói chuyện rõ ràng, đừng tức giận nữa, hôm qua mợ khóc sưng cả hai mắt. Cậu không đau lòng, nhưng An nương đau.”

Thẩm Phong cười ha hả, nói:

“Cậu biết rồi, mệnh lệnh của An nương là nhất.”

“Cậu lại giễu cợt con, cậu mau đi về đi.”

Tuệ An chu môi nói, Thẩm Phong lại cười một tiếng, lúc này mới sải bước mà đi.

Tuệ An vất vả lắm mới có người, hơn nữa ở trên người Đồng thị, nàng lại cảm nhận được tình thương của mẹ đã mất từ lâu, tất nhiên không hi vọng vì nàng mà làm cho Thẩm Phong và Đồng thị sinh ra hiềm khích.

Trải qua kiếp trước, nàng hiểu được quan hệ giữa người với người cũng cần phải tính toán, tuy chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng trong lúc lơ là cũng có thể gây ra đại họa, cho nên ngay cả khi đã trở về phòng, nàng vẫn hơi nhấp nhổm không yên, lại gọi Thu Nhi đi Tây viện dò hỏi một chuyến.

Lúc Thu Nhi trở lại, vẻ mặt mỉm cười nói:

“Cô nương đừng lo lắng, cữu lão gia sau khi trở về đã trực tiếp đến chính phòng, sau đó cữu phu nhân còn đích thân ra ngoài, phân phó Thanh Bình tỷ tỷ mang canh nóng lên cho cữu lão gia, lại lấy một chậu nước nóng mang vào, tự mình lau mặt cho lão gia, hai người vừa nói vừa cười rất hòa thuận.”

Tuệ An nghe vậy, lúc này lòng mới nhẹ xuống, lại trở về phòng ngủ bù một giấc, sau khi tỉnh dậy, nghe Phương mama nói Thanh Bình đến, nói là buổi trưa Đồng thị bày một bàn tiệc bên Tây viện mời nàng qua, người một nhà ăn với nhau một bữa cơm.

Tuệ An vội vàng chỉnh trang một phen, ngồi vào kiệu đi đến Tây viện.

Tới ngoài viện, Tuệ An xuống kiệu, từ xa thấp thoáng thấy bóng Thẩm Đồng đang lén lút trốn đi, chuẩn bị chạy về phòng, Tuệ An vừa bực mình vừa buồn cười, gấp rút kêu một tiếng:

“Nhị ca xin dừng bước!”

Thẩm Đồng nghe tiếng, giật mình dừng bước, lúng túng xoay người nhìn Tuệ An, Tuệ An nói mấy người Đông Nhi đứng lại, một mình đi đến trước mặt Thẩm Đồng, nghiêng đầu cười nói:

“Nhị ca đây là thế nào, ở đâu ra kiểu mới nhìn thấy biểu muội đã âm thầm trốn đi như thế? An nương có chỗ nào đắc tội Nhị ca rồi chăng?”

Thẩm Đồng nghe vậy, mặt mũi ửng hồng, cười trừ hai tiếng, luôn miệng nói không nhìn thấy Tuệ An.

Tuệ An thấy hắn cố tình giả mù sa mưa*, dứt khoát trầm mặt, nói thẳng:

“Nhị ca dự định về sau đều tránh An nương hay sao? Chút chuyện nhỏ như vậy, đáng giá Nhị ca để tâm đến thế?”

*Trong 36 kế của người xưa có 1 kế gọi là “Minh Tri Cố Muội” mà theo cách hiểu của mình thì nó bao gồm cả “Tung Hỏa Mù Che Mắt” và “Giả Mù Sa Mưa”. Tức là biết rõ một vấn đề gì đó, một chuyện gì đó, nhưng làm như là không biết để che mắt đối tượng

Thẩm Đồng thấy Tuệ An thản nhiên mà nói, nửa phần ngượng ngùng cũng không có, gương đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn mình, trong con ngươi còn có ý trêu chọc. Hắn nhất thời sửng sốt, hồi lâu mới gãi gãi mũi, cười một tiếng nói:

“Biểu muội cởi mở hào phóng, ngược lại là biểu ca ta câu nệ, là lỗi của ta, lỗi của ta.”

Hắn nói xong, lùi về phía sau một bước, hí hửng nhìn Tuệ An, cười khom người chắp tay thi lễ.

Tuệ An trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới nói:

“Nhị ca cứ trêu An nương nữa đi, muội không thèm để ý tới huynh.”

Tuệ An nói xong liền đi thẳng vào nhà, Thẩm Đồng vì chuyện ở rể nên có chút ngượng ngùng khi gặp nàng, nay thấy Tuệ An không để ở trong lòng, thẳng thắn hào phóng, chính mình còn để bụng mới là xấu hổ, hắn cười tự giễu một tiếng, bước nhanh đuổi kịp nàng, hết lời nịnh nọt tiểu biểu muội.

Trải qua kiếp trước si mê không dứt với Lý Vân Sưởng, lại gặp thế sự đổi thay, sống chết chỉ là chuyện trong chớp mắt, nên được làm người một lần nữa, kiếp này nàng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đối với tình yêu nam nữ cũng chẳng cầu mong nhiều, càng không câu nệ chuyện lễ giáo.

Nàng thấy Thẩm Đồng buông được khúc mắc trong lòng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nói:

“Nhị ca cũng thật là, nếu huynh cũng giống như An nương vừa rồi, chỉ xem muội là biểu muội, vậy cứ nói thẳng cho cậu biết. Nếu không phải Nhị ca do dự không quyết, cũng sẽ không khiến cậu nổi giận, mợ đau lòng như vậy.”

Thẩm Đồng nghe vậy, mặt lộ vẻ cười khổ, nói:

“Lúc trước là do Nhị ca khờ khạo, may mắn được Quan tướng quân nhắc nhở, nên mới… Cũng may biểu muội không so đo với Nhị ca.”

Tuệ An không khỏi hoảng hốt, lông mi hơi run rẩy, kinh ngạc nói:

“Việc này thì liên quan gì đến Quan tướng quân?”

Thẩm Đồng tức thì liến thoắng nói:

“Lúc trước Nhị ca không suy nghĩ chu toàn, là Quan tướng quân nhắc nhở huynh, nếu như đáp ứng mối hôn sự này, khó tránh sẽ phải ở luôn tại kinh thành. Biểu muội cũng biết đấy, Nhị ca là người không chịu nổi trói buộc, vào quân đội tuy có hơi khổ, nhưng được cái thoải mái tự tại, hoàn thành lý tưởng huynh vẫn theo đuổi… Biểu muội chớ trách huynh.”

Nói với Tuệ An về hôn sự này, Thẩm Đồng vẫn cảm thấy ngại ngùng, nhưng hắn nghĩ về sau hai người còn gặp mặt lâu dài, nếu Tuệ An đã không để ý, chẳng bằng nhân dịp này nói rõ mọi chuyện, trong lòng hai người cũng sẽ không lưu lại khúc mắc.

Cho nên Tuệ An vừa hỏi, hắn liền thành thật khai báo rành mạch ngọn nguồn sự việc. Tuệ An nghe xong, trong lòng không hiểu sao lại có phần căng thẳng, hồi lâu lại bĩu môi, lẩm bẩm một tiếng:

“Người này… Còn nói ta thích xen vào việc của người khác!”

Thẩm Đồng nghe nàng lẩm bẩm, không khỏi nhìn chằm chằm Tuệ An, Tuệ An cũng thu hồi biểu cảm, thản nhiên cười với hắn, liền đi vào phòng.

Bữa tiệc này nàng ăn rất vui vẻ, Đồng thị và Thẩm Phong đã hòa hảo như lúc ban đầu, lại có đám người Thẩm A Đồng với Tuệ An tận lực khuấy động không khí, trong phòng ngược lại rộn rã không ngừng.

Đợi dùng bữa xong, bốn huynh đệ Thẩm gia đều có chuyện phải làm, Tuệ An thì nhàn tản, liền ở lại phòng trò chuyện cùng Đồng thị.

Đồng thị nắm tay nàng, mặt ửng hồng nói:

“Hôm qua mợ tâm tình không tốt, nói chuyện khó nghe, An nương đừng chấp nhặt với mợ.”

Tuệ An đương nhiên không trách bà, còn vui vẻ nịnh nọt một phen, Thẩm Phong cũng thỉnh thoảng chen vào đôi câu, trong phòng vô cùng ấm áp, đầy ắp tiếng cười vui.

Ba người hàn huyên một hồi, Tuệ An đang dựa vào vai Đồng thị, giúp bà chọn giày cho Thẩm Phong, đột nhiên nghe Thẩm Phong nói :

“An nương, con thấy lão Tam, lão Tứ nhà cậu như thế nào? Cậu nghe nói con hay dẫn lão Tứ đi chơi nhất?”

Thẩm Tiểu Đồng và Thẩm A Đồng? Dĩ nhiên Tuệ An chỉ xem hai người đó là bạn bè đồng lứa, nàng không ngờ Thẩm Phong sẽ hỏi như thế, giật mình sững sờ, Thẩm Phong cho rằng nàng xấu hổ, liền vỗ bắp đùi nói:

“Cậu và mợ không phải người ngoài, An nương có gì cứ nói, cũng đừng thẹn thùng, nữ nhi Thẩm gia ta nên giống nam tử hán, thẳng thắn dũng cảm mới đúng. Con thấy lão Tam, lão Tứ, ai tốt hơn? Có nhìn trúng hai tiểu tử đó không? Nếu như không nhìn trúng, con cũng nói thẳng, cậu mợ sẽ tính tiếp cho con.”

Nghe Thẩm Phong nói, Tuệ An lập tức nhạy cảm nhận ra, nụ cười trên mặt Đồng thị khẽ cứng đờ, nàng thầm cười khổ, nghĩ Thẩm Phong đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, mãi mới tránh được vấn đề này, ai ngờ ông lại oang oang lôi ra như thế.

Chuyện này phàm là gia đình khấm khá một chút, có thể tránh được liền tránh, ai muốn để con trai mình đi ở rể nhà khác kia chứ, chưa nói đến việc bắt con trai tủi thân, cả đời đều bị nữ tử đè đầu, mà ra ngoài cũng bị người khác chỉ trỏ, nói bóng nói gió.

Tuy Đồng thị mang ơn mẫu thân nàng, nhưng chuyện này so với cốt nhục mà tính đã là cái gì. Đồng thị lại là người kiêu ngạo, cho dù Hầu phủ có tốt đến đâu, chỉ sợ bà cũng không bằng lòng để con trai đi ở rể, có thể đồng ý với Thẩm Phong đã là thiên vị Tuệ An lắm rồi.

Vậy mà Thẩm Phong lại không hiểu được điều này, ông nói như vậy, chẳng khác nào coi con trai mình là món hàng, tùy ý Tuệ An chọn lựa, lúc chọn còn phải xem nàng có vừa mắt hay không.

Đồng thị nghe xong lời ông nói, còn vui vẻ được mới là lạ, nhưng nếu nàng cự tuyệt lần nữa, chẳng phải là coi thường mấy vị biểu ca hay sao? Cho dù nàng có nói khéo hơn nữa, trong lòng Đồng thị cũng khó tránh khỏi sinh ra bất mãn.

Tuệ An nghĩ vậy, liền cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng Đồng thị lại giữ chặt tay nàng, nói:

“Tuổi con cũng không còn nhỏ, mắt thấy đã sắp mười bốn, nếu hôn sự còn chần chờ, về sau sẽ càng vội vã. Bây giờ riêng việc đính hôn, rồi chuẩn bị của hồi môn các loại cũng phải mất một hai năm, thời gian đã cấp bách lắm rồi, e rằng đến đó mới tìm sẽ không ổn.

Hoàng Thượng chỉ cho phép cậu con ở lại kinh đến tháng hai năm sau, nếu không nhanh chóng lo xong hôn sự của con, bảo cậu và mợ làm sao yên lòng. Lão Nhị coi như bỏ qua, tuy nói có chút nhanh nhẹn, nhưng nó tòng quân đã lâu, tính tình quái đản khó chiều.

Lão Tam lão Tứ lại đã bị mợ chiều hư, nếu con không nhìn trúng bọn nó, cứ nói thẳng với mợ, không cần cố kỵ. Hay là con đã nhìn trúng công tử nhà ai rồi, cũng không được giấu giếm mợ, nếu vì thẹn thùng mà làm chậm trễ đại sự cả đời, cậu con sẽ không bỏ qua con đâu.”

Đồng thị vẫn luôn nhớ tới tình nghĩa năm đó cùng Thẩm Thanh, cũng thương Tuệ An tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, cô đơn một mình, lại có ý muốn giúp phu quân chăm sóc cháu gái, nên mới đồng ý cho con trai ở rể Hầu phủ.

Nhưng chuyện hôm qua lại khiến bà sinh lòng kháng cự, chủ yếu là do phu quân đối với cháu gái này quá mức yêu thương, sau này hai phu thê chúng nó sống với nhau không thiếu được sẽ xảy ra mâu thuẫn. Theo tình hình hôm qua, nếu thật sự để con trai vào cửa Hầu phủ, chỉ sợ về sau mặc kệ đúng sai thế nào, phu quân cũng chẳng nói hai lời liền xử trí con trai nhà mình trước, đây không phải là kêu con trai nhảy vào hố lửa tử sao.

Thêm nữa, cưới vợ tất nhiên phải lấy một nữ tử ngoan ngoãn biết điều, lý nào lại đi nghênh đón tôn thần về nhà cung phụng. Thật ra không phải bà không thương Tuệ An, chỉ có điều đã là người thì luôn có tâm tư riêng, bà rất yêu mến Tuệ An, nhưng càng cảm thấy không phải lúc nào thân càng thêm thân cũng tốt cả.

Hôm nay bà cản trở chuyện này, ngày sau chắc chắn sẽ bồi thường Tuệ An vạn phần, đợi đến khi Tuệ An xuất giá, bà nguyện ý coi nàng như nữ nhi của mình mà đối đãi, của hồi môn nhất định sẽ không qua loa đại khái.

Đồng thị nói xong, Thẩm Phong còn chưa phát hiện ra ẩn ý trong đó, nhưng Tuệ An vừa nghe đã hiểu, trong lòng càng quýnh lên. Nàng không trách Đồng thị, ngược lại nàng rất thích bà, bởi vì nàng có thể cảm nhận được tình thương của mẫu thân từ trên người Đồng thị, phần tình cảm này đối với nàng mà nói trân quý vô cùng.

Nàng không muốn tình cảm này bị bất cứ hạt bụi nào che phủ, nếu như hôm nay nàng nói sai một câu, rất có thể sẽ khiến Đồng thị sinh ra khúc mắc, cho dù hiện tại bà không để trong lòng, nhưng tương lai thì chưa chắc, như cơn đau âm ỉ chỉ trực bùng phát.

Hơn nữa Tuệ An cũng sợ vì nàng mà làm phu thê Thẩm Phong nảy sinh hiềm khích, cho nên nàng nghe Đồng thị nói xong, không biết tại sao lại buột miệng nói:

“Tấm lòng của cậu mợ An nương đều hiểu, chỉ là xin cậu mợ đừng vì An nương mà ủy khuất các vị biểu ca, không phải là các biểu ca không tốt… Thật sự là An nương… trong lòng An nương sớm đã có người vừa ý.”

Đồng thị cũng chỉ nói như thế mà thôi, không ngờ trong lòng Tuệ An thật sự có người, nghe vậy thì giật mình, Thẩm Phong cũng sững sờ, sau đó cười ha ha một tiếng, nói:

“Tốt! Đây là chuyện tốt, không biết là tiểu tử nhà nào có phúc khí như thế, được An nương chúng ta nhìn trúng, mau nói cậu nghe một chút nào!”

Tuệ An nghe xong, hai má ửng hồng, Đồng thị trừng mắt liếc ông một cái, khoát tay nói:

“Ông ra ngoài trước đi, để hai mợ cháu chúng tôi nói chuyện, đi mau đi mau!”

Thẩm Phong thấy Tuệ An cúi đầu, chỉ kém không vùi đầu vào trong cổ áo, bèn cười ha hả, đứng lên ra khỏi phòng. Đồng thị lúc này mới cầm tay Tuệ An, hỏi:

“Con và mợ có gì phải thẹn thùng, đứa bé ngoan, mau nói mợ biết, nhân lúc mợ còn ở kinh thành, cũng sớm lo lắng chu toàn cho con.”

Tuệ An nghe vậy, âm thầm cắn răng, hạ quyết tâm, nói:

“Chính là… Chính là người cầu hôn hai ngày trước…”

Nói xong ,cảm thấy cả người nóng như lửa đốt, cúi đầu vùi vào lòng Đồng thị.

Đồng thị nghe xong liền nở nụ cười, bà còn sợ Tuệ An bị mình ép, nên mới nói lời kia, trong lòng vẫn tràn đầy áy náy, cảm thấy đứa bé này tình nguyện chịu thiệt để làm vừa lòng mình, nghĩ có phải mình đã nói hơi quá đáng hay không.

Bây giờ nghe Tuệ An nói nhìn trúng là Quan Nguyên Hạc, nhân phẩm lẫn dung mạo của Quan Nguyên Hạc, kể cả xuất thân địa vị, đương nhiên xuất sắc vô cùng, hai ngày trước lại ngỏ lời cầu hôn, làm sao không tin Tuệ An cho được?

Thầm nghĩ hai đứa trẻ này cũng thật là khó hiểu, đều đã có lòng với nhau, một đứa thì quanh co không nói, đứa kia lại thoái thác cự tuyệt, bảo bà nhìn ra kiểu gì.

Bà nở nụ cười, dí yêu vào trán Tuệ An, nói:

“Con đứa bé này, đã nhìn trúng người ta sao ngày đó còn không đồng ý, lúc này mới nói, không sợ quá muộn rồi à!”

Tuệ An lí nhí nói:

“Ngày đó… Ngày đó con chỉ không muốn bị y coi thường, giống như là con liều chết bám lấy người ta vậy, huống chi việc này cần hai bên lưỡng tình tương duyệt, há có thể… Con cũng không biết trong lòng y nghĩ gì.”

Đồng thị nghe vậy, còn cái gì không hiểu, lập tức dùng cặp mắt sắc như dao lườm Tuệ An một cái, lúc này mới nói:

“Sao mà con suy nghĩ nhiều thế không biết, nếu không, để mợ bảo cậu con đi hỏi Quan tướng quân một chút, rõ ràng mọi chuyện cho con yên tâm.”

Tuệ An nhất thời cấp bách, mới thốt ra những lời này, hiện giờ đầu óc nàng đã rối loạn vô cùng, nghe Đồng thị nói vậy, dọa nàng gấp rút từ trong ngực bà chui ra, cuống cuồng nói:

“Như vậy sao được! Cậu đi hỏi, con còn muốn sống sao! Hơn nữa An nương còn nhỏ, có nhiều việc chưa làm xong, cái chết của mẫu thân vẫn chưa tra rõ, Hầu phủ lại đang bấp bênh… Hôn sự của An nương cũng không vội, cậu mợ không cần lo lắng An nương. An nương nói ra là để cậu mợ an tâm mà thôi, thật sự không phải… Không phải là muốn…”

Đồng thị thấy Tuệ An nôn nóng giải thích, buồn cười lắc đầu, bà cũng từng là nữ tử, sao có thể không hiểu cảm giác trong lòng Tuệ An lúc này, liền kéo tay nàng vỗ về, nói:

“Được rồi, ý của con mợ đều hiểu, việc này mợ và cậu con sẽ không nhúng tay vào, tùy con vậy, được chưa!”

Tuệ An đã xấu hổ không chịu nổi, nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, gấp rút đứng dậy, mè nheo nói:

“Còn không phải là tại mợ ép hay sao, mợ còn trêu ghẹo con, An nương không để ý tới mợ nữa!”

Nói xong liền xoay người, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Đồng thị nhìn theo bóng lưng của nàng, cười nghiêng ngả, trong lòng lại nghĩ, việc này bà phải bàn bạc với phu quân ngay, tuy nói không thể kêu phu quân trực tiếp tới cửa tìm người ta, nhưng cũng không thể mặc kệ Tuệ An được.

Nếu thời gian không gấp, chờ chuyện trong phủ ổn định mới nói chuyện cưới gả, vậy định chờ tới năm nào, còn không phải sẽ chậm trễ An nương. Đại sự cả đời của nữ tử nhất định phải nhanh nhanh định đoạt, nếu như năm đó Thẩm Thanh trẻ hơn mười tuổi, lão Hầu gia còn phải vội vàng chọn tên khốn Tôn Hi Tường kia chắc!

Còn nữa, Quan Nguyên Hạc đúng là miếng bánh người ngoài nhìn mà nhỏ dãi, tuổi cũng đã lớn, phu thê bà phải nắm chặt miếng bánh này trong tay.

Lại nói, Tuệ An chạy trốn khỏi phòng Đồng thị, trực tiếp lao ra ngoài sân, đợi ngồi vào kiệu, mới ôm ngực ngẩn người.

Nàng không rõ vừa rồi mình là trong lúc gấp gáp mới nói ra những lời đó để đối phó, hay nóng nảy quá lại nói ra chân tình, nghĩ tới nghĩ lui, thế nào cũng cảm thấy hai má nóng bừng, liên tục đập cái đầu nhỏ vào thành kiệu, phát ra mấy tiếng trầm đục, khiến cho nha hoàn bên ngoài kinh ngạc gọi hai tiếng.

Lúc này Tuệ An mới bình tĩnh hơn, lại nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy vế sau có khả năng lớn hơn một chút, nàng không biết bắt đầu từ khi nào nàng đã nảy sinh tình cảm với Quan Nguyên Hạc, nhưng rõ ràng là loại cảm giác này khác biệt một trời một vực với thứ tình cảm nàng dành cho Lý Vân Sưởng ở kiếp trước.

Kiếp trước lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lý Vân Sưởng, đã có cảm giác đầu óc quay cuồng, mặt mày nở hoa, tiếp theo lại càng to gan theo đuổi, xuất hiện ở bất kỳ nơi nào có mặt hắn, dùng hết mọi biện pháp tiếp cận hắn, bắt hắn chú ý tới mình, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều biết nàng có tình cảm với hắn, mê mẩn quên đường về.

Nhưng lần trọng sinh này, Tuệ An chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, ngượng ngùng xấu hổ, giống như đang có một cái móng vuốt nhỏ quấy nhiễu tim nàng, một ngọn lửa nhỏ âm ỉ đốt cháy lòng nàng, khiến nàng khó mà ngồi yên, toàn thân nóng lên.

Đừng nói là theo đuổi người kia, giống như hôm nay, nàng chỉ hận không thể đào cái hang đem bản thân chôn vùi vào đó, mới có thể giấu đi dáng vẻ thẹn thùng này.

Tuệ An nghĩ mãi cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, dứt khoát lấy tay chà xát hai má nóng bỏng, sau đó mới ngồi thẳng thân mình, buồn bực lẩm bẩm:

“Thôi, không phải là trong lòng nhiều hơn một người sao, có gì đặc biệt đâu, vẫn sống như bình thường là được!”

Thích thì thích đi, cũng không có gì phải phủ nhận, kiếp này nàng đã sớm nghĩ kỹ, sẽ không vì bất cứ nam tử nào mà thay đổi bản thân, cho dù yêu mến cũng không nhất định nàng có thể sánh vai cùng người kia, Hầu phủ còn cần nàng gánh vác, chuyện phải làm còn rất nhiều, có gì đặc biệt đâu kia chứ.

Tuệ An nghĩ vậy, tâm tình từ từ yên tĩnh trở lại, khi xuống kiệu trong Dung Lê viện, sắc mặt nàng đã không nhìn ra dấu vết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK