Mục lục
[Dịch]Nhi Nữ Hầu Môn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước kia Tuệ An tuy là bởi vì Trình Mẫn Du lợi dụng mình mà sinh lòng chán ghét với nàng, nhưng về sau ngẫm lại cũng không hề để việc này ở trong lòng.

Dù Trình Mẫn Du không đủ thẳng thắn, lại hay tự tư tự lợi, nhưng rốt cuộc cũng không tính là lòng dạ xấu xa, huống chi có khi tình cảnh của nàng ở trong nhà gian nan có thừa, nên mới phải mạo hiểm tính mạng đánh cược một lần như vậy.

Nay chuyện cách hai năm, hai người lại làm chị em dâu, Tuệ An không muốn vì chuyện nhỏ đó mà đắc tội với người, đương nhiên nàng cũng sẽ không thật lòng đối đãi Trình Mẫn Du thân thiết như trước, mắt nhắm mắt mở vứt qua một bên là được. Huống chi nàng còn chưa đứng vững chân trong phủ này, lại càng không biết hiện tại là tình huống nào, Trình Mẫn Du chủ động tiến cử, Tuệ An lý nào lại buông bỏ cơ hội.

Cho nên hai người từng câu từng chữ cũng là cười đùa vui vẻ, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra thanh âm khúc khích, Trình Mẫn Du nghĩ tới vừa rồi Quan Nguyên Hạc mặt lạnh như băng, cũng biết phu thê nhà người ta đang độ tân hôn, đúng là thời điểm ngọt ngào nhất, cũng sợ làm người chán ghét, liền nhanh chóng chuyển đến đề tài chính, cười nói:

“Ta nghe Chỉ Xảo nói gặp Mai viện Vân cô nương vừa đi về từ bên này, Vân cô nương bình thường không hay ra khỏi viện, ta còn muốn đến chỗ chị dâu góp phần náo nhiệt một phen, ai ngờ còn chưa kịp động thân đã nghe có thánh chỉ đến. Này liền trễ một bước, phải nói Tam thiếu gia chúng ta thật sự là quang tông diệu tổ, mới qua nhược quán mấy năm đã tự mình kiến công lập nghiệp, ta vẫn không có dịp gặp mặt chúc mừng chị dâu đây.”

Tuệ An nghe vậy cúi đầu, ánh mắt lóe lên, nàng cảm thấy Trình Mẫn Du vác cái bụng bầu, lại không ngại thời tiết nóng nực cực khổ chạy đến nhất định là có việc, quả nhiên…

Tuệ An nghĩ tới đây, nhấp một ngụm trà, lúc này mới cười khách sáo đối đáp vài câu, Trình Mẫn Du liền nói tiếp:

“Phải nói Vân cô nương đúng là người tốt số, tướng mạo như vậy, nếu như không phải được phủ Tướng quốc ta thu nạp, chỉ sợ trước sau gì cũng sẽ chịu tội…”

Nàng nói xong, thấy Tuệ An chỉ cười dùng trà, cũng không tiếp lời, lúc này mới lại nói:

“Cũng là Vân cô nương được người yêu thích, lần trước ta tới chỗ Lan di nương, bởi vì di nương vài ngày trước bị bệnh, lão gia thấy sắc mặt di nương không tốt, liền gọi Quan Vinh tự mình đưa chút huyết yến thượng hạng qua. Lan di nương nhớ đến Vân cô nương, huyết yến không có bao nhiêu, vậy mà vẫn đặc biệt căn dặn nha hoàn phân ra ba phần, cho ta một phần, một phần nhưng lại đưa đến chỗ Ngũ cô nương tam phòng, phần còn lại thì đưa đi Mai viện. Lan di nương còn nói Vân cô nương thân thể yếu đuối, mấy hôm nay khí trời lại oi bức nóng nực, dễ dàng làm người mệt mỏi, ăn nhiều đồ bổ luôn tốt.”

Tuy Lan di nương là mẹ ruột của Quan Thần Chi, nhưng Tuệ An lại cho rằng việc này là Trình Mẫn Du đang tung hỏa mù. Vân Di sinh ra ở thế gia danh môn, bên cạnh nàng tất nhiên có người từng trải việc đời, nhận được tổ yến thế nào cũng phải kiểm tra một phen, nghĩ chắc tổ yến kia ít nhất là Thù mama không nhìn ra vấn đề gì.

Ra tay trong tổ yến vốn cũng không dễ dàng, huống chi tổ yến này còn chia làm ba phần đồng thời tặng ra ngoài, lại là Quan Bạch Trạch gọi Quan tổng quản đưa cho Lan di nương. Như vậy tổ yến tám phần là không thành vấn đề, vậy vấn đề khẳng định là ra ở phòng bếp!

Chẳng qua chuyện đêm qua nhanh như vậy liền truyền khắp phủ, Lan di nương càng là nhạy bén biết được Vân Di là vì tổ yến mình đưa mà sinh bệnh, tin tức trong phủ này cũng linh thông quá rồi…

Không cần biết hành động này có phải là do Thôi thị ra tay hay không, nha hoàn Thúy Yên đến Kỳ Phong viện mời người nhưng lại chính là người của Thôi thị, việc này Thôi thị chắc chắn có liên quan!

Tuệ An nghĩ vậy, liền cười nói:

“Lan di nương là người rộng lượng.”

Trình Mẫn Du chỉ từ trên mặt Tuệ An thì không nhìn ra nàng rốt cuộc nghĩ thế nào, nhưng những gì nên nói nàng đã nói hết, chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại thêm, cùng Tuệ An tùy ý hàn huyên đôi câu, nàng liền đỡ eo ngáp ngắn ngáp dài, Tuệ An liền nói:

“Có thai chính là dễ dàng mệt mỏi, đệ muội mau trở về nghỉ ngơi đi, chúng ta ở cùng một phủ, khi nào muốn gặp đi vài bước đường là thấy mặt, ngày sau ta lại qua thăm.”

Trình Mẫn Du liền cười gật đầu, vịn tay nha đầu đứng lên.

Tuệ An đưa người ra ngoài, Phương mama nhìn Trình Mẫn Du ngồi vào kiệu nhỏ, được một đống nha đầu vây quanh đi xa, lúc này mới nói:

“Nhìn bộ dạng có vẻ cũng được sủng ái, nhưng Tiểu Trần di nương cũng có thai kia kìa, hiện tại cũng đã hơn tám tháng, nếu sinh ra là con trai trưởng, vậy Tứ thiếu phu nhân chỉ sợ sống không dễ chịu.”

Tuệ An nghe vậy nhìn Phương mama, Phương mama mới nói:

“Lan di nương là lương thiếp của lão gia, thứ nữ nhà Trần đại nhân tri phủ Vân Châu, Lan di nương vẫn luôn chê Tứ thiếu phu nhân xuất thân thấp hèn, Tứ thiếu phu nhân mới gả đến chưa đầy hai tháng liền đón chất nữ cùng chi ở Vân Châu vào phủ, nạp làm thiếp cho Tứ thiếu gia, trong phủ đều gọi là Tiểu Trần di nương. Tiểu Trần di nương này vào phủ non nửa năm đã mang thai, vừa mới mang thai liền đẩy đại nha hoàn Ngọc Quyên bên người cho Tứ thiếu gia thu phòng. Ngọc Quyên kia cũng có phần có vài phần tư sắc, ngược lại chiếm được Tứ thiếu sủng ái, cả ngày đều nghiêng ngả trong phòng di nương. Tứ thiếu phu nhân tất nhiên không chịu thua kém, nàng trở về Trình phủ một chuyến, mang về nha hoàn tên là Vũ Hà, lúc này mới kéo Tứ thiếu gia trở lại bên mình, may mà ba tháng sau đó Tứ thiếu phu nhân cũng có thai, hai bên mới xem như thế lực cân bằng. Hiện tại trong viện của Tứ thiếu gia, vinh sủng nhất chính là vị Vũ Hà cô nương mới nạp.”

Vừa rồi Tuệ An gặp Trình Mẫn Du mặt mày hồng hào, người cũng đẫy đà không ít, còn tưởng rằng sau khi nàng tiến vào Quan phủ rất được sủng ái, ai ngờ…

Tuệ An không khỏi nhớ tới buổi yến tiệc năm ấy ở phủ Phượng Dương hầu, Trình Mẫn Du tới tận chỗ nàng đòi thiệp mời, hôm đó còn lẽo đẽo đi theo sau lưng xun xoe đủ điều với Quan phủ tiểu thư cùng Thôi thị, lại nghĩ tới Vi Viên, rốt cuộc là quá khác nhau, nữ tử về nhà chồng, có chỗ chống lưng mới là đạo lý để ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ có bản thân mình tự lực cánh sinh, mới có thể thật sự sống tốt, mới có điều kiện cùng nam tử ngang hàng, sủng ái của nam tử thì đáng bao nhiêu…

Khi xưa Trình Mẫn Du thiết kế gả cho Quan Thần Chi, nếu Quan Thần Chi đã trước hàng trăm con mắt diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, vậy liền giải thích rõ trong lòng hắn là có vài phần thích, chỉ không ngờ phần thích này lại biến mất nhanh như vậy. Nhìn bộ dáng kia của Trình Mẫn Du, có vẻ vẫn tuyệt không hối hận vì gả vào Quan phủ, dù sao nói đi nói lại nàng vẫn là chính thất phu nhân.

Đối với Trình Mẫn Du, Tuệ An không có gì đồng tình, nàng có mục đích của nàng, e rằng từ lâu đã nghĩ kỹ gả vào Quan phủ sẽ phải sống thế nào rồi.

Nghĩ tới những thứ này, Tuệ An không khỏi nhớ đến kiếp trước của mình, đúng là ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không rõ ràng, sống chết quấn quít lấy Lý Vân Sưởng, bỏ qua gia sản vốn đặt sẵn trong tay, kiếp này nàng không thể lại như thế…

Mặc dù Quan Nguyên Hạc đối với nàng có thể nói ngàn vạn sủng ái, nhưng những gì nên giữ lại, nên nắm trong tay, nàng vẫn không thể buông bỏ.

Đây không phải là vấn đề tín nhiệm hay không tín nhiệm, có lẽ giữ lại mới có thể kéo dài tình ý, cũng mở ra cho mình một không gian riêng, nơi nàng có thể hít thở thứ không khí tươi mát không chịu ước thúc của lễ nghi quy củ, không đến mức bi lụy vì yêu…

Tuệ An nghĩ tới đó, ánh mắt lóe lên, sau mới lẩm bẩm nói:

“Ta thấy nàng cười nói vui vẻ, còn tưởng rằng…”

Phương mama nghe vậy liền cười, nói:

“Cô nương đúng là khờ khạo, Vũ Hà kia cho dù được cưng chiều đến đâu chăng nữa, chờ Tứ thiếu phu nhân sinh ra trưởng tử, còn không phải muốn chém muốn giết thế nào tùy nàng phất tay hay sao? Vú thấy Tứ thiếu gia cũng không giống người quá mức càn quấy, thiếp thất còn tùy ý bán đi được, huống chi là một thông phòng nha đầu, tìm sai lầm đánh chết cũng không ái dám nói ra nói vào.”

Tuệ An nghe vậy chỉ cười, không nhiều lời nữa, nghĩ đến vừa rồi Quan Nguyên Hạc gọi mình đến thư phòng tìm y, Tuệ An cũng không gọi bọn nha đầu đi theo, chỉ hỏi vị trí thư phòng, lại nói với Phương mama một tiếng, liền chậm rãi đi về phía đông tiền viện.

Ai ngờ nàng còn chưa tới cửa thư phòng, liền thấy nơi cửa tròn có nha hoàn mặc xiêm y xanh biếc ngắn tay, váy hoa màu thiên thanh, bên hông đeo như ý kết đứng ở nơi đó ngó dáo dác vào trong, gặp nàng đi đến liền sợ run, sau mới luống cuống hành lễ.

Tuệ An nhìn nha đầu kia hai lượt, thấy là người lạ mặt, trong tay nàng còn bưng một khay sứ trắng, bên trên bày đĩa điểm tâm tinh xảo nhiều màu.

Tuệ An không khỏi nhướng mày, lại nhìn nha đầu kia son phấn đầy mặt, eo thon mảnh mai thắt chặt, có một khắc Tuệ An thú vị ngẫm nghĩ, không biết nàng ta như vậy có cảm thấy bị đè nén, không hít thở nổi hay không?

Tuệ An nghĩ vậy liền thật sự mở miệng, lầm bầm nói:

“Không sợ siết hỏng ruột à?”

Nha đầu kia vốn là biết được Quan Nguyên Hạc đang ở một mình trong thư phòng, mới nghĩ chạy tới đây tranh thủ một lần, ai biết nàng chân trước vừa đến, chân sau Tuệ An đã lập tức có mặt.

Nàng nhìn thấy Tuệ An, trong lòng quả thực hoảng loạn không thôi, chỉ là sau đó lại nghĩ mình chẳng qua là đến đưa đĩa điểm tâm, ngay cả sân nhỏ thuộc địa phận thư phòng cũng chưa tiến vào cơ mà. Cho dù gặp được Tuệ An, Tuệ An cũng không thể vô duyên vô cớ trách phạt mình.

Nàng chỉ là đến hầu hạ, lại không làm chuyện gì khác người! Lúc này nàng mới dưới sự kinh hãi khôi phục sắc mặt, ung dung đi đến thỉnh an Tuệ An, ai biết Tuệ An nhìn chằm chằm nàng hồi lâu không nói gì, không cho nàng đứng lên, cũng không phát tác, chỉ lầm bầm một một tiếng chẳng đâu vào đâu.

Thế nhưng Tuệ An càng không nói lời nào, trong lòng nha hoàn càng thêm căng thẳng, nay vừa nghe Tuệ An mở miệng, nàng đầu tiên là sững sờ, sau đó mới bừng tỉnh ngộ ra. Nàng vạn lần không ngờ Tuệ An sẽ trực tiếp nói một câu như vậy, nhẹ nhàng xuyên thủng tâm tư của nàng, nha đầu kia cả kinh, tay run lên, cái khay kia liền rơi xuống, sau đó nàng mạnh mẽ quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục, hô:

“Thiếu phu nhân… Không, phu nhân… Nô tỳ, nô tỳ…”

Tuệ An dường như sớm đã biết nàng sẽ làm như vậy, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy khay điểm tâm kia, nhìn cũng không thèm nhìn, liền sải bước đi vào sân nhỏ.

Nha đầu kia đang không biết Tuệ An sẽ trừng phạt mình thế nào, lại không nghĩ Tuệ An cứ như vậy đi rồi, trong lúc nhất thời nàng chỉ cảm thấy cả người đều bị bóp chặt, đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, một thân mồ hôi lạnh. Sau đó nàng mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần, giãy giụa đứng lên, lảo đảo chạy thật xa.

Trong sân không có người hầu hạ, cực kỳ yên tĩnh, Tuệ An bưng khay điểm tâm đẩy cửa phòng ra, đã thấy trong thư phòng rộng lớn không một bóng người, Tuệ An sững sờ, còn chưa kịp đặt khay điểm tâm lên trên bàn, liền nghe phía sau giá sách truyền đến động tĩnh.

Nàng vòng qua giá sách, thấy phía sau giá sách còn có một cánh cửa nhỏ đang mở, Tuệ An sững sờ, Quan Nguyên Hạc liền từ cửa nhỏ đi ra, nói:

“Đến nhìn một chút.”

Tuệ An thấy nét mặt y mang theo vài phần khoe khoang, liền nở nụ cười bước nhanh qua, tùy y kéo mình vào trong sương phòng.

Đập vào mắt là hai giá sách to làm bằng gỗ lim, bên trên bày đầy sách là sách, cạnh khung cửa sổ có một cái bàn, góc tường phía tây còn đặt một cái giường lớn, trên giường vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, màn lụa chiếu trúc, gối đầu chăn mền đều đủ cả.

Tuệ An nhìn trên bàn bày bình sứ men xanh, bên trong cắm bốn cành hải đường, dụng cụ bài trí xung quanh cũng cực kỳ tinh mỹ khéo léo, liền biết thư phòng nhỏ này tất nhiên là chuẩn bị cho mình. Nàng nhìn lướt qua giá sách, quả nhiên sách trên giá phần lớn là sách thuốc.

Những tập sách này không phải một lát liền có thể thu thập được, chỉ sợ thư phòng nhỏ này là trước kia y đã chuẩn bị từ lâu, Tuệ An nghĩ tới khóe môi liền cong lên, đi đến sau án thư, đã thấy bức tường bên trái còn thiết kế một cánh cửa nhỏ, đẩy ra nhưng lại hợp với một tiểu viện khác.

Tiểu viện vô cùng yên ắng, chỉ trồng hai gốc phù dung lâu năm, sân nhỏ ba mặt chỉnh tề, ngói đỏ lợp thành hàng, cánh cửa nhỏ này dẫn ra một hành lang, nối thẳng đến sương phòng phía bắc.

Tuệ An đang nhìn, Quan Nguyên Hạc liền từ phía sau ôm nàng, cười nói:

“Viện này lúc trước là nơi ta dùng luyện công, ta gọi người đổi sương phòng bên phải thành kho thuốc, về sau ta xem công văn, nàng liền ở chỗ này cùng ta. Hoặc là đọc sách, hoặc là vào trong viện chế thuốc, nếu như muốn luyện roi cũng có nơi thuận tiện. Ngày thường dược liệu còn có thể phơi trong viện này, đợi mai ta lại sai người chuẩn bị khung cùng giỏ dùng để phơi dược liệu, nàng xem có được hay không?”

Tuệ An học thú y vốn là ý nghĩ nhất thời, tuy nàng không phải xem thường nghề này, nhưng nàng thân ở kinh thành, sinh trưởng trong hầu môn, từ nhỏ đã bị giáo dục chẳng khác gì các tiểu thư khuê các Đại Huy khác, cũng liền bởi vì nàng là nữ nhi duy nhất của Thẩm Thanh, Thẩm Thanh lại cực kỳ sủng ái, mới tạo thành cho nàng tính tình nhanh nhẹn hiếu động. Nhưng nàng đến Liễu Thành học tập chữa bệnh cho ngựa, nói dễ nghe là học y, nói khó nghe nàng hiện tại cũng coi như nửa vị thú y.

Một tiểu thư khuê các đi làm thú y, chuyện này nói ra nhưng lại làm cho người khó mà tin được, vậy nên Tuệ An vẫn luôn lo lắng Quan Nguyên Hạc sẽ phản đối, ai ngờ y lại dung túng, ủng hộ mình như thế.

Kỳ thật lúc trước Tuệ An quyết định theo Thái hậu rời kinh chính là muốn chạy đến Liễu Thành, khi đó cũng đã nghĩ rõ ràng, cho dù tương lai sẽ vì nó mà bị người xem thường, bị người chê cười, nàng cũng muốn kiên trì, bởi vì đây là việc duy nhất có thể giúp nàng kế thừa tước vị Hầu phủ.

Nàng cũng nghĩ tới có lẽ Quan Nguyên Hạc sẽ không ủng hộ, thậm chí trong cơn tức giận sẽ nghĩ đến chuyện từ hôn, nhưng nàng lại nghĩ muốn làm việc nghĩa không thể cứ chùn bước mãi.

Lúc còn ở Nhạn Châu, Tuệ An luôn lo lắng y sẽ phát tác, nhưng Quan Nguyên Hạc lại không hề nhắc tới việc này, Tuệ An cũng biết mình đã vượt qua vòng kiểm tra đầu tiên rồi. Thế nhưng nàng muốn tiến thêm một bước nhưng lại rất khó, nếu sang năm muốn đến phương Bắc, nàng nhất định phải trả giá nhiều hơn, nỗ lực hết mình, mà nay nàng đã gả cho người, thái độ của Quan phủ đối với chuyện này tất nhiên cực kỳ quan trọng.

Thậm chí Tuệ An đã nghĩ tới nên dỗ dành Quan Nguyên Hạc thế nào, khuyên bảo lão thái quân ra sao, cũng không ngờ Quan Nguyên Hạc lại biểu hiện thái độ như thế.

Kỳ thật lúc này Tuệ An ngẫm lại liền bừng tỉnh, hai năm qua mình ở Liễu Thành, hành vi việc làm của mình Quan phủ làm sao có thể một chút tin tức đều không biết, nhưng nàng vẫn yên ổn ở trại ngựa ngây người hai năm qua. Trước ngày đại hôn còn không tuân thủ nữ tắc đi Bắc cảnh một chuyến, sau khi gả đến lại không có người nào lấy chuyện này đắn đo nàng, nghĩ chắc là Quan Nguyên Hạc đã sớm nói gì đó thuyết phục lão thái quân, chỉ sợ lão thái quân cũng là ngấm ngầm đồng ý…

Nàng nghĩ tới đây, liền có chút kích động, ánh mắt sáng trong quay đầu lại, thấy Quan Nguyên Hạc nhìn mình, Tuệ An liền nở nụ cười, lông mi chớp động, kiễng mũi chân ấn một nụ hôn lên má Quan Nguyên Hạc.

Quan Nguyên Hạc sững sờ, thấy làn da trắng mịn tựa sứ Thanh Hoa của Tuệ An nổi màu đỏ ửng, hai má diễm lệ như thiêu như đốt, sóng mắt yêu kiều, đôi con ngươi ẩn sau hàng mi cong vút lấp lánh ánh sáng, chân mày khóe mắt lộ nét quyến rũ mị hoặc, trái tim y liền đập lỡ một nhịp. Chỉ cảm thấy nụ hôn rơi gò má kia giống như đã chạm vào tâm khảm, nhất thời liền lay động cảm xúc trong lòng y, thầm nghĩ mình làm nhiều chuyện như vậy rất nhiều, cho dù chỉ là vì nụ hôn này cũng đáng.

Kỳ thật lúc trước lúc y vừa nghe nói Tuệ An ở Liễu Thành giấu mình tự ý làm việc làm sao có thể không tức giận, chỉ là sau khi tỉnh táo, cũng liền biết lý do tại sao Tuệ An lại kiên trì như vậy.

Nghĩ tới Tuệ An lúc trước từng hỏi y nghĩ gì đối với chuyện nàng tập tước, mình đã trả lời tùy nàng định đoạt, còn có lúc trước mình động lòng với nàng, không phải cũng chính là thích vẻ cương nghị, kiên trì cùng chính kiến của nàng hay sao? Hôm nay nếu đã đính hôn, cũng không lý nào lại khắp nơi trói buộc nàng.

Cho đến khi nghe nói nàng bị ngựa đá bị thương, nhưng là tiếp tục kiên trì học hỏi xung quanh, còn không ngại cực khổ chạy qua chạy lại trong trại ngựa, mặc dù y vừa đau lòng lại tức giận. Nhưng mỗi lần lấy chuyện này ra suy nghĩ, y lại nhớ tới tình cảnh hôm đó nàng một thân máu đỏ mà vẫn gắt gao giữ chặt Tống Thanh Đình, cùng hắn ngã xuống. Nghĩ đến một màn kia, y không những không tức giận, ngược lại còn liên tưởng tới nét mặt kiên trì của nàng lúc chữa bệnh cho ngựa, rất không phúc hậu mà phá lên cười, chỉ cảm thấy đây mới là người con gái mình muốn tìm.

Dù y không biết vì sao Tuệ An nhận định học thú y liền có thể lập công, nhưng tinh tế ngẫm lại, điều này xác thực đúng là một kỳ ngộ, cũng khó cho nàng có thể nghĩ đến khía cạnh đó.

Sau khi đánh thắng trận trở về, y từng dâng tấu cường điệu nhắc tới chuyện lần này giao chiến, sử dụng chiến mã phần lớn là ngựa được nuôi dưỡng ở trại ngựa phía nam, Hoàng thượng long tâm vui vẻ, Ngưu Giám chính cùng mấy thú y đều có phong thưởng, nhưng đơn độc không đề cập tới Tuệ An, y sợ Tuệ An thương tâm, cho nên việc này nửa điểm cũng không nhắc lại.

Chỉ không ngờ hôm nay Hoàng thượng lại hạ chỉ phong hầu, vừa rồi lúc Tuệ An tiếp chỉ có phần hoảng hốt, Quan Nguyên Hạc cũng để ở trong mắt, nên mới dẫn nàng đến nơi này, hi vọng nàng có thể hiểu ý của mình.

Tương lai bất kể như thế nào, y vẫn ủng hộ nàng, hiện tại nàng đã là thê tử của y, y phải khiến cuộc sống của nàng dưới sự che chở của y càng thêm vui sướng đắc ý!

Thê tử của y, há có thể đánh đồng với những nữ tử khác!

Hơn nữa hôm qua y cũng bất chợt phát hiện ra một tác dụng lớn lao của việc Tuệ An học chữa bệnh cho ngựa!

Đại Huy có luật, tướng sĩ xuất chinh nhất định phải để gia quyến tại kinh thành, nhưng nếu như chiến mã phát sinh những bệnh mà thú y bình thường không cách nào giải quyết được, tất nhiên Tuệ An có thể tự mình tiến cử chữa bệnh.

Nếu nàng ở trước mặt Hoàng thượng thể hiện tài năng trên phương diện này…

Quan Nguyên Hạc ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định phải tìm biện pháp làm cho Tuệ An có thể gia nhập Thái Bộc tự, đến lúc đó cũng quân đội đi Bắc cương chinh chiến chính là thuận lý thành chương, như vậy liền không cần phu thê đôi ngả…

Đại Huy không có thời gian nghỉ sau đại hôn, lần này y trở về chính là nhờ mấy thăm người thân, quan viên Đại Huy quan viên bình thường chỉ có bảy ngày nghỉ lễ, y là bởi vì vừa đánh thắng trận, bức lui Bắc Hồ, lúc này mới được ân chuẩn nghỉ tại kinh thành một tháng.

Nghĩ đến một tháng sau y sẽ phải rời kinh, cùng Tuệ An bắc nam chia cắt, y liền tim phổi khó chịu. Còn một tháng nữa, việc này phải nắm chặt mới được.

Vẫn là tiểu thê tử suy nghĩ chu toàn, sớm ngày học chữa bệnh cho ngựa, chuyện này làm thật sự rất đúng ý của y!

Quan Nguyên Hạc nghĩ tới những thứ này, lại thấy Tuệ An gò má ửng đỏ, mị nhãn như tơ, trong lòng rung động, cắn nhẹ vành tai của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói:

“Chờ về sau chúng ta dời đến phủ đệ của mình, liền thiết kế một phòng khách nữa, lớn hơn phòng tắm một chút… Cũng không cần người làm hầu hạ, liền chỉ nàng và ta có thể vào… Ừm… Muốn làm gì thì làm…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK