Mục lục
[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Mỹ Kha khó chịu, chẳng lẽ Tôn Hi Tường lại khá hơn? Nếu như lúc trước nữ nhi có thể leo lên môn hộ cao sang thế này, được làm thông gia với Tướng quốc, trong mộng ông cũng có thể cười tới khi tỉnh lại ấy chứ.

Nhưng hôm nay nữ nhi và mình đã ở thế như nước với lửa, ngày qua ngày đều chăm chăm liên minh với người cậu không cùng huyết thống tìm cách cắn xé ông, nó sống càng tốt, đồng nghĩa với việc ông càng sống tệ.

Vốn dĩ ông còn nghĩ, nữ nhi này có nhảy lên trời thì suy cho cùng chuyện chung thân của nó vẫn bị ông nắm chắc trong tay, ai ngờ nữ nhi này lại có bản lĩnh như vậy, được nhà trai coi trọng, lập tức gửi tới cho ông một phong thư cảnh cáo. Trước kia nữ nhi đã không thèm để ông vào trong mắt, nay có được hôn sự như ý, chỉ sợ sẽ càng không coi ông là cha, thẳng tay sửa trị!

Cho nên Tôn Hi Tường vừa tiễn đi người của Quan phủ, trở về Xuân Vận uyển liền đùng đùng nổi giận, ông vốn tưởng rằng chuyện này đã xấu tới cực điểm, nhưng đến buổi tối, ông lại nhận được một tin tức khiến ông càng thêm đứng ngồi không yên, căm tức muốn nổ phổi, không khác gì bão tuyết giữa trời đông, làm cho ông vừa sợ vừa cáu.

Thì ra là từ hôm mẹ con Đỗ Mỹ Kha vào phủ, Tuệ An đột nhiên như biến thành một người khác, dùng Thẩm Thanh đã mất áp chế Đỗ Mỹ Kha, bắt bà quỳ lạy hành lễ, Tôn Hi Tường liền nổi lên nghi ngờ đối với nữ nhi này.

Sau ông càng cảm thấy thái độ của nữ nhi với mình dần dần chuyển biến, trước kia hai người mặc dù cũng không thân cận, nhưng ít nhất nữ nhi này vẫn luôn kính cẩn nghe theo lời mình, nhưng bây giờ đừng nói là kính trọng, quả thực còn xem ông như kẻ thù không bằng.

Những chuyển biến này không thể nào là do dăm ba câu của lũ điêu nô đã có thể khích tướng nàng, cho nên Tôn Hi Tường nghi ngờ Tuệ An đã biết chuyện gì, nên nàng mới quay ngoắt chống đối mình như thế.

Ông nghĩ tới nghĩ lui, chuyện có thể khiến Tuệ An ghi hận với ông, cũng chỉ có cái chết của Thẩm Thanh mà thôi.

Chuyện năm đó ông xử lý cực kỳ sạch sẽ, nếu lúc ấy đã không bị người nhìn ra manh mối, giờ cách bao nhiêu năm, vậy càng không có khả năng bị người phát giác mới đúng, ông nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc đã sai sót ở bước nào.

Nhưng bởi vì sự tình quan trọng, trong lòng ông nổi lên hoài nghi, làm sao có thể không tìm hiểu đến cùng, sớm chuẩn bị lối thoát cho mình?

Nên ông như ở bên ngoài như có như không tung hỏa mù, muốn thử dò xét Tuệ An. Nếu thật sự có người âm thầm điều tra cái chết của Thẩm Thanh, như vậy tất nhiên sẽ đi theo manh mối giả mà ông để lại, ông cũng sẽ biết ngay.

Từ ngày ông thả tiếng gió ra đến bây giờ vẫn không có động tĩnh, ông vốn nghĩ là mình lo lắng quá nhiều, thật không ngờ hôm nay lại có tin tức truyền đến, quả thực đang có người điều tra chuyện đó!

Thế này bảo ông làm sao có thể không cuống cuồng lên, ông ở trong thư phòng đi tới đi lui hơn một canh giờ, chuyện năm đó nhân chứng vật chứng sớm đã bị ông tiêu hủy sạch sẽ, cho dù thực sự có người hoài nghi chuyện này, không có chứng cớ cũng không làm gì được ông, nghĩ vậy ông mới từ từ bình tĩnh hơn, lại vắt óc nghĩ cách lôi kẻ tìm hiểu kia ra để mà xử lý.

Ông còn chưa nghĩ ra cách gì, thì đã sắp đến ngày cuối cùng của tháng chạp, cũng chính là sinh nhật của Tuệ An.

Quan phủ đến đưa sính lễ là hai bảy tháng chạp, mà sinh nhật Tuệ An lại đúng vào ngày ba mốt tháng chạp. Chạng vạng chiều hôm đó, Thẩm Tuệ An nàng đã thuận lợi có mặt trên đời.

Đại Huy có tập tục, nữ nhi sinh vào tháng hai sẽ bất lợi đối với gia đình, là điềm xấu đến thế gian. Ngay cả cao quý như Văn Thái hậu, sinh ra là đích nữ Văn thị, nhưng cũng vì sinh vào tháng hai, từ nhỏ đã bị cha mẹ đưa đến một nhà thân thích phương xa mà nuôi lớn, đợi lúc cập kê mới đón trở lại, gả cho Thánh Tổ hoàng đế.

Nghe nói vị họ hàng xa của Văn gia kia gia cảnh bần hàn, Văn Thái hậu từ nhỏ không được cha mẹ quan tâm, khi còn bé lên núi đốn củi, xuống đất làm ruộng, việc nặng gì cũng từng làm qua, chịu không ít khổ.

Mà Tuệ An lại sinh ra trong ngày cuối cùng của tháng chạp, thường được người ta coi là mang tới phúc khí. Lần sinh nhật này, Tuệ An cân nhắc đến mấy ngày, một là gần đây phủ Phượng Dương hầu xảy ra rất nhiều chuyện, đã mấy lần bị người nghị luận, nàng không muốn lần nữa trở thành tâm điểm, miễn cho lại rước về phiền phức không đáng.

Hơn nữa, nay nàng đã đính hôn cùng Quan Nguyên Hạc, Tuệ An nghĩ nếu tổ chức tiệc sinh nhật quá to, chỉ sợ cũng sẽ bị những kẻ tiểu nhân buông lời đàm tiếu, nói nàng khoe khoang các loại.

Xuất phát từ những ý này, nàng chỉ muốn ở trong phủ bày một bàn tiệc nhỏ, cùng gia đình cậu ăn bữa cơm là được.

Nàng đem ý nghĩ này nói cho Đồng thị, Đồng thị lại cực lực phản đối. Bà nói năm nay Thẩm Phong nhất định sẽ điều tra ra nguyên nhân cái chết của Thẩm Thanh, giờ phút này Hầu phủ làm việc nên đi thẳng ngồi ngay, đường đường chính chính mới có thể ngăn cản miệng lưỡi người ngoài.

Chưa kể đính hôn vốn là một trong những chuyện vui lớn nhất của đời người, không cần phải che giấu, làm người thì nên tự tại một chút, sao phải sợ người khác nói mà co đầu rụt cổ, dù bị coi là đắc chí khoe khoang hay thẳng thắn phóng khoáng, thì cũng phải đường hoàng mà làm.

Tuệ An ngẫm lại cảm thấy rất đúng, lúc này liền gật đầu, cùng Đồng thị thương lượng việc này phải làm thế nào, nên mời ai tới.

Cuối cùng sau khi hai người thương lượng cho ra kết quả là, từ khi gia đình Thẩm Phong trở về phủ Phượng Dương hầu vẫn chưa có cơ hội chính thức đãi khách, nếu không ngại thì thừa dịp sinh nhật Tuệ An, cũng đưa luôn thiệp mời đến các phủ, đến lúc đó Thẩm Phong và mấy vị Đồng biểu ca ở đại sảnh tiếp đãi nam khách, Đồng thị tiếp đãi các phu nhân, chúng tiểu thư thì do Tuệ An làm chủ, như vậy nhất cử lưỡng tiện, là ý kiến tốt nhất được cả hai công nhận.

Hai người quyết định xong, đem tên những tân khách muốn mời cùng tiệc rượu đồ ăn, đồ đạc cần thiết đều thống nhất ghi lại vào sổ, rèn sắt khi còn nóng, lập tức sai nha hoàn gọi Kiều tổng quản và những quản sự phòng bếp tới, dặn dò tỉ mỉ các hạng mục xong xuôi đâu đấy, Tuệ An mới trở về Dung Lê viện.

***

Đêm hôm đó, một căn phòng bên trong Hầu phủ.

Tôn Hi Tường ôm một nữ tử, vẻ mặt mệt mỏi dựa vào đầu giường, trầm tư nhìn rèm giường bị gió thổi lơ lửng giữa không trung.

Nữ tử kia thấy ông như thế, không khỏi nghiêng người ngồi dậy, đưa tay xoa xoa trán ông, nói:

“Chẳng lẽ lão gia vẫn suy nghĩ về chuyện của Đại cô nương hay sao?”

Tôn Hi Tường nghe vậy, trong lòng bực bội, đẩy tay nàng ra, nói:

“Ta há có thể không suy nghĩ, nha đầu kia hận chết ta, tình huống của ta hiện tại không khác gì có một thanh kiếm kề sát bên cổ, nếu ta không nghĩ ra biện pháp chống lại, sớm muộn gì cũng sẽ bị lột sạch rồi đuổi ra khỏi phủ Phượng Dương hầu, đến lúc đó ngươi cũng đừng mong sung sướng hơn ai!”

Nữ tử kia nghe giọng nói của ông đã có phần bực mình, sắc mặt lại càng khó coi, chỉ mím môi cười một tiếng, nói:

“Việc này thật ra cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có điều phải xem lão gia ngài có bỏ được hay không…”

Tôn Hi Tường nghe nàng nói có biện pháp, dĩ nhiên rất vui mừng, nhìn nàng gấp rút hỏi:

“Là biện pháp gì, nói mau.”

Nàng kia chỉ cười không nói, thấy ông nóng nảy, mới vội trả lời:

“Lão gia đừng vội, nếu như biện pháp của nô tỳ có tác dụng, lão gia sẽ ban thưởng nô tỳ thế nào?”

Tôn Hi Tường thấy nàng cười duyên mà nói, vẻ mặt quyến rũ, mỉm cười khiêu khích, không khỏi kéo người vào trong ngực, nhưng giờ phút này ông nào có tâm tư làm loại chuyện đó nữa, chỉ đùa nàng kia một chút, dụ dỗ nói:

“Nàng nói đi, chỉ cần biện pháp của nàng hữu dụng, cho dù muốn ta đây nâng nàng lên làm thiếp đều được hết.”

Nữ tử nghe vậy, trên mặt lộ ý cười lạnh, đầu chôn ở trước ngực Tôn Hi Tường khẽ cười mỉa, chậm chạp nói:

“Nếu như có một ngày lão gia nắm trong tay phủ Phượng Dương hầu này, muốn bao nhiêu mỹ thiếp mà không được, đến lúc đó có nâng nô tỳ lên làm thiếp, cũng chưa chắc nhớ ra nô tỳ là người nào.”

Lời nàng nói đầy ý ghen tuông, Tôn Hi Tường nghe vậy cười một tiếng, vỗ vỗ đầu vai nàng, hỏi:

“Vậy nàng muốn cái gì?”

Nữ tử lúc này mới nói:

“Tương lai lão gia có được phủ Phượng Dương hầu, có thể khoan dung một chút, cho nô tỳ ít tiền thả về quê cũ được không?”

Nàng nói xong, thấy sắc mặt Tôn Hi Tường thay đổi, ánh mắt bao hàm nghi ngờ cùng âm trầm nhìn mình chằm chằm, vội nói:

“Nô tỳ cũng không cam lòng rời khỏi lão gia, thế nhưng quả thực trong lòng nhớ nhà vô cùng, kinh thành này mặc dù cái gì cũng tốt, nhưng trong nhà nô tỳ còn có mẹ già em thơ, mong lão gia có thể cho nô tỳ trở về tận hiếu.”

Tôn Hi Tường nghe vậy, nghĩ tới chuyện mấy chuyện đen tối mình từng làm nàng cũng hay biết, giữ nàng lại cũng là một mầm họa khó lường, chẳng bằng cho tiền đuổi đi, liền gật đầu nói:

“Chuyện này lão gia ta đáp ứng nàng, giờ nàng nói đi, biện pháp thế nào mới có thể cắt đứt hậu hoạn cho lão gia ta?”

Nàng kia thấy ông đồng ý, sắc mặt tức thì sáng ngời, liền nói:

“Lão gia, nếu Đại cô nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão gia còn sợ phủ Phượng Dương hầu không rơi vào trong tay ngài sao?”

Tôn Hi Tường vốn tưởng rằng nàng có chiêu thức tuyệt vời gì, nghe nàng nói biện pháp lại chỉ là như vậy, không khỏi liền đen mặt, nói:

“Nếu là lúc trước, phủ Phượng Dương hầu mất tiểu chủ tử, đương nhiên chính là do lão gia ta định đoạt. Nhưng hôm nay gia đình Thẩm Phong đã về phủ nhận tổ quy tông, cho dù mất Thẩm Tuệ An, phủ Phượng Dương hầu cũng không đến lượt ta xen vào, chỉ tiện nghi bọn họ mà thôi! Nàng cho rằng lão gia ta không nghĩ tới trường hợp này sao, hừ!”

Nàng kia nhưng lại cười một tiếng, nói:

“Lão gia đừng nóng vội, nô tỳ còn chưa nói hết mà, lão gia có thể đem chuyện bất trắc của Đại cô nương đẩy lên đầu huynh đệ Thẩm gia, giá họa tội danh mưu đoạt gia sản cháu gái cho cữu lão gia, đến lúc đó… “

Nàng khẽ dừng, nhếch môi cười, ý tứ trong đó không nói cũng có thể ngầm hiểu, Tôn Hi Tường nghe vậy, phút chốc hai mắt sáng ngời.

Đúng vậy, nếu có thể đem việc này đổ lên đầu gia đình Thẩm Phong, đến lúc đó ông lại lấy danh nghĩa là cha ruột Tuệ An ra mặt đòi lại công bằng cho nữ nhi, vậy còn sợ Thẩm Phong không rơi vào kết cục thân bại danh liệt sao? Còn sợ phủ Phượng Dương hầu này không nằm trọn trong lòng bàn tay ông ấy à?

Nữ tử thấy Tôn Hi Tường động tâm, lại nói tiếp:

“Nhưng suy cho cùng Đại cô nương vẫn là cốt nhục ruột thịt của lão gia ngài, chỉ sợ lão gia không bỏ được mà thôi.”

Nếu là trước đây, chỉ sợ Tôn Hi Tường đúng là sẽ do dự, nhưng hiện giờ trong lòng ông sớm đã không coi Tuệ An là khuê nữ mình, ngược lại còn cho nàng là kẻ thù không đội trời chung, thậm chí so với kẻ thù càng hận hơn mấy phần.

Bởi vì trong suy nghĩ của ông, mình là cha, thiên hạ này luôn có một hai người phụ thân phạm lỗi, chẳng lẽ như thế thì không phải vẫn là bậc phụ thân sao, nữ nhi này của mình không những không nghĩ như vậy, còn khắp nơi đối nghịch với ông, nay lại vẫn âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ đẻ mình. Đã đến tình trạng này, nếu ông không phản kích, e rằng ngày sau người chết chính là ông.

Tôn Hi Tường không muốn chết, huống chi chó cùng dứt giậu, thỏ vội còn cắn người, vì cái mạng của mình, ông có gì mà không thể bỏ qua. Cho nên việc này ông không cần suy nghĩ nhiều, nói luôn:

“Vô độc bất trượng phu, nàng nói đi, có biện pháp gì?”

Nữ tử trầm giọng nói:

“Vậy khế ước bán thân của nô tỳ… “

Lúc này Tôn Hi Tường làm sao còn không theo nàng, gấp rút đáp ứng, nói ngày mai liền đưa khế ước bán thân và ngân lượng cho nàng, nữ tử lúc này mới ghé sát vào bên tai Tôn Hi Tường, nói:

“Hôm nay nô tỳ nghe nói trong phủ chuẩn bị mở tiệc lớn chúc mừng sinh nhật của Đại cô nương, hiện giờ danh tiếng phủ Phượng Dương hầu đang lúc hưng thịnh, đến lúc đó chúng đại nhân, phu nhân, tiểu thư các phủ chắc chắn không dám không nể mặt phủ ta, thi nhau tới cửa, nếu như hôm đó… “

Nữ tử nói đến chỗ quan trọng, lại đè nén giọng mà nói, bên ngoài gió lớn thổi qua, len qua khung cửa sổ mà rít gào, thanh âm kia đã thấp đến nỗi không thể nghe rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy dưới ánh đèn lúc tối lúc sáng, khuôn mặt Tôn Hi Tường không ngừng biến đổi, mang đầy âm trầm ác độc.

***

Sáng hôm sau, Dung Lê viện.

Từ sau khi cùng Đồng thị thương lượng danh sách những người nên mời, rồi phát thiệp ra ngoài, Tuệ An liền vội vàng sắp xếp các loại việc vặt cần thiết cho yến hội ngày đó, bởi vì thời gian cấp bách nên cũng rất là bận rộn.

Mà Văn Cảnh Tâm còn chưa kịp đợi đến sinh nhật Tuệ An, tảng sáng ngày hai chín đã chạy tới phủ Phượng Dương hầu, nàng vừa nhìn thấy Tuệ An tức thì lửa giận ngút trời, nhào lên dùng sức đánh Tuệ An hai cái.

Tay Văn Cảnh Tâm vừa nhỏ vừa yếu, cho dù dùng hết toàn bộ sức mạnh đánh vào trên người Tuệ An cũng chỉ hơi đau mà thôi. Cho nên Tuệ An không trốn, để nàng tùy ý mà đánh, Văn Cảnh Tâm thấy vậy thì đánh không nổi nữa, hung dữ trừng mắt nhìn nàng, cả giận nói:

“Người ta có chuyện gì đều nói cho ngươi biết, ngươi thì tốt lắm, âm thầm định xong hôn sự rồi, ta còn phải nghe chuyện này từ miệng người khác đấy. Ngươi! Ngươi! Ngươi thật đáng giận!”

Văn Cảnh Tâm phồng mang trợn mất cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là người nhã nhặn được dạy dỗ bao năm, không thể xả ra lời khó nghe, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ “đáng giận” liền ấm ức quay mặt đi.

Tuệ An thấy nàng như thế, gấp rút đi đến kéo tay nàng, cười nói:

“Cảnh Tâm, đừng giận mà. Hôn nhân đại sự, là do lệnh của phụ mẫu, ta sao dám nói trước.”

Văn Cảnh Tâm thấy nàng gò má đỏ bừng, cả người sảng khoái không thôi, chân mày khóe mắt đều mang theo một phần quyến rũ, không khỏi nhìn mà ngẩn ngơ. Chỉ cảm thấy từ sau hôm từ biệt ở tết Nguyên tiêu, phong thái của Tuệ An dường như lại thay đổi rất nhiều, càng ngày càng giống một thiếu nữ đang tuổi xuân.

Nữ tử nếu như đính hôn, không khỏi trong lòng thấp thỏm bất an, cũng càng thẹn thùng mong đợi, nhưng Tuệ An lại mang vẻ ngọt ngào vui sướng, rõ ràng chính là có vấn đề, cho nên Văn Cảnh Tâm đối với lời Tuệ An nói một câu cũng không tin, hất ra tay nàng, nghiến răng nói:

“Ngươi không muốn nói thì thôi, cần gì lấy lời này ra lừa gạt ta? Là ta rỗi hơi, sáng sớm ngày ra đã vội vàng chạy đến đây, còn khiến người ta chán ghét vứt bỏ, ta trở về phủ là được chứ gì… “

Nàng nói xong liền đứng dậy, Tuệ An thấy nàng thực sự tức giận, trong lòng giật mình, vội vàng ôm tay kéo nàng lại, đỏ mặt nói:

“Ngươi đừng giận mà, ta cái gì đều nói cho ngươi biết, được chưa?!”

Văn Cảnh Tâm lại hừ lạnh, nói:

“Ngươi nói làm gì, lại tính lấy lý do nào thoái thác ta, tốt nhất đừng nói, ngược lại còn tổn thương tình cảm của chúng ta. Ngươi thì có thể nói cho ta biết cái gì? Dù sao cũng vẫn là lệnh của phụ mẫu gì gì đó thôi!”

Tuệ An nghe nàng mở miệng mỉa mai, lúc này liền gấp lên, lí nhí mà nói:

“Cảnh Tâm, ngươi tha thứ ta đi, là ta không phải, ta nói… Ta đem chuyện của ta và chàng đều nói cho ngươi biết, có được không?”

Văn Cảnh Tâm nghe xong, trợn to hai mắt, tròng mắt đen tuyền xoay chuyển một vòng, nhìn chằm chằm Tuệ An, cười đưa tay đẩy nàng, kinh hô:

“Tốt lắm, quả nhiên là có chuyện mà, làm sao lừa gạt được con mắt tinh tường của ta! Ta đã nói rồi, Quan phủ tìm cho Văn Hiên ca ca nhiều mối hôn sự như vậy cũng không được, nay sao lại đột nhiên bằng lòng phủ Phượng Dương hầu.

Còn nữa, Văn Hiên ca ca vì mối hôn sự này, thế nhưng còn tự mình đi săn một đôi chim nhạn về, khiến khắp kinh thành đều sôi sùng sục, hết lời bàn tán, nếu như chỉ là lệnh của phụ mẫu, làm sao sẽ quan tâm như thế. Quả nhiên! Nhanh nói ta nghe một chút, các ngươi rốt cuộc đã có chuyện gì, là lúc nào thì bắt đầu?”

Văn Cảnh Tâm là khuê mật* tốt nhất của Tuệ An, nghe được tin tức Tuệ An đính hôn thì kinh hãi vô cùng, trong lòng đương nhiên là có chút oán giận nàng giấu diếm mình. Nhưng bạn tốt có thể tìm được một mối hôn sự như vậy, trong lòng nàng tất nhiên cũng càng vui mừng, làm sao tức giận gì Tuệ An?

*Khuê mật: Bạn thân chốn khuê phòng, chỉ tình cảm thân thiết giữa hai cô gái.

Tuệ An bị nàng lừa gạt, nay nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng thật sự là dở khóc dở cười, nhưng hôm nay Văn Cảnh Tâm rõ ràng có chuẩn bị mới đến, Tuệ An tuy mắc cỡ không thôi, nhưng vẫn đỏ mặt lôi kéo nàng vào trong khuê phòng.

Hai người chủ tử cùng nhau nói chuyện, Đông Nhi và nha hoàn Miên Tâm của Văn Cảnh Tâm vẫn đứng ở bên ngoài, nghe trong phòng hai vị chủ tử thì thầm nói nhỏ, thỉnh thoảng còn cười đùa một phen, không khỏi cũng hăng hái tán gẫu với nhau.

Văn Cảnh Tâm nghe Tuệ An thuật lại tình hình từ đầu tới cuối, thấy nàng ánh mắt hàm xuân, gò má đỏ bừng, vẻ mặt ngọt ngào. Trong lòng quả thực vừa vui mừng thay nàng, lại vừa hâm mộ ghen tị, đưa tay véo Tuệ An một cái, thở dài nói:

“Thật tốt, Văn Hiên ca ca là lương phối khó có được, các ngươi lại là lưỡng tình tương duyệt, tương lai ngươi gả đi chắc chắn sẽ vui vẻ mà sống qua ngày. Hôm nay ngươi cũng định ra hôn sự rồi, mắt thấy Nhiếp tỷ tỷ cũng sắp đính hôn… “

Văn Cảnh Tâm nói đến đây, thanh âm dần dần thấp xuống, Tuệ An biết nàng đang lo lắng hôn sự của mình, lại chợt nghĩ tới đoạn hôn sự bất hạnh của Văn Cảnh Tâm kiếp trước, nàng suy nghĩ một chút, nắm tay Văn Cảnh Tâm, nhìn nàng chân thành nói:

“Chuyện nhân duyên theo lý là nên nghe lệnh của phụ mẫu, nhưng ta lại cảm thấy đó dù sao cũng là đại sự cả đời nữ tử, ngươi vẫn phải tự mình tìm kiếm mới là tốt nhất. Nếu như tìm được người hợp ý lại có thể khiến cha mẹ hài lòng, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường.

Cảnh Tâm, ngươi đừng dùng ánh mắt kỳ lạ đó nhìn ta, ta nói đều là lời trong lòng. Hạnh phúc vẫn là tự mình theo đuổi được mới chân thực, chuyện gì nắm trong tay mình mới bền vững, cha mẹ cho dù muốn tốt cho ngươi, cũng không thể hoàn toàn hiểu rõ thế nào là tốt hay không tốt với ngươi. Lập gia đình là chuyện lớn nhất đời nữ nhi, ta chỉ là muốn ngươi đừng vì ngượng ngùng mà bỏ nhân duyên mà ông trời an bài, về sau có hối hận cả đời cũng không kịp nữa rồi?”

Văn Cảnh Tâm nghe Tuệ An nói ra lời như vậy, trước còn sợ hết hồn, sau đó lại thực sự lĩnh ngộ được lời nói của nàng, nghĩ tới những lời Tuệ An nói, lại thêm chuyện của nàng và Quan Nguyên Hạc, Văn Cảnh Tâm chỉ cảm thấy vừa hâm mộ vừa ngứa ngáy, trong lòng sôi trào một mảnh lửa nóng.

Nàng cảm thấy lời Tuệ An nói tuy có hơi không hợp lễ nghi, nhưng cũng không phải không có lý. Tuệ An nhìn nàng như có điều suy nghĩ, biết nàng đã hiểu được lời mình, chỉ hi vọng lời này có thể phần nào giúp đỡ nàng.

Văn Cảnh Tâm trầm mặc giây lát, bỗng nhiên cười nhìn Tuệ An, trêu ghẹo nói:

“Trước kia ta vẫn không rõ, Nhị ca tốt như vậy, sao ngươi vẫn không để vào mắt. Hôm nay ta đã hiểu, thì ra là ngươi nhìn trúng người tốt hơn, cũng khó trách, so sánh với Văn Hiên ca ca, Tam ca ta không vào mắt của ngươi cũng đúng. Chỉ đáng thương Tam ca của ta, hôm qua nghe nói ngươi đính hôn còn thương tâm một hồi đây.”

Tuệ An nghe vậy trong lòng buồn bã, nhưng nàng không muốn nói tiếp chủ đề này, nhất thời ra vẻ tức giận, đưa tay đánh Văn Cảnh Tâm, giận dỗi nói:

“Giỏi lắm, ta nói với ngươi lời trong lòng, ngươi lại vẫn kiếm cớ quở trách ta, xem ta thu thập ngươi thế nào!”

Hai người đang cười đùa, đã thấy Đông Nhi vén mành tiến vào, bẩm báo:

“Cô nương, Trình Nhị tiểu thư nhà Giám quan Khâm Thiên giám Trình đại nhân tới chơi, cô nương có muốn gặp không?”

Tuệ An nghe vậy thì sững sờ, hồi lâu mới hiểu được người nàng nói là Trình Mẫn Du, Văn Cảnh Tâm thấy nàng sửng sốt, không khỏi cười nói:

“Hì hì, ngươi còn chưa gả vào Quan phủ, đã có em dâu tương lai đến làm thân, cũng khó trách, Văn Hiên ca ca chính là đích trưởng tử của Quan gia, tương lai ngươi gả qua đó dĩ nhiên sẽ làm đương gia chủ mẫu, chẳng trách hiện tại đã có người tới cửa nịnh bợ.”

Tuệ An thấy nàng lại trêu chọc mình, liền tức tối đẩy Văn Cảnh Tâm vào trong giường, sau đó đùa giỡn một trận, chọc cho Văn Cảnh Tâm liên tục xin tha, nàng mới chịu buông tha, lại quay ra phân phó Đông Nhi:

“Mời Trình tiểu thư tới Viễn Phương các đi, ta lập tức sẽ qua.”

Đông Nhi lên tiếng mà đi, Văn Cảnh Tâm được Miên Tâm hầu hạ xỏ giầy, xuống giường cười nói:

“Ngươi có khách ta cũng không quấy rầy nữa, về trước vậy, chờ ngày mai sinh nhật ngươi lại đến quậy phá tiếp.”

Tuệ An đưa nàng ra ngoài, lại trở về phòng thay đổi xiêm y mới tới Viễn Phương các.

Trình Mẫn Du nhìn thấy Tuệ An đi đến đã cười đứng lên, bước nhanh đón chào, giữ chặt tay Tuệ An cười nói:

“Thẩm muội muội khí sắc thật tốt, ta còn chưa chúc mừng Thẩm muội muội tìm được hôn sự như ý đây, hôm qua ta nghe được tin tức thật sự vui vẻ không thôi, về sau chúng ta… “

Nàng nói dứt lời, hai gò má đỏ ửng, cúi đầu thẹn thùng. Từ ngày tại tiệc sinh nhật của Văn Cảnh Tâm, sau khi Tuệ An nghe Nhiếp Sương Sương phân tích, trong lòng liền không coi Trình Mẫn Du là bạn bè nữa rồi, chẳng qua Trình tiểu thư này cũng chỉ lợi dụng lòng tốt của nàng, lừa nàng một bộ quần áo mà thôi, Tuệ An cũng chưa thể nói là oán hận gì nàng.

Từ sau hôm đó Trình Mẫn Du dường như biến mất trên đời, cũng chẳng thèm đến phủ Phượng Dương hầu nói một câu cám ơn, hôm qua nàng vừa cùng Quan Nguyên Hạc đính hôn, hôm nay nàng liền tới cửa bái phỏng, trong lòng Tuệ An liền sinh ý chán ghét.

Vừa nhìn đã biết nàng đúng là đến lôi kéo làm thân, Tuệ An vốn đã không thích loại nữ tử hám lợi kiểu này, cho nên chỉ cười nói:

“Đông Nhi, sao còn không dâng trà cho Trình tiểu thư, Trình tiểu thư mau mời ngồi.”

Nàng vừa nói vừa đưa tay ra hiệu Trình Mẫn Du ngồi xuống, mượn động tác này mà bất động thanh sắc rút ra cánh tay bị nàng lôi kéo.

Trình Mẫn Du rõ ràng cảm thấy Tuệ An đối với nàng có chút lạnh lùng, nhưng ngẩng đầu đã thấy Tuệ An cười ngọt ngào nhìn mình, nàng chỉ cho rằng mình nghĩ nhiều, lại ngồi xuống cười nói:

“Ta đã sớm nghĩ đến phủ cảm tạ Thẩm muội muội, bất đắc dĩ muội muội cũng biết đấy, hôn sự của ta… “

Hai gò má nàng ửng hồng, lúc này mới thẹn thùng lại nói:

“Mẫu thân nói cô nương đã đính hôn nên ở nhà thêu đồ cưới, học quy củ, không cho phép ta tùy ý ra cửa. Cho nên ta cũng không thể tới tìm muội muội, vì việc này lòng ta vẫn rất áy náy. Hôm qua nghe nói muội muội cùng Quan đại tướng quân đính hôn, trong lòng ta quả thực cao hứng, nên mới đi cầu xin mẫu thân lần nữa. Mẫu thân nói nếu như thế, về sau ta và muội muội chính là người một nhà, cũng không cần quá để ý quy củ, đáng ra nên qua lại nhiều hơn mới đúng, liền đồng ý cho ta ra cửa, chẳng lẽ là muội muội trách ta chưa tới quý phủ tạ ơn, giận ta rồi chăng?”

Sắc mặt Trình Mẫn Du đầy vẻ lo sợ không yên cùng chân thành áy náy, nếu như lúc trước Tuệ An nghe nàng nói thế, chỉ sợ sẽ nghĩ là nàng bị mẹ cả cố ý ngược đãi, không cho nàng ra cửa, sinh lòng thương tiếc, làm sao còn tâm tư so đo trách móc nàng lễ nghi không chu toàn.

Những chuyện khác không nói, riêng về tài đóng kịch, Tuệ An liền phải cam bái hạ phong trước Trình Mẫn Du, nghĩ về sau tránh không được sẽ sống cùng một nhà với nàng, ngày ngày nhìn thấy mặt nhau, Tuệ An lại cảm thấy buồn bực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK